Chỉ lơ là như vậy nửa phút, phòng phát sóng trực tiếp đã thất thủ, những khán giả xem trước khi thấy tình huống này, không hiểu gì nên cũng sẽ không nói giúp được gì cho Đào Túy, vì vậy khu vực bình luận đa số đều là những lời chửi rủa Đào Túy, không ai biết liệu họ có phải là fan của Tần Tư Tư hay không.
Cũng có thể là những kẻ ngoài cuộc không liên quan len lỏi vào đây mà mượn gió bẻ măng, Đào Túy bị những kẻ như vậy công kích.
Đào Túy còn trẻ, cô chưa từng gặp phải cảnh tượng này, mặc cho mọi người nhắn trong wechat bảo cô đừng hoảng, nhưng trong thời khắc này cô vẫn không khỏi hoang mang.
Thậm chí khi nhìn thấy bình luận cô thật muốn phản bác lại theo bản năng, hơn nữa ứng dụng màu cam này có một chức năng, đó là có thể đập trứng gà và ném rau củ cho streamer.
Bình thường chức năng này rất ít khi được dùng đến trong khi phát trực tiếp, nhưng hôm nay lại khác, màn hình trước mặt tràn ngập trứng gà, rau củ, hơn nữa còn văng vẳng bên tai tiếng mắng chửi.
Đào Túy hít thở sâu mấy cái, nuốt hết những lời muốn nói vào cổ họng, đưa tay tắt công tắc trước mắt.
Tắt xong, tay cô phát run lên từng đợt.
Những người quay phim trước mặt thu hồi máy, cô Đằng từ phía sau đi tới, khoác tay lên bả vai Đào Túy, nói: “Tôi vừa nhận được video mà cô Tần gửi tới. Cái video đó rất bất lợi đối với cô, Lưu Quang đang họp bàn làm thế nào để xử lý chuyện này.”
Đào Túy nhoài mình trên bàn, ngón tay vẫn còn run run.
Trước mắt đều là màn hình đầy những bình luận chửi rủa, còn có người nói cô không được chết tử tế, cũng có kẻ chửi cô chắc chắn là loại người ở nhà không được bố mẹ yêu thương dạy dỗ.
Nói trúng sự thật là không được bố thương yêu rồi.
Cô không quan tâm, nhưng Đào Hinh yêu thương cô như vậy, sao có thể nói cô không được mẹ thương, hơn nữa sao lại nói cô ở nhà không được dạy dỗ, trong khi Đào Hinh luôn cố gắng dạy dỗ cô.
Ghê tởm nhất chính là còn có người chửi mẹ cô, bảo mẹ cô nên chết đi.
Các người nên đi chết mới phải.
Đào Túy che mặt.
Cô Đằng cùng vài người khác vây quanh: “Túy Túy, đừng khóc.”
“Không sao, chuyện này có thể xử lý được.”
“Túy Túy…”
Bọn họ cũng đang an ủi cô, Đào Túy nghe được, nhưng trong chốc lát không biết đáp lại thế nào, toàn thân cô cũng đang phát run. Cô Đằng cúi người đỡ lấy vai: “Đứng lên nào, tôi đưa cô về nghỉ trước, tạm thời cô đừng nên xem weibo hay những nền tảng nào khác, đợi mọi người bên phía cô Tần đưa ra phương án mới.”
Sau khi Đào Túy ngồi thẳng người, mọi người ai cũng cho là cô phải khóc lóc dữ lắm, ai ngờ chỉ có tròng mắt đỏ ửng, nhưng như vậy trái lại càng khiến người ta đau lòng.
Đào Túy chống bàn đứng lên, vén sợi tóc trên má, nói: “Cô, tôi không sao, cái video đánh người đó là có nguyên nhân.”
“Tôi không làm gì sai.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, như bị người ta cắt bỏ tiếng ngân vang phía trước, chỉ để lại sợi tơ mỏng manh.
Cô Đằng không kìm được sự đau lòng, nửa ôm lấy cô: “Biết rồi, biết rồi, đi thôi, tôi đưa cô về nghỉ trước.”
Nói xong, đoàn người bèn ra khỏi phòng trực tiếp, xuống dưới lầu, cuối cùng thời tiết cũng mang chút hơi lạnh, Đào Túy cảm giác bàn chân như bước đi trên hư không, cô nắm chặt tay cô Đằng, cố giữ nét mặt tỉnh táo.
Cố gắng không khóc.
Lúc này, một chiếc xe Benz màu đen đỗ bên ngoài, cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn từ trong xe bước xuống, trở tay đóng cửa xe lại, bước lên bậc thềm.
Một thân đồ đen bước đi có chút gấp gáp, bước lên bậc thềm, sau khi thấy đoàn người đi ra ngoài, Lý Dịch dừng chân, Đào Túy nhìn người đàn ông cách đó không xa.
Lý Dịch bỗng nhíu mày.
