Mặc dù thường ngày Hắc Hoàng không hiền lành gì, nhưng đến thời khắc quan trọng nó lại dốc sức chiến đấu, bởi vì việc này có liên quan đến sinh tử của nó, còn liên quan đến cổ kinh Yêu đế nữa.
Ngay trán của nó mọc ra một con mắt, rồi có một luồng ánh sáng đen bắn ra bên ngoài. Luồng ánh sáng này ma sát với không khí tạo ra âm thanh
"oong oong" rung động, giống như một lưỡi đao màu đen đang chém tới.
"Keng"Bàng Bác vẫn ngồi xếp bằng trên tế đàn, thân thể không động đậy, nhưng ngay mi tâm lại có thần quang lóe lên rồi càn quét tới đạo ánh sáng màu đen ở phía trước.
Rõ ràng là công kích thần thức đối chiến với nhau, nhưng lại như thần binh và bảo nhận đối chiến: ánh lửa phát ra, âm thanh rung động như tiếng chuông vang.
- Không phải ngươi nói thọ nguyên hắn sắp hết sao? Sao ta thấy hắn mạnh khỏe như Chân Long vậy?
Hắc Hoàng thở hổn hển.
Trong lần đối chiến vừa rồi, không những nó không chiếm được lợi thế, mà còn bị áp bách vào thế hạ phong nữa.
- Hắn cố gắng không được bao lâu đâu, chỉ cần sử dụng sát chiêu là có thể bắt lấy hắn!
Diệp Phàm hét lớn lên.
Tình thế đến bây giờ đã không còn đường lui nữa, chỉ còn có cơ hội này cứu lấy Bàng Bác, nếu như để mất đi thì sẽ không còn cơ hội nữa.
- Tự mình đưa tới chỗ chết mà còn không biết!
Bàng Bác ngồi xếp bằng trên tế đàn, mái tóc đen tung bay, ánh mắt sắc bén như đao, làn da cổ đồng trên thân thể lại lấp lánh phát sáng.
- Mau rời khỏi thân thể Bàng Bác!
Diệp Phàm quát.
"Xoẹt"Hồ nhỏ màu vàng ngay mi tâm của hắn hơi chấn động một chút, lập tức có một cỗ lực lượng màu vàng hình xoắn ốc bắn ra tấn công Bàng Bác.
"Xoẹt"Bàng Bác xếp bằng ngồi thẳng trên tế dàn, một vầng trăng rằm tản phát ánh sáng chói mắt từ mi tâm bắn ra tấn công mạnh vào cỗ lực lượng hình xoắn ốc, lập tức làm cho cả hư không rung động.
Sắc mặt Diệp Phàm liền tái nhợt, thân thể chấn động liên tục, cỗ lực lượng màu vàng bị chấn nát ngay lập tức. Mặc dù thân thể không bị thương, nhưng hắn vẫn bị chấn động kịch liệt.
Kể từ khi thần thức của hắn đạt đến cảnh giới hóa hình, thần thức đã mạnh mẽ tới mức không thể nào ngờ được, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ở thế hạ phong khi giao chiến bằng thần thức.
Người này quả nhiên là cao thủ kinh thế trong Yêu tộc, mặc dù thân thể đã bị hủy diệt đến nỗi chỉ còn lại thần thức, nhưng vẫn còn rất kinh khủng.
- Tuổi còn nhỏ nhưng thần thức đã có thể hóa hình, thật giống như thân thể của ngươi, đều là báu vật hiếm thấy. Ta rất mong chờ!
Bàng Bác tỏ ra thong dong trấn định.
- Còn bày đặt giả bộ phong thái của cao thủ tuyệt thế ư? Bổn Hoàng đánh chết ngươi!
Con mắt thứ ba của Hắc Hoàng bắn ra một trường đao màu đen, tỏa ánh sáng đen ngất trời, chém thẳng tới phía trước.
