Đào Túy kích động mà xóa xong, tim lại đập thình thịch, đập đến mức cô không có lòng dạ nào để học, trong đầu đều là ba cô gái đứng bên cạnh Lý Dịch.
Họ cùng anh đi công tác sẽ làm những gì?
Ăn cơm sẽ gắp thức ăn cho anh sao?
Sẽ nói chuyện riêng với anh à?
Sẽ gọi anh uống rượu hả?
Nói đến uống rượu thì nhớ tới chị Yên, nhất định là kiểu sức mạnh tương đương. Cô nhìn hình đại diện biến mất trong danh sách của mình, tim đột nhiên trống rỗng một khoảng.
Cô hơi hối hận, sao lại kích động xóa anh như vậy.
Vậy tỏ ra mình quá trẻ con.
Nghĩ tới đây, cô lập tức kết bạn lại với anh.
Lúc này, màn hình hiện một tài khoản thêm cô.
Là Lý Dịch.
Lý Dịch: [Bà xã.]
Thấy hai chữ bà xã, hốc mắt Đào Túy lập tức đỏ lên, vội vàng chấp nhận. Nhưng mà sau khi chấp nhận cô lại không biết nói gì, nhìn khung nói chuyện mà ngẩn người.
Sau đó, cô đấu tranh một lúc, nhanh chóng bấm ba chữ.
[Em xin lỗi.]
Sau khi Lý Dịch thêm cô lại, nhìn tấm hình đó, mới biết sơ sơ điều gì đó, anh xóa tấm hình, trái lại không chụp nữa, sau đó nhận được ba chữ mà Đào Túy gửi tới.
Anh nhướng mày, lúc lâu, anh trả lời.
[Họ là cấp dưới của anh.]
Cô bé của tôi: [Ừm.]
Giang Sách ở bên cạnh, nhìn thấy màn này, anh ấy cũng kịp phản ứng, Giang Sách thở dài nói: “Hóa ra cho dù là lớn tuổi hay cô gái nhỏ tuổi, đều dễ ghen như vậy…”
“Trong mắt không thể dính một hạt cát.”
Lý Dịch nghe như vậy, anh liếc Giang Sách, quay lại nhìn khung nói chuyện.
Giống như có thể thấy cô gái bĩu môi, trợn mắt nhìn anh, hoặc là chỉ vào anh, dáng vẻ hung dữ.
Lý Dịch khẽ cười.
Đào Túy nằm trên bàn, thật ra tim vẫn đập rất mạnh, anh gửi đến lời giải thích, nói là cấp dưới. Cấp dưới à, cấp dưới sẽ luôn đứng bên cạnh anh ư.
Đào Túy cảm thấy mình bị ma nhập rồi, cô vội ngồi dậy, vỗ vỗ mặt, nghiêm túc nhìn bục giảng.
Nhưng mà tinh thần đã không tập trung như ban đầu, cô chống cằm ngẩn người, hai tiết buổi chiều đều trôi qua như vậy, buổi tối phải đến công ty.
Lần livestream ở núi Hổ Lan rất thành công, lượng tiêu thụ rất tốt, công ty còn để lại một tài khoản doanh thu và tiêu thụ cho trưởng thôn, để ông ấy tự kinh doanh. Có thể coi như Đào Túy hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo, lúc này đã không thể nói cô là người mới nữa, là streamer mà Lưu Quang sẽ phải nâng cao địa vị.
Văn phòng của Đào Túy cũng đổi một phòng khá lớn, cô Tần dẫn Đào Túy vào xem, hỏi: “Được không? Cần sửa sang gì nữa không?”
Trong miệng Đào Túy cắn kẹo mút, lắc đầu nói: “Không cần, vô cùng tốt.”
“Vậy là được.” Cô Tần ngồi trên ghế, nói: “Bởi vì mặc dù bây giờ cô có nhiều người chú ý, nhưng mà cô còn thiếu nhiều kinh nghiệm, bên nhãn hiệu không phải rất tín nhiệm cô, cho nên có vài livestream cần hợp tác với người khác.”
“À, được ạ, với ai?”
