“Thật hay đùa vậy? Cô Tôn, cô đừng lừa em đấy, ầy, em có điện thoại gọi đến, nói chuyện với cô sau nha!”
Tút tút~
Tiếp đó bên tai Tôn Ngọc Phương vang lên từng hồi tút tút.
“Trùng hợp vậy sao?”, Tôn Ngọc Phương không tin phải gọi lại.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Tôn Ngọc Phương: “...”
Tần Kiệt, tên xấu xa này chắc chắn là cố ý mà.
Cậu ta còn nói có điện thoại gọi đến, rõ ràng chỉ đang kiếm cớ với mình thôi.
Tên xấu xa, sao có thể quá đáng như vậy.
Bản thân cô sao lại gặp phải loại sinh viên thế này chứ?
Tôn Ngọc Phương rất tức giận.
Nhưng cô ta chỉ có thể lầm bầm trong miệng.
Tần Kiệt nở nụ cười.
Non lắm, đừng tưởng cô là giáo viên hướng dẫn thì ghê gớm lắm.
Bản thân anh sống trong cái xã hội này, trải nghiệm cá nhân phong phú hơn nhiều người, mấy cái trò vặt vãnh này không đối phó được thì làm sao có thể trụ được đây?
Tần Kiệt tắt điện thoại, hừ một tiếng rồi đi đến chỗ chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.
Lúc này người quản lý không phải Lâu béo, mà là Dương Liễu.
Bên cạnh còn đang chiêu mộ thêm mấy em gái khóa dưới đăng ký rất cẩn thận, thái độ cũng không tồi.
Tần Kiệt đứng từ xa nhìn, cũng không đi tới mà trực tiếp đi về phía trung tâm thu mua phế liệu.
Từ dự án chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách đến hạng mục thu mua phế liệu liền giao cho hai người Mã Dương và Quách Bùi xử lý.
Đúng thật đã mấy ngày rồi chưa đến xem tình hình.
Tần Kiệt không gọi điện thoại trước mà lặng lẽ đi về phía trung tâm muốn tận mắt quan sát tình hình.
Quách Bùi không có ở đây, còn Mã Dương thì đang hướng dẫn cho mười sinh viên nghèo cách kiếm lời làm ăn, rất ra dáng lãnh đạo.
Giọng điệu rất bình thản, mười sinh viên nghèo kia cũng chăm chú lắng nghe, thoạt nhìn tạo thành một khung cảnh rất hòa hợp.
Tần Kiệt yên tâm rồi.
Anh cũng không định đi vào bên trong chào hỏi.
Nhìn một hồi liền lặng lẽ rời đi.
Reng reng~
Bỗng nhiên điện thoại trong tay đổ chuông.
Anh lấy ra xem là Khương Tiểu Nha gọi tới.
Gần đây bận rộn cũng có ít thời gian gặp Khương Tiểu Nha.
Bây giờ Khương Tiểu Nha lại gọi tới, Tần Kiệt cũng rất tò mò.
“Khương Tiểu Nha, có phải định mời tôi ăn cơm không?”, Tần Kiệt trêu chọc hỏi.
“Sao cậu lại biết?”, Khương Tiểu Nha thực sự cũng hơi bất ngờ.
“Cũng sắp đến giờ cơm rồi, cậu lại chủ động gọi điện cho tôi, không phải ăn cơm thì là gì đây? Cái này khó đoán lắm hả?”, Tần Kiệt nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!