Cất hợp đồng vào balo, Tần Kiệt vội vàng đến kí túc xá Tần Tuyết ở.
Lần trước anh đã hẹn Tần Tuyết gặp nhau ở rừng đào.
Nhưng thứ Bảy, anh bận điều tra ở trường với Trương Lâu béo và hoàn toàn quên mất chuyện này.
Vừa nghĩ đến Tần Tuyết bị mình bỏ bom, Tần Kiệt có thể tưởng tượng được ra lúc đó cô ấy nhất định có dã tâm muốn giết anh, không chừng cô ấy tức đến phát điên lên rồi, Tần Kiệt có chút sợ hãi.
Nhưng mình bỏ bom người ta, chuyện này, nhất định phải có lời giải thích rõ ràng.
Tần Kiệt bấp chấp khó khăn chạy tới kí túc xá Tần Tuyết đang ở.
Nhìn thời gian, còn lâu mới đến giờ ăn cơm.
Anh tìm một vị trí ở cửa lớn đứng đợi cô.
May mà 2 giờ chiều mới có tiết học, cho nên anh không vội, từ từ đợi Tần Tuyết đi ra.
Một giờ sau, từ xa xa anh nhìn thấy bóng dáng của Tần Tuyết.
Tuy không phải là hoa khôi, nhưng cô cũng được coi là hot girl trong bốn lớp khoa kinh tế, làm cho người khác nhìn không rời mắt.
Mặc dù trong đám đông, nhưng cô vẫn không giấu được bóng dáng xinh đẹp của mình.
Không bao lâu sau, Tần Tuyết đã nhìn thấy Tần Kiệt, lúc đi ngang qua Tần Kiệt, cô không thèm chú ý đến Tần Kiệt, ngẩng cao đầu lướt qua anh.
Tần Kiệt bất đắc dĩ đuổi theo, vội vàng giải thích: “Tần Tuyết, hôm thứ Bảy tôi và Lâu Tử bận chút chuyện, giải quyết xong, tôi mới nhớ ra cuộc hẹn giữa hai chúng ta, tôi vội vàng chạy đến, nhưng lúc tôi đến, cậu đã về rồi”.
“Tôi vốn muốn gọi điện thoại cho cậu, nhưng tôi đã suy nghĩ lại, khó khăn lắm mới đến cuối tuần, thật không thích hợp để làm phiền cậu một lần nữa, cho nên tôi…”
“Hừ! Kẻ lừa đảo!”
Tần Kiệt: “…”
“Tần Tuyết, cậu hiểu lầm rồi, hôm đó tôi thật sự…”
Tần Tuyết bỗng chốc dừng lại bước chân, hai mắt đột nhiên đỏ lên, giống như một cô gái chưa lấy chồng, phải chịu rất nhiều ấm ức vậy, nước mắt lưng tròng, vô cùng thất vọng: “Cậu là kẻ lừa đảo, đến lúc này rồi, cậu còn lừa tôi!”
“Hôm đó tôi đợi cậu đến tận 6 giờ tối. Bụng ồn ào kêu đói, cậu vẫn chưa đến. Cậu còn nói cậu đi tìm tôi sao?”
Tần Kiệt: “…”
Anh như chết lặng.
Không ngờ rằng anh tùy tiện mượn cái cớ, vậy mà lại đụng vào nòng súng.
Hôm đó Tần Tuyết đợi anh đến tận 6 giờ tối.
Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác khó mà giải thích được.
Lẽ nào Tần Tuyết có ý gì với anh?
Nếu không thì lần đầu tiên gặp mặt, cô bằng lòng đợi anh đến 6 giờ tối, hơn nữa bụng còn đang đói?
Nhìn thấy người con gái vẻ mặt vô cùng thất vọng, nước mắt lưng tròng ở trước mắt, Tần Kiệt mở miệng muốn nói gì đó, trong lúc nhất thời, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lúc này, anh mới chợt hiểu ra nghèo vốn từ mà người ta hay nói có nghĩa là gì.
Anh có thể tưởng tượng cảnh tượng vào hôm thứ Bảy.
Bây giờ là mùa hè.
Mặc dù rừng đào có bóng mát nhưng vẫn khá nắng nóng.
Tần Tuyết thân gái một mình đợi anh ở rừng đào nhưng mãi không thấy anh xuất hiện.
Vẻ mặt từ lúc bắt đầu là mong đợi, đến hoài nghi, rồi thất vọng, tức giận, sau đó nổi giận rời đi.
Nghĩ đến đây, sống mũi Tần Kiệt hơi cay cay.
Kiếp trước, anh và Tần Tuyết ít khi va chạm với nhau.
Anh cũng không chủ động hẹn Tần Tuyết.
Kể từ khi tái sinh, đây là lần đầu tiên anh hẹn gặp một cô gái.
Nhưng không ngờ anh lại làm cho mọi chuyện rối tung lên.
Anh cảm thấy rất áy náy.
Nhìn người con gái trước mắt, anh bỗng muốn ôm cô vào lòng để thương yêu, để cho lồng ngực rộng lớn của anh sưởi ấm và hòa tan trái tim cô.
Còn Tần Tuyết, cô vẫn đang trách móc anh.
Cô thật sự rất thất vọng, rất tức giận.
Đây là lần đầu tiên cô hẹn gặp một bạn nam trong lớp.
Cả lớp ai cũng biết.
Kết quả cô lại bị bỏ bom.
Nói không chừng có nhiều bạn học đang âm thầm chế giễu cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình chui vào một căn phòng rất ấm áp.
Làm cho trái tim băng giá của cô bỗng được sưởi ấm lên rất nhiều.