“Tốt nhất là có một đối tượng hợp tác lâu dài, thầy dẫn đội tổ C Li Giang, anh ấy giúp cô.”
Li Giang là một streamer rất có tiếng, hiệu ứng nhãn hiệu không tệ, số lần anh ta livestream ít hơn người khác, chủ yếu là vì không phải anh ta chủ yếu làm livestream.
Anh ta tiếc mạng, không thích công việc có cường độ quá cao.
Cho nên trừ thỉnh thoảng livestream, anh ta sẽ dẫn dắt học sinh, hoặc là làm kế hoạch hậu trường.
Sắp xếp anh ta cho Đào Túy, nói trắng ra chính là mong Đào Túy sớm một mình phụ trách một mặt công tác. Đào Túy cũng không có lý do từ chối, trên người Li Giang có rất nhiều điều đáng học tập.
Cô gật đầu: “Được.”
“Vậy cứ quyết định như vậy, nơi này là lịch hành trình tháng này của cô, cô phải đi làm hiệp thương với bên trường học.” Cô Tần đưa một lịch hành trình cho Đào Túy.
Đào Túy cầm lên nhìn, thử sản phẩm, làm tạo hình, công ty họp, ba loại này có nhiều nhất.
Vào lúc này rất nhiều người để ý Đào Túy, cho nên buổi livestream đầu tiên Đào Túy thay thế Tần Tư Tư vô cùng quan trọng, cô sẽ hợp tác với mấy bên nhãn hiệu.
Những bên này, đều là bên trước đây Tần Tư Tư đã hợp tác nhiều lần.
Sau khi Đào Túy xem xong, hỏi cô Tần: “Bên Tần Tư Tư, có ký với công ty mới không?”
Sau khi cô Tần nghe xong, lắc đầu: “Không có, sau lần trước, cô ta cũng rất ít xuất hiện.”
Tin tức về nhà họ Tần cũng không nhiều, ngay cả một vài buổi trà trưa Vu Nhàn cũng không dám đi nữa.
Còn Tần Hải Chi cụ thể thế nào, cũng không ai biết.
Đào Túy nghĩ trong đầu, rảnh rỗi phải hỏi Lý Dịch, chắc chắn Lý Dịch biết, nhưng mà không biết vì sao, nghĩ đến Lý Dịch thì cô lại luống cuống, căng thẳng, có hơi khó thở.
Đi ra ngoài công ty thì đã muộn, Cô Tần đưa Đào Túy về trường học. Đào Túy mua bốn phần mala nóng ở dưới tầng công ty, xách lên tầng.
Ba người trong ký túc xá đều ở đây, hai người tắm xong đang móc lỗ tai, sấy tóc, một người gọi điện ở ban công.
Vừa nhìn thấy Đào Túy trở lại, Khâu Viện ném khăn lông đi tới nhìn: “Tớ đang chờ món này.”
Lâm Lâm cũng ném bông gòn: “Tớ cũng muốn ăn, buổi tối cũng không ăn no.”
Sau đó Đào Túy để xuống: “Các cậu ăn trước, tớ đi tắm.”
Nói xong, cô cầm đồ ngủ đi về phía phòng vệ sinh. Tắm xong đi ra, trong ký túc toàn là mùi mala nóng, Đào Túy không sấy tóc, chỉ lau khô, cô ngồi bên cạnh Khâu Viện, cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn.
Chắc Lý Dịch đến rồi.
Vẫn chưa gửi tin cho cô.
Đào Túy suy nghĩ giây lát, soạn tin.
Tôi là Đào Túy nha: [Ông xã, anh đã tới chưa?]
Gửi xong thì để điện thoại xuống, bên này Khâu Viện cười nhìn cô, đút cho cô ăn một quả trứng chim cút, sau đó đẩy máy tính xách tay, hỏi: “Cậu muốn xem phim gì?”
Đào Túy nhìn máy tính xách tay thì nhớ ra chuyện “phim”, cô hít thở một chút cũng có hơi căng thẳng, cô nâng mala nóng lên, nói: “Nào cũng được.”
Hai người Lâm Lâm và Tiêu Ai cũng lại gần.
