Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Giả Vờ Không Quan Tâm

Con vẹt đáng yêu như vậy.

Đào Túy nghe thấy hai chữ này, gấp gáp kéo cánh tay của Lý Dịch, có chút ý cầu xin.

Lý Dịch cũng nghe thấy câu nói cuối cùng, sau khi lên bậc thang, anh lạnh lùng liếc nhìn con vẹt, sau đó gọi: “Ông nội.”

“Đây là Đào Túy.”

Cô Lý cũng cười nói: “Bố, đây là Đào Hinh bạn thân của con, mẹ của Đào Túy.”

Ông cụ Lý chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc quan sát Đào Túy, sau đó quay đầu nhìn Đào Hinh, bà ấy khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Chào ông cụ.”

“Ừ, trước kia tôi đã gặp cô.” Ông cụ Lý nói.

Đào Hinh hơi bất ngờ: “Trí nhớ của ông cụ thật tốt.”

Ông cụ Lý hoàn toàn không cười, rất là nghiêm túc, quản gia bên cạnh xách cái lồng, con vẹt nhảy nhót bên trong, như là biết mình đã nói lời không nên nói, lúc này chỉ còn nhảy nhót, cũng không dám kêu lung tung nữa.

Đào Túy nhìn chằm chằm con vẹt, rất muốn an ủi nó.

Nhưng mà có mặt ông cụ, cô cũng không dám, chỉ luôn lén lút nhìn con vẹt.

Ông cụ nhìn Đào Túy, lạnh lùng nói: “Cháu rất thích?”

Đào Túy lập tức thu tầm mắt, đối diện đôi mắt sưng bọng của ông cụ, lập tức dè dặt lắc đầu, sau đó lại dùng sức gật đầu.

Cô vẫn căng thẳng.

Ông cụ: “Không thể tặng cháu con này.”

“Lần sau ông thấy con nhỏ hơn, sẽ bảo Lý Dịch đưa cho cháu.” Nói xong, ông cụ xoay người đi vào, rồi nói hai chữ với Đào Túy.

“Đi vào.”

Khí thế với cả vẻ mặt đó, thật sự khiến người ta không dám hít thở quá lớn.

Đào Túy run rẩy, kéo chặt cánh tay của Lý Dịch, Lý Dịch ôm cô, thấp giọng nói: “Không sao đâu.”

Thế là anh dẫn cô đi theo sau lưng ông cụ Lý, vì quản gia đi theo ông cụ đã lâu, nên trang phục và vẻ mặt đều giống hệt ông cụ Lý, nhưng bởi vì ông ấy xách con vẹt đang nhảy nhót đó, nhìn lên lại thêm chút cảm giác thân thiết.

Trong bình phong chạm hoa là phòng khách.

Đồ xài trong nhà đều là loại gỗ đào, ghế sofa bằng gỗ và bàn bằng gỗ.

Trong nhà có một người đàn ông trung niên cao lớn vừa đi xuống tầng, lau mắt kính, cũng mặc bộ đồ Trung Sơn, nhìn thấy ông cụ thì nói trước: “Bố, không phải bảo giết sao, sao vẫn xách?”

Con vẹt vội vàng kêu chíp chíp.

Ông cụ Lý hừ một tiếng, không đáp, chỉ tay vào khay trà trên bàn trà, nói với Lý Dịch: “Pha trà.”

Lý Dịch giới thiệu bố Lý với Đào Túy.

Đào Túy vội vàng gọi: “Bác.”

Bố Lý cười một tiếng: “Chờ cháu đổi xưng hô.”

Đào Túy “dạ” một tiếng.

“Dạ” xong cô mới giật mình, cô đã trả lời cái gì, mặt lập tức đỏ lên. Tiếp đó Đào Hinh cũng chào hỏi bố Lý, cô Lý ở nhà chính cũng rất tùy ý, sau khi ngồi xuống ghế sofa thì bóc hạt óc chó.

Người hai nhà ngồi xuống.

Lý Dịch vén tay áo lên, thong thả pha trà.

Bố Lý nâng chén trà lên, uống một hớp, nói: “Đào Túy, bác đã xem livestream cháu giúp đỡ nông dân nghèo khó, rất tốt.”

Đào Túy đỏ mặt, “vâng” một tiếng, nói: “Sau này còn có những chuyện này, cháu cũng bằng lòng đi.”

Bố Lý nghe xong gật đầu.

