Trong hai ngày kế tiếp, Đại học Công Nghiệp Hồ sẽ nghênh đón làn sóng báo danh tham gia cuộc thi tuyển chọn giọng hát hay.
Không vì sao cả, chỉ bởi mọi người muốn tận mắt chứng kiến phong thái của Mao Hinh.
Từ sau khi nhà trường thông báo về việc Mao Hinh sẽ đến thăm trường, còn nói vì báo đáp nhà trường, cô sẽ đích thân chỉ dẫn cho một số sinh viên có hứng thú với âm nhạc, toàn bộ sinh viên trong trường đều điên cuồng báo danh.
Địa điểm ghi danh nằm tầng dưới của phòng giáo vụ.
Mỗi ngày, người báo danh đều xếp thành hàng dài.
Người không biết còn tưởng là lại xuất hiện một quán ăn ngon nào đấy, khiến mọi người phải xếp hàng chờ mua.
Sau khi Tần Kiệt kết thúc giờ tự học, lúc anh từ khu dạy học đi ngang qua, trông thấy một hàng dài, anh không khỏi lắc đầu cảm khái.
Chỉ một Mao Hinh thôi mà, năm đó còn đứng hạng thứ mười một từ dưới lên, vậy mà lại khiến cho nhiều sinh viên si mê như vậy.
Đầu óc mấy người này có vấn đề à?
Đúng là không hiểu nổi.
Đột nhiên, anh trông thấy Lâu béo, Dương Liễu, còn có Bốn Mắt và Vương Tinh bước ra từ trong đám người.
Tên Lâu béo chết tiệt này, không trông văn phòng, chạy đến đây làm gì?
Tần Kiệt nhíu mày, bước tới.
“Ê, Kiệt Tử, cậu cũng đến báo danh à?”, Lâu béo chủ động chào hỏi.
“Báo danh? Báo danh cái gì?", Tần Kiệt nghe không hiểu.
“Đương nhiên là báo danh tham gia cuộc thi hát rồi! Đến lúc đó còn được Mao Hinh chỉ dẫn nữa đấy! Cơ hội này rất khó có được! Cậu đến đây không phải để báo danh à, vậy đến làm gì?”, Lâu béo nói.
“Ý cậu nói cậu đã báo danh rồi à?”, Tần Kiệt nhìn Lâu béo.
“Đúng vậy! Tôi vừa mới báo danh, Liễu Nhi còn đặc biệt ủng hộ tôi đấy! Liễu Nhi, em nói có đúng không?”, Lâu béo cười nói.
“Nhìn cái bộ dạng đáng ghét của anh! Lại bắt đầu khoe khoang nữa rồi! Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi hả, phải khiêm tốn, khiêm tốn hiểu không!”, Dương Liễu gõ vào trán Lâu béo, tức giận nói.
“Dạ dạ, khiêm tốn, khiêm tốn!”, Lâu béo vội gật đầu.
“...”
Tần Kiệt cảm thấy không thực: “Lâu béo, cậu nói thật à?”
“Đương nhiên là thật rồi! Tôi đã báo danh rồi mà! Không tin thì cậu đến đó mà hỏi!”, Lâu béo chỉ tay ra phía sau.
Phốc~
Sau khi xác định, thiếu chút nữa Tần Kiệt đã phun ra mật vàng.
Lâu béo lại thật sự đi báo danh tham gia cuộc thi ca hát?
Mẹ kiếp!
Năm ngoái, trong buổi tổng duyệt đầu năm, cậu ta vừa mở miệng đã khiến các thành viên khác trong nhóm phải bịt tai chạy trốn.
Vì việc này, Triệu Phần còn cố ý đến gây chuyện.
Nếu không phải cô ta bị anh đuổi về, e là phải chịu thiệt rồi.
Hiện tại mới hơn hai tháng mà thôi, cậu ta đã quên nhanh vậy rồi.
Chẳng lẽ cậu ta không sợ đến lúc đó vừa mở miệng, sẽ khiến tai của toàn bộ thầy trò trong trường điếc hết hay sao?
Đúng là trâu thật!
Có can đảm như vậy, anh không bội phục cũng không được.
Tần Kiệt giơ ngón cái: “Lâu béo, tôi không thể không nói, cậu cừ lắm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!