Ở đây thì Khâu Viện và Tiêu Ai ổn định nhất, nhất là Khâu Viện, giống như quen cửa quen nẻo, cô ấy ấn mở một tài liệu, tiếp đó thì chiếu.
Hình ảnh “ào” hiện ra.
Đào Túy bị dọa mala trong tay run rẩy, cô vội để lên bàn, nhìn chằm chằm màn hình.
“Phim” này quá thẳng thừng rồi, vừa chiếu đã hôn môi, cũng không có bất cứ đối thoại và hòa hoãn nào. Âm thanh nhỏ, cho nên chỉ có tiếng rất nhỏ giống như con muỗi.
Chủ yếu là nữ chính cũng không có vẻ ngoài rất chín chắn.
Mặt và cổ Đào Túy đều nóng hổi.
Lâm Lâm thấy cũng rất ngại.
Tiêu Ai lại nói: “Con trai xấu quá.”
Khâu Viện cười nói: “Cậu còn mong có nhiều trai đẹp.”
Đào Túy đều không chú ý bạn nam, vừa nhìn, tim cô lập tức đập dồn dập. Nhưng mà dáng vẻ của cô gái đó rất có sức lực, Đào Túy lại xem thêm một lúc.
Lúc này.
Điện thoại reo lên.
Cô cầm lên nhìn.
Là Lý Dịch gửi voice.
Lý Dịch: “Vừa mới tới, em ăn cơm chưa?”
Giọng nói lập tức lấn át tiếng “phim”, giọng nói của người đàn ông trầm thấp lạnh lùng, rất dễ nghe, Đào Túy lập tức cũng hơi lơ đễnh.
Khâu Viện “đậu má” một tiếng, nằm trên bàn cười: “Giọng nói của bạn trai cậu… Không thở cũng có bản lĩnh kích tình.”
Đào Túy đỏ mặt đẩy Khâu Viện ra, sau đó cô nhấn voice nói: “Em vừa ăn xong, anh ăn cơm chưa?”
Lý Dịch: “Chuẩn bị đi ăn.”
“Muộn chút gọi điện cho em.”
Đào Túy: “Ừm.”
Vốn tưởng rằng không gửi nữa, ai ngờ một giây sau, Lý Dịch lại gửi wechat tới, là voice.
Lý Dịch: “Bà xã, các em đang làm gì vậy?”
Đào Túy sửng sốt, chuẩn bị ấn nói. Khâu Viện kịp phản ứng, lập tức tắt “phim” trước mặt, Đào Túy cũng kịp phản ứng, cô nhảy cẫng lên.
Vội ấn hai voice mình vừa gửi cho Lý Dịch.
Cái thứ nhất.
12 giây.
Tốc độ nói của cô chậm rãi, thế là, một vài tiếng “phim” truyền vào.
Sắc mặt Đào Túy lập tức vừa trắng vừa đỏ: “Á, đậu má.”
Tiếp theo.
Cái thứ hai.
3 giây.
Âm nền cũng truyền ra ngoài, chính là tiếng kêu của phụ nữ.
Khâu Viện: “Trời ơi…”
Lâm Lâm: “A a a a a xấu hổ chết được.”
Tiêu Ai: “Đậu xanh.”
Lý Dịch lại nhắn tới.
“Hửm?”
Đào Túy muốn đào lỗ chôn mình, cô đè giọng, nói: “Không làm gì, chỉ đang xem một bộ phim nước ngoài.”
Đây cũng là phim nước ngoài.
Nói xong.
Cô đỏ mặt hơn.
Đợi mấy giây.
Lý Dịch nhắn lại: “Thật sao?”
Đào Túy: “Ừ.”
Lý Dịch: “Không nên xem quá nhiều, hửm?”
Đào Túy: “Em biết rồi.”
Lý Dịch: “Xem trong ký túc?”
Đào Túy: “Ừ.”
Mấy giây sau.
Lý Dịch ở đầu kia, truyền đến một tiếng cười, nhẹ nhàng, rất thấp.
Đào Túy nằm trên bàn, cảm thấy có thể chết được rồi. Khâu Viện vỗ vai cô, an ủi một chút, sau đó hỏi: “Anh ấy… anh ấy có làm chuyện gì với cậu không?”