"Keng"Vầng trăng rằm tỏa ánh sáng bạc từ mi tâm Bàng Bác phát ra mạnh mẽ không gì có thể phá vỡ, tấn công trực tiếp vào trường đao màu đen. Một tiếng
"rắc" vang lên, trường đao màu đen bị đánh gãy.
Thân hình Hắc Hoàng hơi chấn động một chút, nó gầm thét lên một tiếng, hiển nhiên lần giao chiến vừa rồi nó vẫn rơi vào thế hạ phong, bị đối phương gây thương tổn.
- Giết!
Diệp Phàm bất chấp phải trả giá như thế nào, thần thức từ trong hồ nhỏ màu vàng bay ra hóa thành một vầng mặt trời màu vàng, xông về tế đàn. Phải nói rằng đây là chiêu thức Diệp Phàm đã sử dụng hết sức mạnh của mình, nếu như vầng mặt trời này bị hủy diệt thì hắn cũng bị tiêu diệt hoàn toàn.
- Ngươi có liều mạng cũng vô dụng!
Âm thanh Bàng Bác trầm thấp, ánh trăng rằm màu bạc định ở ngay trên mi tâm, tỏa ánh sáng lấp lánh.
- Bổn Hoàng cũng liều mạng!
Hắc Hoàng cũng hóa thần thức của mình thành một thanh đao màu đen phối hợp với vầng mặt trời của Diệp Phàm, cùng nhau tấn công ánh trăng rằm màu bạc.
"Keng",
"keng",
"keng"Thần thức của bọn họ thật là đáng sợ, tất cả đều đạt đến cảnh giới hóa hình được. Nếu như có người thường nhìn thấy, nhất định sẽ rất kinh sợ.
Đây là một trận chiến vô cùng hung hiểm, chỉ cần không cẩn thận là sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, hình thần câu diệt ngay.
Các luồng thần thức va chạm vào nhau phát ra âm thanh chói tai, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Thần thức của Bàng Bác như vực sâu biển lớn, mãnh liệt mênh mông không thể phá hủy, dù Diệp Phàm và Hắc Hoàng đã liên thủ, nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong.
"Ầm"Vầng mặt trời nhỏ màu vàng suýt bị đánh tan, thần niệm của Diệp Phàm rút đi như nước thủy triều, trở về thân thể. Diệp Phàm lui nhanh về phía sau, thân thể run lên không thôi, quả thật hắn không thể địch lại đối phương.
Hắc Hoàng cũng kêu to một tiếng, luồng ánh sáng đen cũng rút nhanh trở về. Hắn hét to với Diệp Phàm:
- Con bà nó, ta bị tiểu tử ngươi lừa rồi, tên này rõ ràng là một lão bất tử mà. Không phải chúng ta không mạnh, do hắn quá mạnh mẽ!
- Bây giờ có nói cũng vô dụng, mau mau nghĩ biện pháp giết chết hắn!
Diệp Phàm truyền âm.
- Thần thức hắn mạnh mẽ, không hề có dấu hiệu suy yếu, không phải là người sắp chết chút nào. Cho dù hai người chúng ta có liều mạng, cũng chưa chắc giết chết được hắn.
Hắc Hoàng nhe răng nhếch miệng.
Bỗng nhiên Diệp Phàm có phát hiện, nói:
- Hình như hắn không thể động đậy được, từ nãy tới giờ vẫn ngồi ở trên tế đàn, không hề di chuyển chút nào.
- Lấy đỉnh của ngươi đập chết hắn!
Hắc Hoàng cũng cảm thấy khác lạ.
Lúc này bọn họ đang ở trong đỉnh, vì Diệp Phàm không có ý định bỏ đi màn bảo vệ chắc chắn này, nên hắn đã tế Ly Hỏa thần lô ra.
Một lò lửa trong suốt như thủy tinh hiện ra trong lòng bàn tay hắn, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng mơ hồ xông ra bên ngoài.
Lò lửa này phát ra ánh sáng năm màu, nhanh chóng biến lớn cao đến mười trượng, trông như một ngọn núi nhỏ vậy. Sau đó nó bay tới tế đàn, bắt đầu trấn áp thân ảnh ở trên đó.
