Thế nhân rung động, không ai không nói tới. Người này rốt cục là thần thánh phương nào? Một mình lại có thể đấu lại ba vị có huyết mạch của Cổ Hoàng.
- Hắn phá vỡ vạn pháp, có đạo thân trợ giúp, tạm thời ngăn cản ba vị Cổ Hoàng tử đi tới. Một lúc này hắn nhất định sẽ ngã xuống.
Một số cường giả của Cổ tộc đi tới, đứng xa xa xem cuộc chiến.
- Nói thì nói thế nhưng làm vậy cũng rất kinh người rồi. Tối thiếu hắn phải đạt tới cấp bậc Cổ Hoàng tử. Nhưng hắn lại là một Nhân tộc mà. Chẳng lẽ hắn là con cháu của Đại đế?
Diệp Phàm đại chiến ba vị Cổ Hoàng tử khiến mọi người khiếp sợ. Phàm là những người tới nơi này đều ngẩn hết ra, tất cả cứng họng.
- Cút ngay.
Hỏa Kỳ Tử gầm lên, rốt cục vận dụng lực lượng mà thế nhân khó có thể tưởng tượng được. Ánh sáng màu lam sôi trào như biển.
Tiên phương giương cánh chấn động chín tầng trời. Thân ảnh của Hoàng Hư Đạo càng ngày càng mơ hồ nhưng ra tay lại vô cùng sắc bén, đánh về phía Diệp Phàm bên trong kia.
Ánh mắt của Diệp Phàm hừng hực bốc lên, chân thân và đạo thân cũng hành động. Từng luồng sáng xuất hiện, bao phủ cả Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử và Hỏa Lân Nhi.
Ầm!
Trên chém chín tầng trời, dưới chém mười tầng đất. Diệp Phàm giống như xé mở được chín tầng trời mười tầng đất, sáng lập ra một thế giới tràn ngập khí hỗn độn. Từng viên cổ tinh xuất hiện, thong thả chuyển động, phát ra uy lực vô địch thế hệ này.
Hắn vung một viên đại tinh, giống như tiên vương giáng trần, phát ra lực lượng ma thế, chân thân vào đạo thân vây khốn ba người kia trong biển sao.
- Chuyện này...
Càng ngày càng có nhiều người tới. Bất kể là Cổ tộc hay cường giả nhân loại cũng sợ hải không thôi.
- Thật sự là một người độc chiến ba vị đại Cổ Hoàng tử.
Diệp Phàm ra tay ầm ầm, lần lượt mấy viên Sinh Mệnh cổ Tinh chuyển động, lực lượng dao động vô cùng. Mỗi một cổ tinh đều có thể hóa thành một thanh đạo kiếm lớn vô cùng, một đỉnh, một đại chung, vô cùng vô tận.
Keng.
Một cổ tinh hóa thành đạo kiếm chém xuống.
Vút...
Một viên cổ tinh khác phát ra tiếng chuông đồng, từ từ bay qua vòm trời, quét ngang ba vị Cổ Hoàng tử.
Đây là một trận đại chiến khiến người ta hoa mắt, thần trí kích động tới run rẩy.
Thánh Hoàng tử quyết đấu sinh tử với Thiên Hoàng tử, đánh giết tới gay cấn. Một mình Diệp Phàm tạm thời ngăn cản ba vị Cổ Hoàng tử khiến người ta như nằm mơ vậy.
Biển sao bao la hùng vĩ, mỗi một viên cổ tinh chuyển động đều tràn ngập ấn ký sinh mệnh. Mỗi một viên đều hợp với một tinh vực rơi xuống.
Một tiếng chuông vang vọng ngân nga khắp càn khôn. Trong cả tinh vực này có một viên đại tinh hóa thành khuếch tán ra đạo âm, tràn quét khắp bát hoang lục hợp.
Từng luồng sóng gợn rõ ràng chấn ra. Những tinh vực cô quạnh nó đi qua núi lở biển cạn, vạn vật tan biến.
