Tần Kiệt dẫn Tần Tuyết đến trung tâm Quang Cốc dạo chơi.
Vào thời điểm năm 2008, đối với Đông Hồ mà nói, trung tâm Quang Cốc là một khu phó trung tâm thành phố mới khai phá chưa được bao lâu, còn thua xa vẻ bao la hùng vĩ so với 10 năm sau.
Nhưng nơi đây cũng đã coi như là có chút quy mô.
Trên vòng xoay Quang Cốc, là những tòa nhà cao tầng mọc nối tiếp nhau.
Ngoài ra nơi đây còn chuẩn bị mở ra con phố đi bộ Phong Tình dài nhất ở thành phố Hán.
Xung quanh có các trường đại học như Hoa Nông, học viện thể dục thể thao thành phố Hán, đại học Hán Xương, đại học sư phạm Hán Xương, đại học bách khoa Vũ Hán, đại học công nghệ Vũ Hán, học viện giao thông Vũ Hán.
Do vậy nơi đây rất náo nhiệt, thuận lợi cho công việc kinh doanh.
Tần Kiệt dẫn Tần Tuyết đi vào trong phố đi bộ Phong Tình, trước tiên hai người đi ăn một bữa đồ ăn Nhật, sau đó lại đi dạo cửa hàng, anh mua cho Tần Kiệt một bộ quần áo dài.
Đi dạo phố xong, anh còn đưa Tần Tuyết đi xem phim.
Bước ra khỏi rạp chiếu phim đã là 10 giờ tối.
Lúc này mà về trường, chỉ có thể bắt taxi.
Nhưng vừa về đến trường, cửa vườn dâu tây cũng đã sớm được đóng lại.
“Làm sao bây giờ?”, Tần Kiệt hỏi.
“Anh nói xem phải làm sao?”, Tần Tuyết nhìn vào Tần Kiệt.
“Hay là chúng ta đến chỗ Lâu béo? Dù sao chỗ cậu ta cũng có 2 phòng ngủ!”, Tần Kiệt đề nghị.
“Em không đi!”, Tần Tuyết không đồng ý.
“Nếu không thì đến chỗ Vương Tinh? Cậu ta mở quán net, tha hồ rộng rãi, giờ này chắc chắn vẫn chưa đóng cửa!”, Tần Kiệt lại đề nghị.
“Không đi!”, Tần Tuyết vẫn không đồng ý.
“Hả? Vẫn không được sao?”, Tần Kiệt nhíu mày: “Tuyết Nhi, sắp đến mùa xuân rồi, nhưng ban đêm vẫn còn rất lạnh, hừ, em sẽ không muốn qua đêm ngoài đường chứ? Anh lo em không chịu được sẽ đóng băng mất!”
“Anh ngốc thật đó!”, Tần Tuyết tức giận, gõ lên trán Tần Kiệt: “Đến khách sạn đi!”
“Cái gì?”, Tần Kiệt sững sỡ.
Đi khách sạn?
Chẳng phải là...
“Anh còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Anh muốn qua đêm ở bên ngoài thật sao? Mau chóng tìm khách sạn để nghỉ chân đi! Thật đúng là, ngốc chết đi được!”, Tần Tuyết đẩy Tần Kiệt đi về phía trước.
Tần Kiệt hoàn hồn trở lại.
Anh nhận ra rằng những gì Tần Tuyết nói là thật.
Đến khách sạn.
Đêm nay chỉ có anh và Tần Tuyết.
Không phải là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao?
Tần Kiệt cười thầm trong lòng.
Anh đã đợi rất lâu và cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.
Những gian nan vất vả kia sớm đã hóa hư vô...
Trong lòng ngâm nga bài hát cũ của Hoa Tử, Tần Kiệt kích động kéo Tần Tuyết chạy đến khách sạn Sunny Sky.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!