- Hừ.
Bàng Bác hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn ngồi yên bất động ở đó. Bỗng nhiên có một bàn tay to hiện ra, rồi đánh xuống lò lửa. Cũng không biết một chiêu này mạnh mẽ đến mức nào, nhưng Ly Hỏa thần lô bị đánh lõm xuống một cái, rồi bị đánh bay ra ngoài xa.
- Lực lượng thật cường đại!
Diệp Phàm hơi giật mình, nhanh chóng khống chế Ly Hỏa thần lô biến lớn đến ba mươi trượng, tiếp tục đánh xuống thân ảnh đó. Lò lửa này bay nhanh ma sát với không khí, tạo ra những âm thanh ù ù.
Bàng Bác tiếp tục ngồi xếp bằng ở đó, mái tóc đen tung bay theo gió, lực lượng cường đại ẩn chứa trong làn da màu cổ đồng lưu chuyển, lại có thêm một bàn tay to đánh ra.
"Ầm"Một tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên, làm cho cả không gian này bị lay động. Ly Hỏa thần lô bị đánh lõm sâu vào bên trong, trên mặt lò có một chưởng ấn in rõ lên.
Lúc này, không thể nói Ly Hỏa thần lô giống một lò lửa nữa, phải nói nó giống một khối bùn bị người ta tùy ý nào nhặn thì đúng hơn.
- Cường độ thân thể đã tiến vào bí cảnh Tứ Cực!
Diệp Phàm rất giật mình. Từ lúc chia tay đến nay mới chỉ có mấy năm, nhưng đối phương có thể đề cao cường độ thân thể Bàng Bác đến cảnh giới này, thật sự làm cho người ta phải giật mình.
- Ta đoán hắn hoàn toàn có thể tranh phong với Kim Sí Tiểu Bằng vương!
Sắc mặt Hắc Hoàng trở nên khó coi.
- Bây giờ ngươi đã tin rồi chứ? Chắc chắn trong tay hắn có cổ kinh Yêu Đế, nếu như không phải thì sao có thể khủng bố đến như vậy!
Diệp Phàm kích thích Hắc Hoàng.
- Nếu như hắn không thể động đậy được thì mọi việc còn dễ dàng một chút!
Hắc Hoàng cắn răng nói.
Nhưng nó còn chưa nói xong thì Bàng Bác đã bay tới chỗ hai người, tốc độ rất nhanh. Một bàn tay to lại hiện ra đánh tới!
- Mau lui lại!
Hắc Hoàng kêu to.
Diệp Phàm khống chế đỉnh nhanh chóng bay vọt vào những lá cờ đang bay phất phới, tránh thoát sát chiêu của đối phương.
Mấy trăm cây cờ bay phất phới khắp trời, tác dụng của chúng không chỉ để phong tỏa nơi này, mà còn được chuẩn bị bảo vệ cho bọn họ. Mỗi một lá cờ đều được Hắc Hoàng cẩn thận khắc các đạo văn huyền ảo trên, nó làm như vậy là vì lo sợ thân thể đối phương quá mạnh mẽ, sẽ phản khách làm chủ tấn công đuổi giết họ lại.
Quả nhiên sự chuẩn bị trước lúc này đã có tác dụng, mấy trăm lá cờ cùng nhau bay phất phới làm thay đổi trời đất ở nơi này, sương mù dày dặc tỏa ra khắp nơi, Bàng Bác không dám xông tới nữa.
- Uy lực mấy đạo văn của ngươi đến đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Chỉ cần không phải là Đại năng, một khi tiến vào là sẽ bị bao vây ngay!
Hắc Hoàng vô cùng tự tin.
Bàng Bác không đuổi theo vào trong. Một tia sáng lóe lên, hắn lại ngồi xếp bằng trên tế đàn.
- Thật không ngờ đại thuật sát sinh bằng thần thức lại không dùng được, lúc này chỉ còn cách dùng công kích vật lý để tấn công hắn.