Ngay lúc ấy, tất cả những uất ức bấy lâu trào dâng trong lòng Đào Túy, cô buông tay cô Đằng theo bản năng, nắm lấy váy, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Từ từ đi tới trước mặt Lý Dịch.
Tí tách.
Giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, nóng bỏng, dần tan ra.
Lý Dịch không nói gì, một tay ôm lấy eo cô, kéo vào trong lòng.
Đào Túy ngã vào lồng ngực anh, ôm lấy cổ anh, cúi đầu khóc thút thít.
Thanh âm ứ đọng trong cổ họng cuộn trào thành tiếng gào khóc thê lương.
“Tức chết mất.”
“Hu hu hu, những người ở trong livestream đó đều không được chết tử tế.”
“Anh.” Cô ôm chặt cổ anh, vùi vào bả vai anh mà khóc lóc thê thảm. Một tay Lý Dịch ấn sau ót cô mà ôm lấy, đôi môi mỏng theo làn tóc kề bên gò má cô, nhẹ giọng: “Đi về nghỉ trước.”
“Hu hu hu.”
Cô khóc đến mức không thở nổi.
Mái tóc dài tới ngang vai, búi xù phía sau, lại mặc váy, hông mảnh nhỏ. Người đàn ông ở dưới bậc thềm ôm lấy cô gọn gàng không dư thừa chỗ nào, tạo thành một hình ảnh vô cùng hoàn mỹ.
Cô Đằng và mọi người lúc ấy mới phản ứng được, người này không đơn giản chỉ là một người anh trai.
Đào Túy kiên cường không khóc trước mặt bọn họ, duy chỉ khi ở trong lồng ngực anh mới nức nở khóc lớn, rõ ràng, chỉ khi cô tìm được người có thể dựa vào mới có thể khóc lóc tỉ tê như vậy.
Lý Dịch ôm lấy vòng eo be bé của cô, hời hợt liếc mắt nhìn đám người cô Đằng, xem như đã chào hỏi.
Cô Đằng cười đáp lại anh.
Ánh mắt Lý Dịch kiên định, không biểu lộ bất kỳ ý gì, ôm lấy người quay đi, một tay kéo cửa ghế phụ, để cô gái vào trong xe, anh không vội rời đi mà khom người kéo dây an toàn cho cô.
Đào Túy ngồi tại chỗ, mu bàn tay quệt ngang đôi mắt, để lộ chóp mũi hồng hồng, đôi môi cũng đo đỏ, nước mắt vẫn đang ròng ròng chảy xuống, lăn qua gò má, xuống đến cằm.
Lý Dịch cài thật chắc dây an toàn, cẩn thận quan sát, giây sau, anh gỡ một tay cô ra, nghiêng người, chặn lấy môi của cô, Đào Túy bàng hoàng.
Lý Dịch đè cánh tay kia của cô trên đỉnh đầu, sát lại gần hơn, tìm kiếm đầu lưỡi cô.
Cử chỉ không chút lễ độ.
Khuôn mặt Đào Túy đỏ ửng.
Hôn xong, Lý Dịch hơi lùi lại, nhưng đôi môi mỏng vẫn nhẹ nhàng kề sát da thịt cô, khẽ thì thầm bên tai: “Đừng khóc, chúng ta đi xử lý cô ta.”
Nói xong, anh buông cổ tay cô ra.
Dáng người cao lớn lùi ra ngoài, tay Đào Túy rơi lại trên đùi, ngỡ ngàng nhìn anh đi vòng qua đầu xe sang ghế người lái. Lý Dịch cúi người ngồi vào, anh nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm phải nhau, cô chợt thu hồi tầm mắt, lấy tay che miệng, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ.
Đám người cô Đằng vẫn còn ở đó.
Một tiếng sấm rền vang trong đầu cô, Đào Túy kêu lên, chồm người qua nắm lấy cánh tay Lý Dịch: “Lái xe.”
Xấu hổ chết mất.
Lý Dịch nhìn những ngón tay mảnh khảnh siết lấy cánh tay mình, anh khẽ cười, sau đó khởi động xe. Sau khi xe đã chạy đi, Đào Túy mới rút tay về.
Trải qua một trận như vậy, tâm trạng trái lại là khá hơn một chút.
Cô cầm điện thoại di động lên, bấm vào wechat.
Wechat như bùng nổ.
Tin nhắn nhiều đến mức không xem kịp.
Đào Túy lại thêm một trận choáng váng, sau khi đến khách sạn, vừa vào cửa, Đào Túy liền sà mình xuống ghế sô pha, cô gọi video cho cô Tần.
Cô Tần vừa kết thúc cuộc họp, hiện vẫn còn ở trong phòng họp, bên trong còn có chị Tô, ba người nhóm Tiểu Anh, còn có đội sản xuất, cùng với đám người tổng giám đốc tiêu thụ hàng hóa.
