Tần Kiệt không biết phải nói gì.
Anh thầm nghĩ, với cái chất giọng phá hoại kia của cậu ta, còn muốn đạt thứ hạng cao à?
Lại còn đòi làm nên tên tuổi 115 của chúng ta?
Nói phá hỏng tên tuổi thì đúng hơn.
Được rồi.
Đều là anh em với nhau, không thể đả kích lòng tin của anh em mình được.
“Ừm, cố gắng lên! Tôi tin tưởng cậu!”
“Thật à?”, mắt Lâu béo sáng rực lên.
“Ừm, thật sự! Cậu nhất định có thể giành được thứ hạng cao! Cố gắng lên! Tôi tin vào cậu!”, Tần Kiệt vỗ vỗ vai Lâu béo.
Nhưng trong lòng anh thầm nghĩ, cậu ta chắc chắn sẽ là số một từ dưới đếm lên.
Đương nhiên đó cũng là một thứ hạng tốt.
Nghĩ đến đó, Tần Kiệt rất muốn cười, nhưng anh không thể cười được.
Trò chuyện được một lúc, Lâu béo và Dương Liễu đi đến văn phòng chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.
Vương Tinh thì trở về tiệm Internet ở Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.
Bốn Mắt thì đi đến khu dạy học, tham gia tiết tự học.
Còn Tần Kiệt thì một mình đi đến siêu thị Kiệt Tuyết.
Giống như mọi khi, anh tuần tra xung quanh một phen, sau đó anh đến thị sát cửa hàng mới, cũng chính là mặt bằng của siêu thị họ Đường lúc trước.
Tốc độ lắp đặt thiết bị rất nhanh, đã sắp xong được một nửa, sau một tuần nữa chắc là sẽ hoàn tất.
Đến lúc đó, cửa hàng thứ hai của siêu thị Kiệt Tuyết sẽ chính thức khai trương.
Từ bên trong bước ra, Tần Kiệt rất vui vẻ.
Một khi siêu thị thứ hai chính thức khai trương, cũng có nghĩa là siêu thị Kiệt Tuyết đã bước một bước đầu tiên trong lộ trình phát triển được đề ra.
Có bước đầu tiên sẽ có bước thứ hai, thứ ba, thứ tư,...
Anh tin tưởng trong tương lai không xa, chuỗi siêu thị của anh sẽ có mặt trên khắp tỉnh Sở, thậm chí là trên cả nước.
Reng reng reng~
Bỗng nhiên, chuông điện thoại của anh reo vang. Tần Kiệt lấy ra xem, là Triệu Chí Tân gọi đến.
“Giám đốc Triệu, hôm nay sao lại rãnh rỗi điện thoại cho tôi vậy?”, Tần Kiệt bấm nghe, tỏ vẻ tò mò hỏi.
“Ngày mai sẽ có cuộc họp thường niên, thằng nhóc này, cậu đừng có quên đấy!”, Triệu Chí Tân nhắc nhở.
“Hả, nhanh vậy à?”, Tần Kiệt sửng sốt.
“Cậu xem, tôi biết ngay là tên nhóc nhà cậu đã quên, không nhắc nhở cậu, chắc chắn cậu sẽ không đến! Nhớ đó, năm giờ chiều ngày mai, tại cổng khách sạn Ngũ Châu, không gặp không về.
“Được, không gặp không về”.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Kiệt lập tức gọi cho Lâu béo.
Anh nói với Lâu béo về cuộc họp thường niên vào ngày mai, thế nhưng Lâu béo lại nói cậu ta sẽ không đi, mà ở nhà chuẩn bị cho cuộc thi hát, việc này khiến Tần Kiệt cảm thấy rất kinh ngạc.
Lúc trước, khi đề cập đến cuộc họp thường niên, Lâu béo tỏ ra rất tích cực.
Cậu ta còn rất kích động, vô cùng mong chờ được tham gia cuộc họp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!