Hắc Hoàng nói.
Diệp Phàm khống chế Ly Hỏa thần lô, trực tiếp mở nắp lò ra. Lập tức có một ngọn lửa màu đen như thủy triều từ bên trong tràn ra, nhanh chóng càn quét tới tế đàn. Ngọn lửa màu đen bao phủ cả trời lại, giống như có mây đen kéo đến.
Ngọn lửa này có nhiệt độ vô cùng nóng, ngay cả tu sĩ bí cảnh Tứ Cực cũng không thể chịu nổi, chỉ cần dính vào người là sẽ bị đốt cháy đến nỗi hình thần câu diệt ngay.
Thật ra lúc phóng ngọn lửa này ra, Diệp Phàm cũng có chút băn khoăn, dù sao đây cũng là thân thể của Bàng Bác.
Nhưng kết quả lại làm cho hắn khiếp sợ!
Ngay lúc ngọn lửa màu đen cuốn tới, đôi mắt của Bàng Bác bắn ra thần quang khiếp người, giống như hai con rồng màu bạc xông thẳng lên trời cao, hắn quát to một tiếng:
- Yêu Đế cửu trảm - Diệt Hình!
Hai đạo ánh sáng màu bạc vừa lướt tới đâu là hư không liền sụp đổ tới đó, một phần lớn ngọn lửa màu đen bị dập tắt hoàn toàn.
- Đây là...
Diệp Phàm thất kinh, sát chiêu này thật quá kinh khủng!
Lấy thần quang màu bạc để tiêu diệt ngọn lửa màu đen, nghe mà rợn cả người, hắn không thể nào tin nổi.
- Đây là bí thuật vô thượng từng được Yêu tộc tưởng tượng ra, không ngờ nó lại được sáng tạo thật.
Hắc Hoàng kích động kêu to.
- Ta đã nói ngay từ đầu là trong người hắn có cổ kinh Yêu Đế.
- Không sai, chỉ có Đại Đế Yêu tộc mới có thể khai sáng ra thánh pháp vô thượng như vậy!
Hắc Hoàng kêu lên:
- Bây giờ ta tin ngươi rồi, chắc chắn trên người hắn có cổ kinh Yêu Đế!
Diệp Phàm tế Ly Hỏa thần lô biến lớn hơn, ngọn lửa màu đen trong thân lò lại mạnh mẽ tràn ra bên ngoài.
- Vô dụng!
Bàng Bác ngồi xếp bằng nơi đó, thân hình không di chuyển. Lại có tiếp một đạo ánh sáng như một con chân long màu bạc bay ra ngoài, con chân long này xông tới phía trước.
"Phốc"Hư không sụp đổ, ngọn lửa màu đen lại bị dập tắt ở ngay trên không trung, biến mất không thấy gì nữa.
"Keng",
"keng",
"keng"Cùng lúc đó, ánh sáng màu bạc kia xông tới chém vào Ly Hỏa thần lô, lực đạo mạnh đến nỗi làm cho lò lửa này biến dạng hoàn toàn, giống như một trái hồng khô héo vậy.
- Thánh pháp của Yêu Đế thật kinh khủng...
Hắc Hoàng lẩm bẩm.
Diệp Phàm thu hồi lò lửa lại, lúc này Hắc Hoàng mới hồi phục tinh thần lại, rồi dường như nhớ tới điều gì đó, nó kinh ngạc kêu lên:
- Lò lửa của ngươi...là lò gì vậy? Sao không bị đánh nát?
- Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn hỏi việc này hả? Mau mau nghĩ biện pháp!
Diệp Phàm hối thúc nó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hắc Hoàng cắn răng, nói:
- Còn có biện pháp gì nữa chứ, mau lấy đỉnh của ngươi đánh chết hắn. Nguyên căn vạn vật mẫu khí là thánh vật dành riêng cho các Đại Đế, mặc dù còn chưa trở thành vũ khí Cực Đạo nhưng vẫn rất chắc chắn, hiếm có vật nào trên thế gian đánh vỡ được nó, chắc chắn hắn không đánh vỡ được!