Có thể thấy cô gái này là người bằng lòng bày tỏ, như vậy lại rất hợp với Lý Dịch. Con người Lý Dịch không thích bày tỏ, phải tìm một người bằng lòng bày tỏ thì hai người mới gắn kết.

Giọng điệu của ông cụ Lý rất lạnh nhạt nói: “Nhưng mà cũng phải chú ý sức khỏe.”

“Chơi game, thức đêm, những chuyện này đều không được làm, tuổi còn trẻ, đừng gây hại cho sức khỏe.”

Đào Túy: “….”

Cô có hết những tật này.

Cô hơi đứng ngồi không yên.

Lý Dịch cầm quýt lên bóc vỏ cho Đào Túy, giọng điệu thản nhiên nói: “Cháu sẽ trông chừng em ấy, ông nội không cần quản nhiều như vậy đâu ạ.”

Ông cụ Lý không đổi sắc mặt mà trừng Lý Dịch.

Lúc này.

Cái lồng đã được treo trong nhà, con vẹt lại kêu.

“Không dạy dỗ được, không dạy dỗ được! Lý Dịch lớn rồi, cánh cứng rồi, không dạy dỗ được, không dạy dỗ được nữa.”

Bầu không khí trong phòng khách lập tức lại yên tĩnh.

Ông cụ Lý hung dữ nhìn về phía quản gia: “Sao vẫn chưa giết?”

Trong giọng nói thoáng có nóng nảy.

Quản gia bị dọa sợ, lập tức tháo cái lồng xuống, vỗ bên ngoài cái lồng, con vẹt lập tức ỉu xìu, im miệng không nói, quản gia lui về phía sau.

Phòng khách yên tĩnh.

Mấy giây sau.

Bố Lý bật cười, ông ấy nói: “Bố à, đừng giả bộ nữa, bố thích đứa cháu dâu này không?”

Cô Lý cũng bật cười, cười run vai.

Ông cụ Lý nhìn Đào Túy.

Đào Túy không tự chủ mà ngồi thẳng người, Lý Dịch thấy Đào Túy căng thẳng như vậy cũng không nói gì, giữa lông mày mang sự vui vẻ nhàn nhạt, bưng trà cho cô.

Ông cụ Lý nhìn mấy lần, sau đó dời tầm mắt, giọng điệu cứng rắn: “Tạm được.”

Bố Lý: “Rõ ràng rất thích.”

“Đã xem livestream của người ta rồi.”

“Đào Túy, khoảng thời gian này ông cụ đang xem livestream trước kia của cháu, ông ấy còn bình luận mấy cái, cháu muốn nghe không?”

Còn bình luận?

Thật ra đàn ông xuất hiện bên cạnh Đào Túy từ nhỏ khá nhiều, nhưng người quản lý cô càng ít hơn, ông cụ cho người ta cảm giác giống hiệu trưởng trường học.

Hoặc là cảm giác của ông nội.

Cô xoa ngón tay, cẩn thận nói: “Muốn ạ.”

“Ông nội có đề xuất gì cho cháu, cháu đều có thể tiếp thu.” Đào Túy vui vẻ nhìn ông cụ Lý.

Ông cụ Lý không đổi sắc mặt mà dời tầm mắt sang chỗ khác, nói: “Người trẻ phải tiếp thu quá khứ….”

“Ông cụ nói livestream của cháu càng ngày càng có hồn.” Bố Lý không nghe lọt kiểu mạnh miệng của ông cụ, bèn cắt ngang lời ông cụ.

Ông cụ Lý: “…”

Tiếp thu kinh nghiệm của quá khứ.

Đào Túy “à” một tiếng, nói: “Cảm ơn ông nội khen ngợi.”

Ông cụ Lý: “Ừ.”

Đào Túy nhận ra ông cụ hơi dễ thương.

Cô cười mà lại gần, khoác cánh tay của Lý Dịch, Lý Dịch cúi đầu nhìn cô, sau đó cúi đầu hôn lên mi mắt của cô.

Dưới con mắt của mọi người.

Bố Lý hơi kinh ngạc, hai mắt nhìn nhau với ông cụ Lý.

Với tính cách của Lý Dịch, rất ít biết làm chuyện thân mật như vậy. Trước đây lúc Dương Nhu gặp bố mẹ, hai người một ngồi hướng Đông một ngồi hướng Tây, cách rất xa thì thôi, đợi ăn cơm xong mà hai vợ chồng vẫn xa cách lễ độ.