Đào Túy vốn cho rằng cởi quần áo đã rất mạnh bạo, so sánh với phim này, phát hiện nó thật sự là cháo rau xanh.
Đào Túy có hơi nhụt chí: “Không.”
Khâu Viện: “Cái gì cũng không?”
Đào Túy: “Ừ.”
Khâu Viện: “Đỉnh ghê.”
Là đàn ông tốt.
Nhưng mà thế cũng quá tốt rồi.
Chưa xem xong “phim”, mala nóng ăn xong rồi, mấy người Đào Túy và Khâu Viện lập đội, chơi mấy ván sau đó rửa mặt lên giường ngủ.
Hôm sau còn có tiết.
Trước khi ngủ Đào Túy thích nhất là lướt bảng tin.
Sau đó thì lướt tới bài Giang Sách đăng.
Giang Sách: Bữa tối.
Hình ảnh.
Hình ảnh là một bàn thức ăn, điều chỉnh tiêu điểm ở món ăn ngay giữa. Nhưng mà vẫn chụp phải những người bên cạnh, ví dụ như chụp được một cánh tay, còn có đồng hồ đeo tay, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm ly rượu.
Cái tay đó rất rõ ràng là Lý Dịch.
Quá rõ ràng cũng quá đẹp.
Mà…. còn có một bàn tay sơn móng, hình như gắp thức ăn đặt trong cái bát bên cạnh Lý Dịch.
Đào Túy: “…”
Thật sự gắp thức ăn.
Cũng đúng, anh là tổng giám đốc, chắc chắn có rất nhiều người lấy lòng.
Tâm trạng của cô lập tức lại không tốt, cũng không thấy Khâu Viện và Giang Sách anh tới em đi mà trả lời ở bên dưới.
Khâu Viện: [Ăn uống không tệ.]
Giang Sách trả lời Khâu Viện: [Tiệm này làm đồ ăn ngon nhất.]
Khâu Viện trả lời Giang Sách: [Ồ.]
Giang Sách trả lời Khâu Viện: [Cô cẩn thận thay bọn tôi quan sát bà chủ, lần sau tôi dẫn cô đến chi nhánh Lê Thành ăn.]
Khâu Viện trả lời Giang Sách: Cảm ơn, vậy tôi sẽ tiếp tục phản bội Đào Túy.]
Đào Túy lật người, đặt điện thoại ở dưới gối, nhắm mắt, ép mình ngủ.
Gắp thức ăn.
Ai mà không biết làm.
Liên tiếp hai ngày, Đào Túy chờ Lý Dịch quay lại, cô cũng phải gắp thức ăn cho Lý Dịch, kết quả ngày thứ hai lúc chắc chắn anh quay lại, anh lại gửi tin nhắn nói, chưa xử lý xong chuyện nên cần nán lại ba ngày.
Đào Túy thiếu chút nữa gửi tin cho anh, bảo anh đừng về nữa.
Sau đó nhịn được.
Cô gửi một đống gói biểu cảm tới.
Toàn là loại giết người không thấy máu.
Lý Dịch ở đầu kia nhướng mày.
“Hửm? Gửi gì đó?”
Đào Túy không trả lời, lại qua hai ngày, Đào Túy cũng không xem lúc nào Lý Dịch trở về, sau khi cô nghênh đón tiếp chuyện kia, thì livestream lần đầu tiên.
Livestream lần này, có thầy Li Giang giúp đỡ.
Một buổi chiều cả công ty đều chuẩn bị cho livestream tối nay, Đào Túy còn viết toàn bộ ưu thế của sản phẩm lên quyển sổ, cố gắng không muốn xảy ra sai sót.
Chừng bảy giờ tối, qua quýt ăn xong cơm hộp rồi lại đi trang điểm, Đào Túy và thầy Li Giang ngồi trước ống kính.
Thật ra Li Giang rất trẻ, năm nay cũng mới hai mươi bảy tuổi, gương mặt vừa đẹp trai vừa ngọt ngào, lúc đầu anh ta nổi tiếng nhất ở video cổ trang. Nhanh chóng hot khắp internet, nhất là những video kiếm khách.
