Bác hai lại đứng trên cương vị là một người anh, anh trai dạy dỗ em, bố chỉ có thể nghe.
Bố không muốn làm ra chuyện gì quá giới hạn. Để tránh làm cho tình cảm anh em sứt mẻ không thể cứu vãn.
Mặc dù bố anh đã cố gắng chịu đựng.
Nhưng Tần Kiệt biết rằng trong lòng bố vẫn rất tức giận.
Chỉ là không nói rõ ra mà thôi.
Nhất là mẹ Tần.
Càng cảm thấy không hài lòng về nhà bác hai.
Đặc biệt là anh họ hai Tần Hạo.
Một đứa cháu vậy mà dám quát tháo một người chú là bố Tần.
Không có một chút phép tắc bào cả.
Cục tức này, mẹ anh nín nhịn cũng rất khổ cực.
Nếu không phải là vì nể mặt bác cả thì chắc họ đã phát điên lên từ lâu rồi.
Bọn họ ngấm ngầm chịu đựng cho đến khi về nhà.
Bây giờ anh nói ra mình đã kiếm được tiền.
Còn mở được một siêu thị.
Một năm có thể kiếm được hơn 10 triệu tệ.
Mặc dù không công khai trước mặt bác hai và anh họ hai.
Nhưng sau khi bố Tần và mẹ Tần biết được, họ vẫn rất vui mừng.
Anh có thể kiếm được rất nhiều tiền, đời này, bố mẹ có thể yên tâm được rồi.
Vọng tử thành long là điều mà các bậc làm cha làm mẹ ở Hoa Hạ đều mong mỏi.
*Vọng tử thành long: Hy vọng con trai mình thành tài.
Anh đã làm được rồi.
Bố mẹ đương nhiên rất vui.
“Bố, mẹ, kiếp trước con không để cho hai người có một cuộc sống tốt đẹp. Kiếp này, con nhất định sẽ không lặp lại sai lầm, hai người yên tâm, 10 triệu tệ chỉ là con số khởi điểm mà thôi! Không qua bao lâu nữa đâu, con trai hai người sẽ kiếm được 100 triệu! 200 triệu, 1 tỷ, thậm chí nhiều hơn nữa!”
“Đến lúc đó, con sẽ khiến cho hai người trở thành ông bố bà mẹ hạnh phúc nhất thế giới, đưa hai người chu du khắp thế giới!”
Cuối cùng, sau khi nhìn bố mẹ ngủ say, Tần Kiệt nhẹ nhàng trở về phòng của mình.
Đóng cửa lại.
Anh bắt đầu lên mạng.
Anh phát hiện ra rằng bạn học cấp ba Trình Tư Nhã đang online.
“Cậu cũng đang online à?”, Trình Tư Nhã gửi một tin nhắn qua.
“Ừm, tôi mới từ quê lên. Còn cậu thì sao? Đang ở đâu vậy?”, Tần Kiệt rep lại.
“Tôi ấy à, cậu đoán xem?”, Trình Tư Nhã không có trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại.
“Tôi không đoán ra!”
“Được rồi, lần nào cậu cũng không đoán được. Để tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi không đi đâu cả! Tôi đang ở nhà một mình!”, Trình Tư Nhã nói.
“Hả? Tại sao vậy???”, Tần Kiệt cố ý thêm ba dấu chấm hỏi.
“Tôi không thân với đám họ hàng ở quê, bình thường không qua lại với nhau, gặp nhau cũng không biết nói gì. Vẫn là không đi thì hơn! Một mình ở nhà yên tĩnh tốt biết bao!”, Trình Tư Nhã đáp lại.
“Ồ, như vậy sao?”, Tần Kiệt đã hiểu ra.
Thế hệ của bọn họ, sinh ra và lớn lên ở thành phố.
Đại đa số đều là con một.
Bọn họ cơ bản rất ít khi tiếp xúc và qua lại với con cái của anh chị em bố mẹ.
Khi ở gần nhau, quả thực là có rất ít đề tài chung.
Gặp nhau cũng không biết nên nói cái gì mới hợp lý.
Dẫn đến tình cảnh khó xử.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!