Bố Lý bật cười.

Cảm thấy đây là một sự kinh ngạc.

Ông ấy quay đầu nhìn về phía Đào Hinh, nói: “Liên quan tới chuyện sau này Đào Túy và Lý Dịch đính hôn, với cả kết hôn, bà có ý kiến gì không?”

Đào Hinh vốn tưởng chỉ là gặp mặt, không ngờ hỏi chuyện này đầu tiên, bà ấy im lặng một lúc, cười nói: “Hai đứa đều còn trẻ, chuyện này không vội chứ?”

Bố Lý sửng sốt.

Ông cụ Lý ngồi bên kia thổi râu: “Làm sao mà không vội?”

“Vội lắm rồi.” Tiếng nói vừa dứt, ông cụ Lý nhận ra mình nói ra lời trong lòng, bèn lập tức im miệng, không đổi sắc mặt mà dùng ánh mắt chết chóc nhìn Đào Hinh.

Đào Hinh: “…”

Bố Lý nhẹ nhàng nói: “Tôi biết bên Đào Túy không vội, nhưng bên Lý Dịch có hơi vội, nó đã từng tuổi này rồi, không thể so sánh với tuổi của Đào Túy được.”

“Cho nên, mong bên bà có thể khoan dung, nhà họ Lý chúng tôi toàn quyền phối hợp.”

Ba người ông cụ Lý, bố Lý và Lý Dịch đều có vẻ mặt lạnh lùng, cộng thêm khí thế, rất đàn ông.

Cho nên giọng điệu này của bố Lý đã dịu dàng rồi.

Nhất thời Đào Hinh lại không tiện từ chối, bà ấy nói: “Được.”

“Nhưng mà Đào Túy vẫn đang học đại học năm ba, ít nhất cũng phải đợi sau khi con bé tốt nghiệp.”

Đây là ranh giới thấp nhất.

Bố Lý bật cười: “Không thành vấn đề.”

“Ông cụ thấy thế nào?”

Ông cụ Lý hừ một tiếng: “Được.”

Đây cũng xem là quyết định một chuyện lớn. Sau đó lúc ăn cơm, cô Lý đã thay bố Lý bàn cuộc sống với Đào Hinh, Đào Hinh hoàn toàn không ngờ vừa quyết định, tiếp theo lại phải bàn cuộc sống.

Đào Hinh nói: “Vậy trở về xem bát tự của hai đứa.”

Bố Lý cười nói: “Đúng, xem bát tự.”

Đào Hinh nghe thế, cảm thấy quá kỳ diệu.

Vậy mà đã muốn bàn chuyện cưới xin rồi.

Mà lúc ăn cơm, điện thoại của bố Lý và Lý Dịch với cả cô Lý thay nhau reo lên, Đào Túy ngồi gần Lý Dịch, sau khi thấy reo, thì cầm điện thoại của Lý Dịch.

Lý Nghiêu điện tới.

“Anh nghe không?” Đào Túy chớp mắt hỏi.

Lý Dịch liếc nhìn: “Không nghe.”

Tiếp theo bố Lý cầm điện thoại lên, Đào Túy vô tình liếc sang.

Lý Viện điện tới.

Lại là người của nhà họ Lý.

Sau đó, điện thoại của cô Lý reo, cô Lý nghe, hung dữ nói: “Lý Lãng à, chị dâu cháu vẫn chưa ăn xong đâu.”

Nói xong, bà ấy cúp máy.

Gương mặt của Đào Túy đầy mù mờ.

Cô liếc mắt nhìn Lý Dịch.

Lý Dịch gắp thịt cho cô, thấp giọng nói: “Đều là người nhà.”

“Muốn gặp em.”

“Ông cụ bảo họ cút hết.”

Đào Túy “ồ” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ.

Chị dâu?

Ai da, chị dâu.

Những năm qua, thật ra nhà họ Lý có hơi dương thịnh âm suy, ngoài cô Lý, Lý Viện và Lý Tú, còn lại đều là đàn ông. Lý Viện là vợ chú nhỏ của Lý Dịch, năm đó Lý Viện là con gái nuôi của nhà họ Lý, sau đó gả cho người nhà họ Lý, sinh ra Lý Tú. Mà bên chú hai của Lý Dịch, lại toàn là con trai.

Vợ của chú hai Lý Dịch, cũng chính là mẹ của Lý Nghiêu, là người làm địa chất, trong một lần làm việc đã hi sinh vì nhiệm vụ.