Nhưng Hoàng Hư Đạo và Hỏa Kỳ Tử cũng không phải đám người bình thường, đạo hạnh tinh thâm, pháp lực ngập trời, mỗi người đều là thiên tài trong thế hệ này.
Những năm nay bọn họ đều tự cho là đệ nhất nhân, chỉ vì thành tiên lộ nên mới bị cuốn tới nơi này, xuất hiện cùng lúc, bằng không cũng không thể gặp nhau được. Nhân vật bậc này nếu xuất hiện một người cũng đã được coi là nghịch thiên rồi.
Hoàng Hư Đạo tuy rằng thân thể mơ hồ, thủy chung lại thể hiện rõ ràng dấu vết của đạo, cường đại tới mức khiến lòng người kính sợ. Khí thế này như nuốt núi sông, đánh ra một quyền khiến cổ tinh hóa thành chuông lớn lập tức ngừng dao động, sóng gợn cũng bị cố định lại.
Một tiếng phượng hót truyền qua biển sao, còn vang vọng hơn tiếng chuông vừa rồi. Hoàng Hư Đạo vung tay đánh tới, giống như một cơn lốc ngập trời thổi qua biển sao. Chuông thánh nứt ra, phát ra tiếng vỡ nát chói tai, nổ tung trên hư không.
Cùng lúc đó tiếng phượng hót cũng không ngừng lại, tất công vào biển sao. Một viên đại tinh cổ xưa nổ tung. Tinh vực mà Diệp Phàm thể hiện ra ngay lập tức ảm đạm một vùng.
Rầm!
Diệp Phàm mạnh mẽ đối kháng với Hoàng Hư Đạo. Thân thể hai người chấn động mãnh liệt, sau đó đều tự bay ngược lại, ánh sáng cũng ảm đạm đi không ít.
- A...
Hỏa Kỳ Tử thét dài, mái tóc lam rối tung. Tuy dáng vẻ hắn dong dỏng nhưng lúc này lại giống như một con man long thượng cổ, khí huyết áp bách chín tầng trời mười tầng đất, huy động đại đạo trấn áp tới.
Diệp Phàm còn một đạo thân khác, ánh mắt sắc bén như đao. Hắn cũng dũng cảm tiến tới, đón đánh đối phương, quyền chỉ thể hiện ra chân nghĩa của lục đạo.
- Phụt!
Hai người va chạm, thân thể tranh phong, đại đạo giằng co, so đấu tiên thiên, quyết chiến trên các phương diện, chiến đấu vô cùng kịch liệt, hóa thành hai luồng sáng, va chạm một chỗ với đạo ngân.
Vút!
Hai thân ảnh tách ra. rất nhiều cổ tinh vỡ nát, tinh vực ảm đạm. Mà mặt đất chân thật lại rách nát vô cùng. Chiến trường lan tới tám trăm dặm, núi non đều sụp đổ, đều bị đánh thành đất bằng, không còn tồn tại được nữa.
Ầm!
Thánh Hoàng tử sống mái với Thiên Hoàng tử. Hai người chiến đấu quyết liệt, thiết côn quét ngang bát hoang, đập nát vạn vật. Thiên Đao bất tử chém phá chín tầng trời, ánh sáng tỏa ra vạn đạo, liên tục đối kháng.
Phụt!
Thánh Hoàng tử ho ra máu, lông vàng toàn thân dựng đứng lên, giống như một chiến thần màu vàng rực rỡ, chiến ý sôi trào. Toàn thân hắn đều là thánh quang, dũng mãnh trùm thiên hạ nhưng trong trận đại chiến này cũng vẫn bị thương.
Thiên Hoàng tử cũng tốt hơn chút nào, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng, khóe miệng tràn ra từng tia máu tươi. Đại côn của hầu tử nặng tới vạn cân, khiến hắn cũng cảm thấy phải cố hết sức.