Cô ngẩng đầu lên.
Mới biết rằng cô đang ở trong vòng tay Tần Kiệt.
Đột nhiên đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Có chút không dám tin đây là sự thật.
Lúc này, đã đến giờ ăn trưa.
Người qua kẻ lại, không biết có bao nhiêu bạn học đi qua.
Thế nhưng Tần Kiệt lại ôm mình trước mặt mọi người.
Nhất thời Tần Tuyết không biết phải làm sao.
“Xin lỗi! Tôi... thực sự không cố ý. Cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?”
Tần Kiệt ôm lấy Tần Tuyết, chân thành nói: “Tôi thật sự không cố ý muốn lừa cậu. Tôi cũng không biết ngày hôm đó cậu đợi tôi đến tận 6 giờ tối. Hãy cho tôi một cơ hội, tôi hứa về sau sẽ không như thế nữa! Được không?”
Lời vừa nói ra.
Tần Tuyết đột nhiên sửng sốt.
Trong khoảnh khắc này, dường như thời gian cũng bị làm cho rung động, đột nhiên ngưng đọng lại.
Hồi lâu sau, Tần Tuyết dùng lực đẩy Tần Kiệt ra, chạy đi mà không ngoảnh đầu lại.
Tần Kiệt đứng ngây ra, đột nhiên nở nụ cười.
Tần Tuyết không cự tuyệt, chứng tỏ cô đã cho anh một cơ hội.
Tần Tuyết càng chạy, mặt cô càng đỏ bừng lên.
Cô không biết là tức giận hay là xấu hổ nữa.
Thấy bóng lưng Tần Tuyết chạy đi, Tần Kiệt rất vui.
Anh vừa đi vừa lẩm bẩm điệu hát dân gian, tâm trạng bay bổng theo chiều gió.
Ngay sau đó, tâm trạng của anh đã trở lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Kí túc xá Nữ Thần và khuôn viên trường được ngăn cách bởi sông Tuần Tư.
Bên trái là vườn dâu tây rộng ngút ngàn.
Mỗi khi mùa dâu đến, sẽ có không ít sinh viên đến từ trường đại học Hồ, đại học công nghệ nam Hoa Hạ và Hoa Nông cách đó không xa đến hái dâu.
Kinh doanh khá tốt.
Thời gian vẫn còn sớm.
Tần Kiệt đi dạo mấy vòng quanh vườn dâu.
Đột nhiên, anh nhớ đến kế hoạch vườn dâu ở kiếp trước.
Theo hướng đi ở kiếp trước, một phân viện của đại học Giang Hán sẽ được xây dựng gần vườn dâu tây.
Cùng với sự xuất hiện của đại học Giang Hán, thu hút nhiều công ty bất động sản nổi tiếng trong nước đến đây mua đất và mở rộng bất động sản.
Bảo Lợi là một trong số đó.
Sau đó, một số ngôi làng gần thôn Mã Hồ cũng bị trưng dụng để mở rộng.
Xây dựng trung tâm nghệ thuật hiện đại duy nhất tại thành phố Hán.
Nổi tiếng trong và ngoài tỉnh.
Nó trở thành tấm danh thiếp của thành phố Hán.
Tần Kiệt dạo quanh một vòng, anh nhớ lại rất nhiều thứ, suy nghĩ hồi lâu.
Nếu muốn chớp lấy thời cơ mua đất, chờ giá cao.
Tương lai, chắc chắn sẽ phát tài.
Nhưng mấu chốt là bây giờ anh không có tiền.
Ngoài ra, trước mắt khu vực này chỉ là đất nông nghiệp.
Muốn thay đổi tính chất đồng ruộng, không phải là chuyện mà anh có thể làm được, bởi vì anh không có mối quan hệ.
Mua đất là việc anh không thể thực hiện được.
Mua nhà thì sao?
Nhà của nông dân, không được phép mua bán.
Cũng không được.
Thu gom phế liệu một năm có thể tạo ra thu nhập ổn định hơn 30 ngàn tệ.
Nhưng cũng chỉ có như vậy.
Muốn tiến xa hơn, không phải anh muốn là được.
Nếu muốn vươn lên thì nhất định phải tìm con đường khác.
Bây giờ mua đất, mua nhà, đều không thể làm được,
Vậy mình có thể làm những gì?
Đột nhiên Tần Kiệt có chút căm ghét bản thân kém cỏi, học không hay, cày không biết.
Kiếp trước anh phải bươn chải đến tuổi trung niên trước khi trở thành giám đốc tài vụ của Bytedance.
Anh chỉ am hiểu về tài vụ, không lấn sân sang các ngành khác.
Mặc dù trước đây vì tính chất công việc anh đã từng tiếp xúc với nhiều người trong nhiều ngành khác nhau.
Nhưng đó chỉ là chút kiến thức ít ỏi, nông cạn, không tính là thạo nghiệp vụ.
Trong lúc nhất thời, anh thực sự rất khó để tìm ra một cánh cửa mới phù hợp hơn.
Đi được một lúc, miệng Tần Kiệt hơi khô, nhìn xung quanh thấy có một quầy bán quà vặt, anh liền đi tới.
Sau khi mua một chai nước suối và uống vài ngụm nước, thoáng nhìn qua, Tần Kiệt thấy trước cửa quầy bán quà vặt có vài chiếc xe nôi trẻ em và máy chơi game con hổ.
Dường như anh nghĩ ra thứ gì đó, đột nhiên đập mạnh vào đầu.
Anh nhanh chóng chay về phía Hoa Nông cách đó không xa…
----------------------------