Cho tới bây giờ, dòng họ chỉ còn lại ba người phụ nữ.

Lý Dịch dẫn Đào Túy về, mấy người nhà đều vô cùng tò mò, muốn gặp cô, khổ nỗi ông cụ không cho, thế là chỉ có thể gọi điện thoại dò chút tin tức.

Người hai nhà gặp mặt, ăn cơm.

Đi hết quy trình, Đào Hinh muốn đưa Đào Túy về.

Ông cụ lại lầm bầm nói: “Lý Dịch đã lâu không ở nhà, tối nay ở đây một đêm đi.”

Đào Hinh sửng sốt.

Bà ấy nhìn về phía Đào Túy, Đào Túy hơi do dự, nhìn về phía Lý Dịch, anh nhướng mày: “Ông nội rất thích em.”

Đào Túy xấu hổ.

Ông cụ: “Không có, ông cho người sắp xếp con vẹt nhỏ, không phải Đào Túy thích sao?”

Ông ấy lạnh mặt: “Ở lại xem vẹt.”

Lý Dịch cười khẩy: “Là xem vẹt hay là ông rất thích em ấy?”

Ông cụ: “…”

Cô Lý cười to: “Bớ à, nói thật đi!”

Ông cụ: “…”

Rất mạnh miệng

Lý Dịch dắt tay Đào Túy, nói: “Vậy chúng cháu đi về trước.”

Đào Túy nhìn ông cụ đen mặt mà đứng đằng kia, mềm lòng, cô kéo cánh tay của Lý Dịch: “Anh.”

“Hay là chúng ta ở lại cùng ông nội?”

Lý Dịch cầm chìa khóa trên tủ lên: “Không cần.”

Lúc này Đào Hinh cũng hơi không đành lòng, trước đó vào nhà bị ông cụ dọa sợ, nhưng mà lời của con vẹt đã phá hỏng tất cả. Bà ấy không nhịn được, nói khẽ với Lý Dịch: “Hiếm khi ông cụ gặp cháu, muốn giữ cháu cũng rất bình thường, Đào Túy…”

“Đào Túy cũng ở lại đi.” Đào Hinh xoa sợi tóc trên trán Đào Túy.

Mặc dù bà ấy có ranh giới cuối cùng của mình, nhưng có thể cảm nhận được sự yêu thích của người nhà họ Lý dành cho Đào Túy, chuyện này hoàn toàn khác lúc bà ấy gả cho Tần Hải Chi.

Cảm giác trước đây người nhà họ Tần dành cho bà ấy, đều là ngồi tít trên cao, bà ấy nằm sấp người mới có thể vào cửa của nhà họ Tần người ta.

Nhưng Đào Túy không phải.

Cho nên Đào Túy sẽ không đi trên con đường của bà ấy.

Đào Túy cười ôm Đào Hinh: “Mẹ, mẹ thật tốt.”

Lúc này.

Ông cụ hừ một tiếng: “Cháu dâu ở lại đây, ông tặng cháu mấy con vẹt.”

Dù sao cũng kiên quyết không nói ông rất thích cháu.

Lý Dịch cười dựa vào tủ, sau đó anh nói với Đào Hinh: “Dì Hinh yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Đào Túy.”

Đào Hinh: “Cảm ơn.”

Thế là, đoàn người tiễn cô Lý và Đào Hinh, Đào Túy và Lý Dịch thì tạm thời ở lại trong căn nhà to lớn này, kiến trúc của nơi này đều là phong cách Trung Hoa.

Sân nhà gì đó cũng có núi giả hồ sen.

Sân sau là một chòi nghỉ mát.

Bên trong có một ghế nằm rất dài, quản gia căn dặn người đưa đồ ăn tới, đều là quà vặt mà ở cái tuổi của Đào Túy thích. Lý Dịch ngồi trên ghế đá gõ máy tính, Đào Túy thì ăn đồ ăn trên ghế nằm, gió trong chòi lành lạnh, khiến Đào Túy vô cùng thoải mái.

Cô đứng dậy, trực tiếp dựa trên bả vai Lý Dịch: “Anh.”

Lý Dịch vẫn nhìn màn hình: “Hửm?”

Đào Túy nhìn cổ áo của anh, ngón tay kéo cổ áo anh, tiến tới hôn vết thương của anh.

Lý Dịch ngừng lại.