Phụ thân hai người đều là những truyền kỳ một thời, một người được vạn tộc tôn sùng, sống ở thời kỳ đầu của thái cổ, một người lại thống trị thái cổ, mất đi vào những năm cuối, có thể sánh vai với nhau.
Thánh Hoàng tử và Thiên Hoàng tử chiến đấu lại càng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
- Thánh Hoàng tử đại chiến Thiên Hoàng tử. Đây là trận chiến nối tiếp của Đấu Chiến Thánh Hoàng và Thiên Hoàng cổ, đúng là khiến người ta kích động mà.
Rất nhiều người của Cổ tộc kích động tới run rẩy, nắm chặt bàn tay, khẩn trương quan sát.
- Tu sĩ Nhân tộc kia cũng quá cường đại rồi, muốn tạm thời một mình ngăn cản ba vị Cổ Hoàng tử sao? Tuy rằng dù sau này có ngã xuống cũng khiến người ta cảm thấy quá mức không thực. Quả là tài ba trác tuyệt.
Ngay cả những cường gia của Cổ tộc đều phải biến sắc.
Trên các đinh núi bốn phương tám hướng, tu sĩ đứng dày đặc không có điểm cuối, đều ở xa xa xem cuộc chiến, tất nhiên cũng không thiếu một số danh môn của Nhân tộc.
Nhiều người thì tất nhiều có tranh cãi bởi quan điểm của mỗi người bất đồng, hiểu biết cũng không đồng nhất.
- Đây là một thảm kịch rồi. Cuối cùng là dạng người nào mà lại chọc giận Thiên Hoàng tử, làm cho rất nhiều đại giáo bị giết hại, khiến phàm nhân vô tội của Yên đô cũng bị chết thảm, đúng là tội nhân.
- Ta nói này Lý đạo trưởng, ngươi quá đáng rồi đó. Nhiều năm qua Thiên Hoàng tử tiến vào Đông Hoang, giết Nhân tộc còn ít sao, diệt đạo thống còn ít sao? Ai nấy cũng đều cảm thấy bất an, không dám chống lại. Kẻ lòng lang dạ thú này có ai mà không biết? Hôm nay thật vất vả mới có một người dám chống lại, ngược lại lại thành tội nhân là sao?
Có người hừ lạnh nói.
- Thế thì hắn cũng không nên làm liên lụy tới người vô tội chứ.
Lý đạo trưởng lớn tiếng nói.
- Chiến trường không phải là đồng thoại, làm gì có chuyện đùa, có khi nào không chết người, từ xưa tới nay vẫn tàn khốc như vậy. Thế nào là làm liên lụy tới người vô tội. Thiên Hoàng tử vẫn coi Nhân tộc như kiến hôi, nhiều năm qua đánh giết cao thủ Nhân tộc còn ít à? Là ai làm liên lụy tới ai? Lại còn muốn đổ cho bọn họ sao? Có người đứng lên phản kháng, Thiên Hoàng tử phát rồ giết hại phàm nhân vô tội cho hả giận lại trách người phản kháng sao? Nếu thế thì tất cả Nhân tộc đều im miệng nhẫn nhục làm nô lệ cho xong.
- Thế thì hắn nên đường đường chính chính đánh một trận với Thiên Hoàng tử, đừng nên bày mưu tính kế. Làm như vậy mới thể hiện sự quang minh lỗi lạc, chứ giờ lại khiến chúng ta đều bị liên lụy như vậy à.
Lý đạo trưởng cao giọng nói.
- Đường đường chính chính? Quang minh lỗi lạc? Buồn cười. Thiên Hoàng tử cùng mấy vị Cổ Hoàng dắt nhau tới, có ý định độc chiến sao? Còn mấy vị Bán Thánh sâu không thể lường tương trợ, cường giả Nhân tộc cầm trường thương ầm kim kia lại đi ra quyết chiến thì chẳng phải là chờ chết à? Không ai có khả năng chống lại nhiều Cổ Hoàng tử như vậy. Đó là Thiên Hoàng tử nao núng không dám độc chiến, ngược lại càng khiến hắn vinh quang hơn. Rốt cục cũng có một cường giả dám khiêu chiến Thiên Hoàng tử, ngược lại giờ bị người nói thành tiểu nhân. Đúng là đạo lý nghịch thiên thật.
