Ngày hôm sau.
Khi Khương Tiểu Nha tỉnh dậy, ba gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cậu ta, đó là Tần Kiệt, Lâu béo và Vương Tinh.
Lắc lắc đầu đau nhức, cậu ta hỏi: "Sao các cậu lại ở trong phòng của tôi?"
"Phòng của cậu?", Lâu béo chỉ tay lên trần nhà: "Cậu nhìn xem đây là đâu rồi hãy nói!"
"Ký túc xá?", Khương Tiểu Nha nhìn xung quanh mới nhận ra mình không ở nhà thuê.
"Sao tôi lại ở đây?", Khương Tiểu Nha muốn đứng dậy: "Không được, tôi phải đi tìm Giai Giai và cầu xin cô ấy tha thứ!"
"Đừng đi nữa!", Tần Kiệt ấn Khương Tiểu Nha xuống.
"Kiệt Tử, đừng cản tôi, tôi nhất định phải đi tìm Giai Giai, nếu không cô ấy chạy theo người khác mất!", Khương Tiểu Nha đẩy Tần Kiệt ra chạy về phía cửa.
"Nếu cậu bước ra khỏi cánh cửa đó, cậu sẽ không còn là anh em tốt của phòng 115 chúng tôi nữa!", Tần Kiệt thẳng thừng nói.
"Kiệt Tử, sao cậu...", Lâu béo lo lắng kéo Tần Kiệt, cậu ta ám chỉ Tần Kiệt nói hơi quá rồi đó.
"Lâu béo, cậu không cần kéo tôi! Tôi biết mình đang nói gì!", Tần Kiệt hất tay Lâu béo ra: "Tiểu Nha, nếu cậu vẫn coi chúng tôi là bạn của cậu thì cậu quay lại đi! Bằng không, chỉ cần cậu bước ra khỏi cánh cửa đó, cậu đừng mong có đường quay lại!"
"Tiểu Nha, Kiệt Tử đang giận, cậu đừng coi là thật! Nhưng..."
"Tôi đánh chết cậu!"
Khương Tiểu Nha đột nhiên lao tới, vung một nắm đấm về phía Tần Kiệt.
Nhưng vẫn chưa kịp đánh thì đã bị Lâu béo ngăn lại.
"Tiểu Nha, cậu điên rồi sao?"
"Cậu tránh ra!", Khương Tiểu Nha rống lên.
"Tiểu Nha, cậu bị mù à? Cậu ấy là Kiệt Tử! Là bạn thân của cậu đó!", Lâu béo vội vàng nói.
"Cậu ta được tính là bạn sao? Nếu thật sự là bạn bè, cậu ta không nên ngăn cản tôi đi tìm Giai Giai! Lâu béo, cậu tránh ra cho tôi! Hôm nay, tôi không đánh cậu ta, tôi không phải là Khương Tiểu Nha!"
"Tiểu Nha, đừng gây sự nữa! Chuyện này..."
"Tinh Tử, chỗ này không có việc của cậu, cậu né sang một bên đi!", Khương Tiểu Nha hét lên.
"Tiểu Nha, cậu hiểu lầm Kiệt Tử rồi, cậu ấy muốn tốt cho cậu đó!", Vương Tinh vội vàng khuyên nhủ.
"Tinh Tử, tôi nói cậu không nghe thấy sao? Chỗ này không có việc của cậu, cậu đứng sang một bên đi!", Khương Tiểu Nha lặp lại từng chữ.
"Cậu...", Vương Tinh cau mày.
"Lâu béo, Tinh Tử, hai cậu tránh ra!", Tần Kiệt nói.
"Kiệt Tử, cậu đừng làm mọi chuyện trở nên rối rắm hơn nữa!", Vương Tinh không chịu tránh ra.
"Tránh ra hết đi! Ngược lại tôi muốn xem tên ngốc này muốn đánh tôi như thế nào!", Tần Kiệt hét lên.
"Kiệt Tử, cậu..."
"Tránh ra!", Tần Kiệt quát.
Lâu béo và Vương Tinh nhìn nhau, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, bọn họ biết rằng mình không ngăn cản được cho nên chỉ có thể lui qua một bên.
"Không phải cậu muốn đánh tôi sao? Đánh đi, đánh mạnh vào!", Tần Kiệt chỉ tay vào người mình.
“Khốn nạn, ông đây sợ cậu sao?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!