“Đừng căng thẳng.” Li Giang nhìn bảng sản phẩm.
Đào Túy khụ một tiếng, nói: “Tôi không căng thẳng.”
Li Giang nhìn ra cô giả vờ mạnh mẽ, mỉm cười, không lên tiếng.
Đào Túy lén lút cúi đầu, nhét một viên kẹo sữa bò, ngòn ngọt, sau khi ăn xong cảm thấy rất thư thái. Li Giang thấy được, anh ta cầm kẹo sữa bò bên cạnh lên: “Ăn nhiều một chút, bớt căng thẳng.”
“Ồ.”
Đào Túy bị bắt tại trận, cũng không luống cuống, cô nhét hết kẹo sữa bò vào trong túi, tiếp đó nhìn ống kính.
Rất nhanh.
Tất cả đã chuẩn bị xong.
Chỉnh ánh sáng, mở ống kính.
Sự căng thẳng lúc đầu của Đào Túy lập tức không còn, thật ra cô đã sớm quen trao đổi với mọi người trước ống kính, đây mới là chiến trường mà cô quen, loại cảm giác đó đã lập tức tới, Đào Túy chống cằm, cười híp mắt lắc chân dài, nhìn ống kính, thể hiện thái độ trước đây, vẫy tay.
“Chào mọi người, tôi là Đào Túy.”
“Tôi là Li Giang.”
Đào Túy: “Ai da, lại gặp mặt rồi, có phải mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy tôi đẹp hơn không?”
[Ha ha ha ha ha, có cần liêm sỉ không thế.]
[Oa tối nay lại có thể gặp thầy Li Giang nữa, thầy Li Giang, anh ở cạnh Đào Túy có căng thẳng không?]
Đào Túy liếc mắt nhìn Li Giang.
Li Giang cười: “Căng thẳng cái gì, không căng thẳng, xem thường tôi rồi.”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Đào Túy, anh trai cô đâu, chúng tôi muốn gặp anh ấy, lúc nào anh ấy có thể xuất hiện?]
Đào Túy thấy hai chữ anh trai, cô sửng sốt. Đột nhiên, trong đầu nghĩ tôi cũng muốn gặp anh ấy, nhưng mà….
Cô cười nói: “Tôi không cần anh ấy nữa, hừ.”
Sân bay quốc tế Lê Thành.
Tối nay gió rất lớn, đoàn người vội vã đi ra ngoài sân bay, Giang Sách nhìn Lý Dịch cúi đầu nhìn điện thoại, trong đầu nghĩ, vốn dĩ có thể ngày mai trở về, kết quả nhất định phải đổi chuyến bay, bay từ thành phố Trần Dương bay đến Lê Thành, tốn xấp xỉ năm tiếng.
Bình thường bay thẳng ba tiếng đã đến rồi.
Kế toán nữ chạy đến mức tóc tai xốc xếch, cô ta nhìn người đàn ông cao lớn, thấp giọng nói với Giang Sách: “Trợ lý Giang, có phải sếp Lý có chuyện gì gấp không?”
“Vội vàng chạy về như vậy?” Cô ta hất tóc mình, đôi mắt không rời khỏi Lý Dịch trước mặt.
Giang Sách nhìn cô ta, đột nhiên cố ý nói: “Có vợ ở nhà đợi anh ấy.”
“Cái gì?” Kế toán thật sự không dám tin: “Không phải anh ấy ly dị rồi sao?”
Giang Sách: “Ly dị thì không thể tìm lại à?”
Kế toán: “…”
Trong lòng cô ta hơi kinh ngạc.
Hai chiếc xe đang đợi.
Lý Dịch lên xe màu đen rồi chạy đi.
Người còn lại lên xe MPV.
Xe màu đen lao băng băng dung hòa vào đường xe.
Sắc mặt của Lý Dịch hơi sa sầm, anh nhắn tin cho Đào Túy mà chưa có trả lời.
“Chú Trần, hai ngày nay Đào Túy dùng xe chưa?” Anh châm một điếu thuốc, kẹp ở lòng bàn tay hỏi.