- Nhưng hắn vẫn thất bại đó thôi, ở Chân Hiền Thành vẫn khiến Thiên Hoàng tử phá vây chạy thoát, chẳng có hiệu quả gì, cuối cùng vẫn không được rồi.
Bên cạnh có người khác nói.
- Chiến trường đâu phải chuyện dễ dàng. Ai có thể một đường tiến tới, chiến thắng mãi được. Có gan đứng ra phản kháng mà lại nói là không được gì à? Nhiều năm qua như vậy, Thiên Hoàng tử tung hoành thiên hạ, giết cường giả Nhân tộc nhiều như vậy thì chư vị ở đâu hả? Còn không phải là im lặng hết sao?
- Ánh mắt của bần đạo chỉ nhìn kết quả. Hắn không tạo được kết quả gì thì rõ ràng là không được, có thể sẽ làm liên lụy tới chúng ta.
Lý đạo trưởng lại lên tiếng một lần nữa.
- Đạo trưởng ngay cả chuyện trắng đen còn không nhìn rõ sao? Làm sao có thể nói là trận chiến này không có hiệu quả? Nếu không có những người này khiến Thiên Hoàng tử nổi giận mà tiến vào trong sát cục thì hậu quả khẳng định là chúng ta không chịu nổi rồi.
Rất nhiều người im lặng. Lời này không sai. Thiên Hoàng tử mang theo trận kỳ khủng bố mà tới, tất cả đều tiêu hao trong trận chiến này.
- Nếu những người này giống như Lý đạo trưởng nói, quang minh mà giao chiến thì chỉ sợ đều đã bị bắt kết, trở thành một đám tro tàn, chết uổng dưới trận kỳ rồi, chẳng có chút ý nghĩa gì hết. Nếu đã biết tính tình của Thiên Hoàng tử thì tất nhiên phải có mưu kế.
Không ít người gật đầu. Thiên Hoàng tử chưa bao giờ có ý định độc chiến, mời nhiều người giúp đỡ đáng sợ như vậy, âm mưu đánh hội đồng. Mấy người này còn muốn quang minh lỗi lạc thì không phải là đầu đất à?
Nếu không phá giải trận kỳ trước ở bên ngoài Chân Hiền Thành thì trong khi giao chiến, Thiên Hoàng tử đột nhiên phát động, cả nhóm người sẽ lâm vào thế bị động, khẳng định có một số người chết thảm, thân lâm tuyệt địa.
- Bần đạo chỉ nhìn kết quả. Kết quả còn không phải là giờ vẫn đang chiến đấu sao?
- Cao thủ của Cổ tộc mạnh hơn Nhân tộc, Tổ Vương rất nhiều. Lý đạo trưởng xem ra không muốn chiến đấu, trở lại làm nô ệ à? Tất cả mọi người im miệng đi thì hơn. Làm tan rã trận kỳ của Thiên Hoàng tử, từng bước chiến đấu đều không có ý nghĩa, thế thì xem ra đạo trưởng muốn Nhân tộc không cần chiến đấu, nhẫn nhục chịu đựng, thần phục các tộc rồi.
Lý đạo trưởng lại lên tiếng:
- Dù vậy thì sau này đám Cổ Hoàng phá trận, một đường tiến về phía nam, giết chóc vô số thì làm sao ngăn cản?
Rất nhiều người lắc đầu không nói. Đây là chuyện rõ ràng. Thiên Hoàng tử nâng tay mở vực môn, một đường nam tiến, ai cũng không thể xác định bọn họ ở nơi nào.
Nhóm người này có thể chặn được Thiên Hoàng tử nhanh như vậy đã có thể xem là kỳ tích rồi. Nếu không có cao thủ tinh thông truyền tống trận, tra xét thông qua dấu vết thì cũng không thể tìm tới đây.