Câu đầu tiên của Đào Túy là: “Nhất định là Tần Tư Tư.”
Cô Tần cũng không ung dung như trước nữa, vẻ mặt cô hơi do dự nói: “Video không phải do tài khoản có liên quan đến Tần Tư Tư gửi đến, chúng tôi vừa mới liên lạc cho Tần Tư Tư, nhưng phía cô ấy không hoạt động, không còn cách nào để liên lạc được.”
Đào Túy nghe xong liền cong chân, cắn chặt môi: “Vậy là ai?”
“Là một tài khoản vô danh đăng trong diễn đàn, sau đó đám người trong diễn đàn tải xuống, đăng lên weibo, rồi từ weibo đăng lên ứng dụng này, lần lượt như vậy chúng tôi cũng tìm thấy, nhưng cuối cùng vẫn không có chút tin tức nào về người đăng video.”
Mắt Đào Túy lại đỏ lên.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Nếu tìm được video đánh người gốc thì tốt, cả cuộc nói chuyện trước nữa, nhưng bây giờ có một vấn đề, trước đây lúc giám đốc Lâm xử lý chuyện này giúp cô đã tiện tay đưa đoạn video này cho phòng giám sát và điều khiển để thủ tiêu, hiện giờ phòng giám sát và điều khiển không tìm được đoạn video này, sao lúc ấy cô không ghi âm lại cơ chứ?” Cô Tần nói đến khúc sau thì có chút khó xử.
Đào Túy cắn răng: “Khi đó tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, phòng giám sát cũng không nghe được gì.”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn Lý Dịch.
Sau khi Lý Dịch bước vào cửa đã dựa vào bàn ăn bên kia gọi điện thoại, anh cũng nhìn cô, Đào Túy sợ bản thân sẽ lại bật khóc thêm lần nữa nên lập tức cúi đầu, tiếp tục nói chuyện video với cô Tần.
Chị Tô ở đầu kia nói: “Bây giờ có hai cách, thứ nhất là đăng video của em ở thủ đô lên, nhưng chỉ đăng mỗi video thì cũng chẳng có tác dụng gì, không có chứng cứ nào khác, rất có thể sẽ bị phản tác dụng, thứ hai là em đăng weibo xin lỗi, thể hiện thái độ của em trước…”
“Em xin lỗi cái gì, ngay từ đầu…” Đào Túy theo phản xạ muốn phản bác.
Chị Tô ở đầu kia nghiêm mặt: “Em không lên tiếng xin lỗi thì em cảm thấy chuyện này có thể bỏ qua sao?”
“Hiện giờ chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Tần Tư Tư không ở núi Hổ Lan, chỉ có mỗi video của em thì có ích gì…”
Đào Túy bỗng ngập ngừng chốc lát.
Trước đây cô không nghĩ đến chuyện xin lỗi, không ngờ dây dưa mãi đến hôm nay vẫn phải nói lời xin lỗi. Khi đó cô bị kích động, nhưng chuyện ly gián của Tần Tư Tư vốn dĩ khiến người ta cực kỳ căm ghét kia mà.
Cuối cùng ngược lại cô vẫn là người sai sao?
Chị Tô thấy biểu cảm của Đào Túy như vậy thì trong lòng thở dài, ở đầu dây bên kia nói: “Xã hội này, quá kích động sẽ rất dễ bị lật đổ, em phải chịu trách nhiệm vì sự kích động trước kia của mình…”
Lúc này…
Một người đàn ông từ phía sau lưng Đào Túy đi tới, ánh mắt Lý Dịch sắc bén, anh nhìn chằm chằm chị Tô: “Cô ấy không cần chịu trách nhiệm.”
Chị Tô hơi sửng sốt một chút.
Đây là lần thứ hai chị ấy gặp người đàn ông này.
Giọng nói của anh trầm tĩnh lại lạnh nhạt, mang dư vị cố chấp.
Lý Dịch khoác tay lên vai Đào Túy, sau đó cúp điện thoại.
Cực kỳ không khách khí.
Đầu kia, chị Tô đột nhiên bị cúp điện thoại, tất thảy đều hoang mang, mọi người nhìn chằm chằm chị ấy, khoảnh khắc ấy chị ấy cảm thấy rất mất thể diện, sau đó như thẹn quá hóa giận, giọng nói biểu lộ chút tức giận: “Chuyện ngày hôm nay của Đào Túy là tự làm tự chịu, thử nhìn xem đám người trên mạng đã chửi rủa cô ấy thành ra cái loại gì rồi, chỉ dựa vào một video mà đòi trở mình.”
Chị ấy còn chưa dứt lời.
Cô Tần bên cạnh đã đưa cho chị ấy xem hot search trên weibo.
#Tần Tư Tư không hề tới núi Hổ Lan mà vẫn luôn ở thủ đô#
#Tính cách chăm chỉ cố gắng của Tần Tư Tư đều là giả tạo#