Diệp Phàm và Hắc Hoàng nhảy ra khỏi đỉnh, sau đó Diệp Phàm đánh đỉnh đi ra ngoài. Đại đỉnh này nahnh chóng biến cao đến chín thước, xung quanh đỉnh có những luồng khí Huyền Hoàng trầm trọng như núi lượn lờ.
- Cái gì? Là thánh vật này sao?
Bàng Bác thất kinh, nhưng sau đó lại cười ha ha nói:
- Đúng là một lễ vật lớn mà, mấy chục vạn năm cũng chưa chắc thấy được nó, ta lấy nó vậy!
Hắn hiển hóa ra một bàn tay to, rồi vươn tới muốn trực tiếp bắt lấy đỉnh, cách làm thật giống như Kim Sí Tiểu Bằng vương.
- Mau mau giúp ta một tay!
Diệp Phàm hét lớn.
Không cần hắn nói, Hắc Hoàng đã ra tay phối hợp với hắn khống chế đại đỉnh cổ xưa kia hạ xuống trấn áp tế đàn.
"Ầm"Đại đỉnh đập mạnh xuống, tế đàn ở dưới chân Bàng Bác bị chấn thành phấn vụn, người này chỉ còn cách ngồi xếp bằng trong hư không.
Đại đỉnh lại tiếp tục bay tới tấn công Bàng Bác, bàn tay to do Bàng Bác hiển hóa ra ngăn chặn bị đánh tan ngay lập tức, hắn cũng bị đẩy lùi ra xa, nhưng thân thể không bị thương chút nào.
- Quả nhiên có thể tranh phong với con chim kia!
Hắc Hoàng nguyền rửa.
Có thể nói đại đỉnh được làm từ nguyên căn vạn vật mẫu khí của Diệp Phàm là một kiện vũ khí lợi hại, sức mạnh ẩn chứa bên trong vô cùng to lớn, và cũng chỉ có Kim Sí Tiểu Bằng vương và Bàng Bác dám dùng thân thể đón đỡ mà không bị thương chút nào.
- Chỉ còn cách dùng đạo văn áp chết hắn!
Hắc Hoàng có ý nghĩ ác độc.
Mấy trăm lá cờ lớn đột nhiên bay ra khỏi mặt đất, đón gió bay phất phới rồi bay tới phía trước, bắt đầu thu nhỏ không gian lại.
- Đừng cho hắn có không gian hoạt động, ta sẽ phong hắn lại!
Các lá cờ tung bay trong hư không, chỉ một lúc sau Bàng Bác đã bị vây lại. Vào lúc này, tất cả rừng cây chung quanh đã biến mất, cũng không thể thấy được hoa cỏ ở dưới chân, thay vào đó là những làn sương mù dày dặc.
- Các ngươi có thể phong ấn nhục thể của ta, nhưng không thể phong ấn được thần thức của ta. Các ngươi ép ta phải giết chết các ngươi!
Bàng Bác rống to một tiếng.
- Không tốt!
Hắc Hoàng kêu to.
Cùng một thời gian, Diệp Phàm cũng biến sắc, nhanh chóng thu hồi thần thức lại.
- Yêu Đế cửu trảm - Tước Đoạt!
Bàng Bác hét to lên.
Mọi việc diễn ra rất nhanh, cả Diệp Phàm và Hắc Hoàng cũng không thể phòng bị kịp. Bổn nguyên thần thức của họ bị hút ra, rồi tiến vào trong một thế giới màu bạc.
- Thần thức hư không!
Diệp Phàm sợ hãi kêu lên.
Đây là một tiểu thế giới màu bạc, diện tích chỉ khoảng trăm trượng, đúng là một không gian do thần thức tạo nên.
- Bí pháp vô thượng trong cổ kinh Yêu tộc...
Hắc Hoàng giật mình.
- Yêu Đế cửu trảm!
Âm thanh lạnh như băng của Bàng Bác lại phát ra.