- Đều là lý do lý trấu mà thôi. Nhóm người này đứng trên đạo nghĩa chinh phạt Thiên Hoàng tử sao? Dối trá.
Lý đạo trưởng lên tiếng.
Mọi người lắc đầu, đều cảm thấy khó nói rõ nổi. Khó có thể nói rõ ràng như vậy. Đám người này từ đầu tới cuối cũng không lấy cớ gì, chỉ từng bước tiến hành mà thôi.
Đại chiến càng ngày càng kịch liệt mà mọi người nghị luận cũng càng nhiều, đối chọi gay gắt, không phân thắng bại, quan điểm bất đồng.
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo tuy rằng đang đại chiến nhưng cũng có thể nghe được, bởi vì bọn họ đều có thần thông thiên nhĩ.
Thiên Hoàng tử cười ha hả, sau đó nhìn đám người Diệp Phàm đầy ác nghiệt, khóe miệng lộ vẻ chế nhạo. Lời hắn nói vừa rồi đã thành hiện thực.
Phàm nhân chết nhiều như vậy, Diệp Phàm cũng có đau xót. Đối mặt với sự khiêu khích của Thiên Hoàng tử, hắn vẫn trấn định như không. Bởi vì đó là chuyện vốn đã được dự đoán từ trước.
Bọn họ trước đây chọc giận Thiên Hoàng tử thì hiệu quả rất rõ rệt, dẫn chúng vào trong sát cục bày sẵn. Hắc Hoàng bố trí bốn tầng sát trận của Đại đế, thiên hạ ai có thể chống lại chứ?
Lần này không thể giết Thiên Hoàng tử thì không phải là thế cục không tốt mà là bản thân một mạch của Thiên Hoàng tử quá cường đại, thất bại chỉ trong gang tấc mà thôi.
Đánh tới lúc này thì dưới Thánh nhân nhất định phải chết. Cũng may là bọn họ còn có trận pháp to lớn của Hắc Hoàng chống cự.
Bằng không thì Thiên Hoàng tử lần này có thể một lưới bắt hết bọn họ. Nhiều trận kỳ đáng sợ như vậy xuất hiện, núi sông đều ảm đạm, nhật nguyệt không thể phát sáng, ai nấy đều phải chết.
- Ha ha...
Thiên Hoàng tử cười to ác nghiệt, nhìn quét qua đám Diệp Phàm, dùng thần thức âm thầm truyền âm nói:
- Ta thực sự không muốn giết các ngươi. Lần sau ta sẽ diệt sạch mười tòa thành trì của phàm nhân, không cần ta đánh thì Nhân tộc cũng sẽ tru phạt các ngươi, coi các ngươi là tội nhân muôn đời, ha ha...
Đại chiến nổ ra kinh thế, mọi người ở xa xa cũng đang tranh luận.
- Những người này vô cớ chọc tới Thiên Hoàng tử, kết quả dẫn phát sự tức giận của đối phương, hơn phân nửa là liên lụy tới chúng ta, thật sự là phiền phức mà.
- Cổ tộc thế mạnh như vậy, những người này chống lại sao được, còn muốn đánh chết Thiên Hoàng tử, không hiểu là khiến chúng ta lâm vào tình thế nguy hiểm thế nào à?
- Các ngươi thật đúng là được chăng hay chớ. Thiên Hoàng tử muốn diệt đạo
thống của Nhân tộc ta, chưa bao giờ thay đổi. Nếu để hắn thành Thánh thì tai hại không thể lường được. Các ngươi còn có cốt khí không? Lần này mượn tay Thánh Hoàng tử ra tay, Hoàng tử giết Hoàng tử có thể là cơ hội duy nhất đó.
- Nếu không phải tại những người này thì Thiên Hoàng tử làm sao tứ giận, tạo thành phản tác dụng như vậy chứ?