“Ngày hôm qua dùng một lúc.” Chú Trần ngồi phía trước trả lời.
“Ừ, vậy giờ này tối nay em ấy ở đâu?”
“Con bé à, tối nay con bé livestream.” Chú Trần cười nói: “Con bé rất căng thẳng đó.”
Lý Dịch nhướng mày.
Qua hồi lâu, anh mới nhớ ra đó là một buổi livestream khá quan trọng của Đào Túy.
Anh cầm lấy máy tính bảng, trong miệng cắn thuốc lá, ung dung mở APP ra, tài khoản này là của Giang Sách, chỉ theo dõi một mình Đào Túy.
Anh lập tức ấn vào.
[Đào Túy, anh trai cô đâu, chúng tôi muốn gặp anh ấy, lúc nào anh ấy có thể xuất hiện?]
Cô mỉm cười, nói: [Tôi không cần anh ấy nữa, hừ.]
Hai câu này, một trước một sau xuất hiện.
Lý Dịch: “…”
Ngay sau đó, anh thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh Đào Túy, trong ống kính, họ đang nói chuyện, Đào Túy nghiêng người sang nói chuyện với người đàn ông đó nhiều lần.
Lý Dịch cắn hàm răng, điếu thuốc rơi xuống, đầu ngón tay của anh bóp tàn thuốc.
Qua hồi lâu, anh viết bình luận.
[Bà xã, anh chờ em dưới lầu công ty.]
Đào Túy đang cầm sản phẩm giới thiệu, đột nhiên lại thấy tài khoản của Giang Sách đăng một tin. Quá rõ ràng, còn bà xã.
Đào Túy ngu luôn.
Lập tức ngừng công việc.
Người xem phía dưới đều kinh ngạc ngây người.
[Hửm? Đây là ai? Sao lại gọi bà xã?]
[Là anh bạn này, không phải lần trước lên tiếng thay anh trai sao?]
[Wow, anh ấy chỉ theo dõi một mình Đào Túy, Đào Túy, đây là ai?]
[Anh ấy gọi bà xã này, bà xã bà xã, tôi cũng có thể kêu, bà xã, bà xã bà xã.]
Cái giọng điệu này, ngoài Lý Dịch ra sẽ không có ai khác.
Đào Túy đang muốn nói chuyện, bên Li Giang đã khống chế hiện trường, anh ta cười nói: “Gọi ông xã bà xã trên internet quá nhiều, mọi người đều muốn coi là thật sao? Ha ha ha, bây giờ chúng ta đi vào chủ đề này trước có được không?”
Đào Túy thở phào, cô rỗi rãi một lúc, sau đó lại tiếp tục livestream với Li Giang.
Cũng không đáp lại cái tin kia.
Thời gian ngừng livestream.
Mười giờ rưỡi tối.
Thành tích tối nay không tệ, Đào Túy và Li Giang không phụ sự mong đợi của mọi người. Sau khi Đào Túy nói cảm ơn với Li Giang, thì xách túi xách rời khỏi phòng livestream.
Cô nhớ câu nói kia của Lý Dịch.
Không biết thật hay giả, nhưng phải đi xem mới được.
Đi thẳng xuống tầng một.
Chỗ cửa yên tĩnh một khoảng.
Chỉ có một chiếc xe màu đen đậu ở cửa, Lý Dịch mặc áo sơ mi đen và quần dài tựa lên cửa xe, tay xỏ túi quần nhìn cô.
Đào Túy cắn hàm răng.
Cũng nhìn anh.
Lý Dịch tiến lên hai bước, gió nhẹ thổi lộn xộn áo sơ mi của anh, anh nắm cổ tay của cô, kéo cô. Đào Túy nhào vào trong lòng anh, lúc tiếp xúc mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.
Hốc mắt Đào Túy đỏ lên.
Vòng tay lên cổ anh, rất chặt.
“Ông xã.”
Tay anh bị tàn phế sao, còn cần cô gái khác gắp thức ăn cho anh.
Lời này ở trong cổ họng của cô Lý Dịch trượt đầu ngón tay bên eo cô, va chạm ở nơi đó, lạnh lùng hỏi: “Người đàn ông livestream với em, là ai?”