Một tay nắm cổ tay của cô, một tay dùng sức, Đào Túy đã bị anh nhấc khỏi ghế nằm, ngồi ngay trên đùi anh, Lý Dịch cúi đầu hôn cô.

Trong miệng Đào Túy là mùi bánh ngọt, ngọt ngào, anh lướt một vòng, sau đó nói: “Muốn làm gì?”

Đào Túy cười híp mắt, bảo: “Quang cảnh của nơi này rất đẹp.”

Lý Dịch liếc xung quanh.

Rất đẹp.

Nhưng quá sáng, không có gì che giấu.

Anh cúi đầu hôn cô thêm một cái, nói: “Buổi tối về phòng, anh quỳ thêm cho em.”

Quỳ trong miệng anh, đã không còn là quỳ đơn giản, bây giờ quỳ đã đồng nghĩa với lên giường, Đào Túy đỏ mặt, tiến tới cắn cổ anh.

Người đàn ông bật cười, ngẩng đầu lên, cổ thon dài, hơi lộ vết sẹo.

Anh thấp giọng nói: “Nếu ở trên giường em hung dữ như vậy, anh sẽ càng thích.”

Con gái quá yếu đuối.

Động tác của anh luôn phải hơi nhẹ nhàng.

Đào Túy che miệng của anh: “Không cho nói nữa.”

Lý Dịch bật cười.

Lúc ăn cơm tối.

Trên bàn toàn là thức ăn mà Đào Túy thích.

Ông cụ thản nhiên chỉ: “Đều là món cháu thích chứ?”

Đào Túy được chiều mà sợ: “Vâng, cháu đều thích.”

Ông cụ gật đầu: “Được.”

“Ăn đi.”

“Ăn xong rồi thì chọn một con vẹt, ông dạy cháu huấn luyện nó.” Ông cụ cầm đũa lên, gắp một miếng xương sườn cho Đào Túy, vẫn nghiêm túc.

Nhưng mà Đào Túy lại biết nội tâm của ông cụ phong phú, thế là cô cười híp mắt nhận lấy, cúi đầu ăn.

Bố Lý nhìn, cảm thấy rất tốt.

Nhà có thêm một cô gái, ăn cơm ngon hơn ba người đàn ông lớn trước đây.

Ăn cơm xong.

Trong sân đặt nhiều lồng, trong mỗi lồng đều có một con vẹt, mà con vẹt chúa uể oải trong lồng, bị treo trên tường, không dám kêu một câu.

Thấy Đào Túy chọn một con, con vẹt chúa đó không nhịn được, kêu một tiếng.

“Cháu dâu đến rồi, mình phải dạy con bé huấn luyện vẹt, oa, vui quá——”

Ông cụ: “Tại sao nó lại ở đây?”

Quản gia: “Tôi lập tức đưa đi.”

Đào Túy bưng cái lồng, trong lòng nghĩ hóa ra lúc đầu ông cụ đã muốn dạy cô huấn luyện vẹt, cũng không phải ý muốn nhất thời.

Lý Dịch ngồi trên lan can, ngậm thuốc lá, nhìn cô gái bị vây giữa đám vẹt, nét mặt mang sự cưng chiều, vui vẻ, còn có chút tình yêu ẩn giấu.

Huấn luyện vẹt cũng không dễ dàng, Đào Túy học cả tối, chỉ học được chút ít. Sắc mặt của ông cụ rất nghiêm túc, thường sẽ khiến Đào Túy cho là hiệu trưởng hoặc thầy chủ nhiệm đang dạy cô.

Nhưng mà cô nhìn thấy Lý Dịch ngồi ở bên kia nói chuyện với bố Lý, thì lập tức lại cảm thấy yên tâm.

Bọn họ đều thích cô.

Thế là mấy lần cô chơi xấu ông cụ.

Ông cụ hoang mang, rất lâu, cứng họng nói: “Làm gì thế, học nghiêm túc, sau này con vẹt này chính là của cháu.”

Sau đó thì tạm ngừng, không nhớ mình dạy tới đâu.

Quản gia thấy vậy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đã muộn rồi, nếu không để hai người họ đi về nghỉ ngơi?”

Lại nói.

Ông bị con bé chơi xấu với thân thiết, ông cũng không biết được Đông Tây Nam Bắc nữa.

Ông cụ nghe hết, suy nghĩ: “Được.”

Từ bi tha cho Đào Túy.