- Lão phu cho rằng bọn họ nên âm thầm ra tay, bay mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm mới thể hiện sự anh hùng.
- Quyết thắng?
- Chuyện này...
- Các ngươi chẳng lẽ thích ứng với chuyện Cổ tộc cao cao tại thượng rồi sao? Có người phản kháng ngược lại lại coi không ra gì. Thật sự là vô dụng hết rồi sao?
Thiên Hoàng tử nghe rõ ràng mọi chuyện, sau đó không kìm được mà cười to, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
Trong lòng Diệp Phàm bình tĩnh, nhìn thấy cũng không nói gì. Ở một bờ tinh không khác những chuyện này còn ít sao? Gặp chuyện cướp bóc thì mọi người tránh còn không kịp, chẳng dại gì ra mặt để người ta đánh, thờ ơ vây quanh, thậm chí là giễu cợt. Trong thời kỳ chiến tranh lại khiến lòng người giá lạnh, cả một đám quần chúng lạnh lùng im lặng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đại chiến lúc này càng khủng bố hơn.
- Trời cao cũng nghe lời ta, mặt đất cũng tôn ý chí của ta, Thánh Hoàng tử ngươi mà cũng dám đấu với ta sao?
Thiên Hoàng tử rống to, khí thế không ngừng tăng cao, mái tóc tung bay hỗn độn, đồng tử tỏa sáng khiếp người.
Ầm!
Tay phải hắn cầm Thiên Đao, tay trái vung lên hướng về phía hư không. Vũ trụ mênh mông lập tức nổi phong lôi mãnh liệt. Thần phong rít gào giận dữ, khí hỗn độn tăng vọt.
Giờ khắc này áp lực buông xuống cả vùng, khiến người ta hít thở không thông. Tất cả mọi người đều hoảng sợ. Có thể thấy rõ cả một vùng thiên thạch rơi xuống từ trên bầu trời.
Mỗi một viên đều lớn vô cùng, tỏa sáng đẹp mắt, từ bên ngoài bầu trời giáng xuống, kéo theo khí tức diệt thế. Thiên thạch vực ngoại bay thành một vùng, uy thế khiến chúng sinh đều khiếp sợ.
Thủ đoạn của Thiên Hoàng tử nghịch thiên, lời nói là pháp tức, quả thực muốn diệt thế. Tất cả thiên thạch đều nhằm về phía Thánh Hoàng tử, toàn bộ thế giới đều rung chuyển.
- Mở cho ta.
Thánh Hoàng tử giống như sắp sửa hợp đạo, đánh ra một vùng quỹ tích đại đạo, hóa giải đòn này, muốn một lần nữa tiếp dẫn thiên thạch ra ngoài Vực ngoại nhưng thất bại. Hắn bất đắc dĩ vung thiết côn màu đen đánh nát cửu thiên, tiến lên nghênh chiến.
Vút.
Trước mặt một thiên thạch thật lớn, thân thể hầu tử còn nhỏ hơn một hạt bụi nhưng hắn vung một côn tới vậy khiến cả một viên thiên thạch tan thành tro bụi.
Nhưng thiên thạch quá dày đặc, tất cả đều tỏa ra ánh sáng đại đạo, uy lực ngập trời, thế gian kinh hãi.
Thánh Hoàng tử đứng chắn phía trước, hai tay chấn động, có lực lượng vạn cân như đối mặt với một vùng thiên thạch có thánh lực đại đạo công phạt như vậy cũng khó mà chịu nổi.
Đây là mảnh nhỏ của tinh tú, mang theo thần uy của đại đạo, trên đời có mấy người kháng cự nổi. Cũng chỉ có thân thể như Thánh Hoàng tử mới có thể chống lại.
- Phụt!
Hầu tử phun một ngụm máu lớn, vẫn bị trọng thương, sau khi phá hủy một mảnh tinh tú cuối cùng thì thân thể hắn liền lảo đảo.
Ông.
