Anh biết là việc có liên quan đến trung tâm thể thao.
Anh vội vàng nghe điện thoại.
“Giám đốc Tô, cô gọi điện đến có phải là có tiến triển rồi không?”
“Ừ, đúng thế! Chủ của trung tâm thể thao là một bà lão, dạo này sức khỏe của bà ấy rất kém, con trai bà ấy quanh năm sống ở nước ngoài, không về được, muốn bà ấy bán trung tâm thể thao đi sau đó ra nước ngoài định cư”.
“Bà ấy đã rao bán ở chỗ môi giới mấy ngày nay, nhưng không có ai hỏi nên bà ấy rất sốt ruột”.
“Hả? Diện tích của trung tâm thể thao không nhỏ, tại sao sau khi rao bán, phản hồi lại không tốt?”, Tần Kiệt tò mò.
“Còn không phải là vì diện tích trung tâm thể thao quá lớn, kinh doanh không tốt lắm, lại thêm xung quanh cũng không phải là khu phố thương mại sầm uất, đều là thôn làng trong thành phố, nơi đó vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có”.
“Vị trí địa lý không đẹp lắm mà bà ấy lại hét giá cao nên người mua không hài lòng lắm”.
Tô Nhuệ giải thích.
“Hả? Bà ấy ra giá bao nhiêu?”, Tần Kiệt hỏi.
“Bảy triệu tệ!”, Tô Nhuệ nói: “Tôi cũng thấy cao!”
“Bảy triệu tệ?”, Tần Kiệt vừa nghe đến con số này, suýt nữa muốn nhảy dựng lên.
Đó là một nhà thi đấu ba tầng.
Diện tích cũng phải 20,000 mét vuông.
Một nhà thi đấu lớn như vậy mà chỉ được bán với giá bảy triệu tệ.
Giá này mà là cao à?
Phải biết rằng chỉ cần hết năm 2008 này thì giá đất trong nước sẽ tăng chóng mặt.
Giống như là phóng tên lửa vậy.
Cao vô cùng tận.
Nhà thi đấu rộng 20.000 mét vuông sẽ có giá bao nhiêu trong 10 năm nữa?
Không cần nghĩ cũng biết là giá trên trời.
Bây giờ có một cơ hội tốt như vầy bày ra trước mắt.
Đúng là một miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
Tần Kiệt đương nhiên là kích động, hưng phấn và vui vẻ.
“Đúng đấy, bảy triệu tệ, hơi cao một chút! Giám đốc Tần, hay là không mua nữa? Không có lời!”, Tô Nhuệ đề nghị.
Không có lời? Sao có thể chứ! Thế này còn không có lời thì cái gì có lời?
Hơn nữa, bảy triệu tệ là giá mà bà lão đó đưa ra, anh vẫn có thể mặc cả mà! Không nắm chắc cơ hội này thì khi nào mới nắm chắc?
Nếu từ bỏ, có khi ông trời còn tức giận đến nỗi từ trên trời xuống cho anh một cái bạt tai.
“Giám đốc Tô, tôi chắc chắn sẽ mua trung tâm thể thao. Cô hẹn với bà lão đi, tôi sẽ đích thân đi đàm phán!”
“Hả? Anh thật sự mua à? Bảy triệu tệ đó, quá cao rồi! Thật sự không đáng!”
“Cao cái rắm! Cứ quyết định như thế đi! Cô hẹn xong bà lão đi rồi tôi đi đàm phán!”
Tô Nhuệ: “…”
Quán cà phê Lamy quảng trường Quang Cốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!