Đào Túy vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó chạy về phía Lý Dịch, bổ nhào về phía anh.

Lý Dịch vội vàng xuống lan can, một tay ôm eo cô, nói: “Huấn luyện xong rồi?”

“Đúng vậy, rất cực khổ.” Đào Túy nũng nịu.

Bố Lý ở bên cạnh thấy vậy, cười cười, xoay người rời đi.

Lý Dịch kéo cô gái, đi lên lầu.

Phòng của Lý Dịch ở tầng ba, bên trong sửa sang khá hiện đại, cô giúp việc cũng chuẩn bị xong quần áo của Đào Túy, cô cầm đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.

Sau khi kéo cửa ra thì hơi do dự, sau đó, cô xoay người lại, dựa lên cửa gọi: “Anh.”

Lý Dịch xem tài liệu trên ghế sofa, nghe vậy, anh ngước mắt.

Đào Túy xoa xoa lỗ mũi, chỉ phòng tắm.

“Em không biết mở nước nóng.”

Lý Dịch yên lặng nhìn cô mấy giây, sau đó gập máy tính xách tay, đi về phía bên này, ung dung kéo tay áo, đi tới cạnh cửa rồi cúi đầu nhìn cô, sau đó nghiêng người đi vào.

Đào Túy le lưỡi, xoay người đi theo, cô đóng cửa phòng tắm, dựa vào cánh cửa.

Lý Dịch nghe tiếng đóng cửa, im lặng cầm vòi phun, sau đó mở van. Sau khi thử nước ấm, anh treo vòi phun, nước vẫn đang phun.

Làm ướt bồn tắm bên cạnh.

Anh xoay người, đứng ở đó nhìn Đào Túy.

Đào Túy hơi căng thẳng.

Lý Dịch nhìn cũng bình thản, cô như vậy có phải quá chủ động không? Nghĩ vậy, cô đặt tay lên chốt cửa, vặn mở.

Lý Dịch lại đi tới.

Tay đè lên tay Đào Túy.

Cạch, cửa đóng lại.

Sau đó, anh vừa cởi cổ áo sơ mi, vừa cúi đầu hôn cổ cô, nói: “Ở trong phòng tắm, cũng có thể quỳ.”

Đào Túy lập tức đỏ mặt.

Trong chốc lát, gác trên cao.

Tiếng nước trong phòng tắm lên xuống.

Giọt nước nhỏ xuống.

Chảy vào chân trần.

Đào Túy nằm sấp trên giường, cầm điện thoại chơi.

Lý Dịch ngồi ở đầu giường, lật xem tạp chí, Đào Túy nhìn thời gian vẫn sớm, sửng sốt: “Ấy.”

“Tối nay em phải livestream mà quên mất, đậu xanh.”

Nói xong, cô vội vàng đứng dậy, mở điện thoại ra livestream, kết quả chân đạp phải gối trơn, ngã về, Lý Dịch vội giơ tay chặn eo cô, thay cô mở điện thoại.

Mà màn hình điện thoại đã nở.

Livestream cũng mở ra.

Người xem tiến vào thấy gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông thoáng qua ống kính, mặt mày sắc bén như đi ra từ trong sách.

Người xem: [A a a a a a a a a a Đào Túy, đây là ai?]

[Ôi mẹ ơi, thật đẹp trai.]

[Đào Túy, không được giấu giếm, nói đi, anh ấy là ai?]

Cuối cùng Đào Túy đã ngồi vững, cô dựa vào bả vai của Lý Dịch, mọi người phát hiện cô vẫn sát gần người ta, lập tức ngơ người.

[A a a a a a a a.]

Đào Túy thấy bình luận, sửng sốt, lập tức muốn đi.

Một bàn tay đè bả vai của cô, giọng nói của Lý Dịch trầm thấp vang trên đầu cô: “Tôi là chồng em ấy.”

Lập tức.

Người xem đều yên lặng.

Mấy giây sau.

[A a a a a a a a Đào Túy, giọng của chồng cô thật hay, ngoại hình lại đẹp trai.]

Đào Túy xoa xoa lỗ mũi, đỏ mặt, bình tĩnh lại: “Anh ấy rất đẹp trai, tôi rất yêu anh ấy.”

Bàn tay lật sách của Lý Dịch ngừng lại.

Một giây sau.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại truyền tới: “Tôi cũng yêu em ấy.”

HOÀN CHÍNH VĂN
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!