". . . ", lúc này Khương Tiểu Nha cảm thấy được sự chênh lệch giữa cậu ta và Tần Kiệt không phải chỉ lớn hơn một chút.
Mà lớn tới mức cậu ta cảm thấy giống như không hề quen biết Tần Kiệt.
Trước kia cậu ta luôn cho rằng Tần Kiệt học tập không bằng cậu ta.
Cậu ta dương dương tự đắc và luôn cảm thấy mình giỏi Tần Kiệt một cấp.
Nhưng bây giờ cậu ta cảm thấy cậu ta sai rồi.
Cậu ta đi học là vì cái gì?
Thực tế không phải để bản thân có thể kiếm được nhiều hơn và sống tốt hơn sao.
Nhưng số tiền Tần Kiệt kiếm được bây giờ đã vượt qua sự tưởng tượng của cậu ta rồi.
Thu nhập một tháng của anh là 50 ngàn tệ và đó cũng chỉ là tiền tiêu vặt.
Thu nhập một tháng 100 ngàn tệ, vậy thu nhập một năm là triệu tệ, đây mới là số tiền lớn.
Nếu như hôm nay không nghe Tần Kiệt nhắc tới, cậu ta còn cảm thấy những thứ này cách cậu ta quá xa.
Nhưng bây giờ ~
Cậu ta nhận ra mình sai rồi, vô cùng sai lầm.
"Cậu có thể tiết lộ hạng mục tiếp theo của cậu là làm gì không?", Khương Tiểu Nha hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa nghĩ tới!", Tần Kiệt lắc đầu.
"..."
Khương Tiểu Nha có chút câm nín.
"Vậy rốt cuộc bây giờ tôi nên làm gì đây? Chẳng lẽ không làm gì, suốt ngày chỉ biết cắm đầu học từ sáng tới tối giống như trước đây sao?", Khương Tiểu Nha hỏi.
"Đúng, nhiệm vụ chính của cậu bây giờ là học nhiều hơn, nhất là tiếng anh và một số kiến thức về phương diện quản lý, học nhiều thêm một chút!"
"Ý cậu nói tương lai sẽ cần dùng tới tiếng anh và quản lý sao?"
"Đúng, cậu thông suốt rồi đó! Cho nên, người anh em, cố gắng lên! Dù tôi có thể kiếm tiền đi chăng nữa thì cũng khó mà một mình chống đỡ! Tôi còn phải dựa vào các anh em cùng nhau giúp sức mới có thể đứng lên được! Cậu nói đúng không?"
"Tôi hiểu rồi!"
"Vậy là đúng rồi!"
"Còn cô giáo Tôn... "
Hai tiếng sau, Tần Kiệt bước ra từ sảnh của ngân hàng Công Thương, sau khi vào khu giảng đường, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Ngọc Phương.
Lúc đi xuống lầu, Tôn Ngọc Phương cứ dáo dác nhìn quanh bốn phía, thoạt nhìn có vẻ rất cẩn thận, dường như là đang lo sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhìn thấy vậy, Tần Kiệt cũng không còn lời nào để nói.
Cũng đâu phải đi ăn trộm đâu chứ, cần gì phải vậy?
Rốt cuộc là Tôn Ngọc Phương đang làm cái quỷ gì?
Tần Kiệt cảm thấy hơi khó hiểu.
“Sao em lại đến khu giảng đường?”, Tôn Ngọc Phương kéo Tần Kiệt sang một bên, sau khi nhìn quanh một lượt, xác định không có ai đi ngang qua, cô mới lên tiếng.
“Em nói này, cô Tôn, không phải chỉ có năm mươi ngàn tệ thôi sao, phức tạp quá làm gì, cũng đâu phải tiền ăn trộm, cô cần gì phải cẩn thận đến mức đó?”, Tần Kiệt dò hỏi.
“Trời ạ, em không đọc tin tức à?”