Thiên địa run rẩy. Thánh Hoàng tử há mồn phun một cái, bắn ra một đạo kim quang. Đây là tiên thiên hỗn nguyên khí. Hắn trợn to mắt, bộ lông hoàng kim dựng đứng lên.
- Ngươi cho rằng ra mặt cho đám người vô dụng này có ý nghĩa chắc?
Thiên Hoàng tử cười lạnh nói. Thiên thạch không đánh bại được hầu tử khiến hắn cũng thầm y dè. Đối phương tuyệt đối không yếu hơn hắn.
Tiên thiên hỗn nguyên khí của hầu tử vọt tới. Thiên Hoàng tử không thể không đem tất cả khả năng ra chống đỡ nhưng vẫn liên tục rút lui, mỗi bước đều phun máu, nhuốm hồng cả Thiên Đao bất tử trong tay.
Vèo.
Hai người bọn họ lại xông vào giao chiến, quyết đấu sinh tử.
Phía bên kia chân thân và đạo thân của Diệp Phàm cùng đối địch, cũng chiến đấu tới điên cuồng rồi, bằng vào toàn bộ thần năng chặn ba vị Cổ Hoàng lại, khiến bọn họ không thể chạy ra. Hắn cũng mạo hiểm tới cực hạn, đánh tới đại chiến sôi trào rồi.
Xa xa người tụ lại xem càng nhiều, phần lớn đều tới từ đại danh môn của Nhân tộc, cũng có rất nhiều nhân mã của Cổ tộc vương. Tất cả đều quan sát trận chiến kinh tâm động phách này.
- Rống...
Đại chiến hồi lâu, Hỏa Kỳ Tử lộ vẻ không kiên nhẫn, phát ra dấu hiệu điên cuồng, mái tóc lam bay toán loạn, thét dài một tiếng, khiến cả một vùng thiên địa sụp đổ.
Hồng thủy như từ sông ngân hà trên chín tầng trời giáng xuống. Đây là tiếng rống giận của kỳ lân, khiến núi sông sụp đổ, biển rộng cũng có thể khô cản. Tổ Vương kỳ lân thời thái cổ có thể rống tới ánh trăng vỡ nát.
Hỏa Kỳ Tử thân là Cổ Hoàng, trong cơ thể có huyết mạch mạnh nhất, trảm đạo đã nhiều năm, bản thân rất cường đại, lúc này rống một tiếng tất nhiên khiến vòm trời thập phương nổ tung, không cản nổi sóng âm này.
Mười vạn ngọn núi lớn có vạn thú rên rỉ, chim bay đều rơi xuống nằm úp trên mặt đất, thân thể run rẩy không ngừng, hướng về phía này sợ hãi vái lạy.
Mà Diệp Phàm đứng mũi chịu sào phải đối đầu với áp lực lớn tới mức nào thì nghĩ cũng có thể biết. Sóng gợn hóa thành một luồng sáng màu lam tràn ra, khiến chân thân và đạo thân của hắn đều đau đớn.
- Đấu.
Diệp Phàm phát ra một tiếng đạo âm, dùng bí thuật kinh thế chống lại, lấy công làm thủ, dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến âm úm thành một chữ đấu phát ra.
Đây đúng là một trận chiến kinh diễm Đông Hoang. Sóng gợn khuếch tán ra có vẻ không kịch liệt như lực hủy diệt và lực sát thương lại lớn tới kinh người. Cả một vùng núi đều bị đánh nát.
Vòm trời mênh mông lúc này biến thành hỗn độn, nổ tung toàn bộ, không còn lại gì nữa.
Tất cả đều trở về nguyên điểm, lúc thiên địa mới bắt đầu. Thần phong gào rít giận dữ, ma quang băng hiện, sương mù hỗn độn tràn ngập. Vạn vật im ắng.
Trong hư không vô ngân, chân thân và đạo thân của đang cùng tồn tại, khiến chư thần vạn linh tránh né, không ai có thể ngăn cản nổi.
Một tiếng thét thanh thoát truyền tới. Hỏa Lân Nhi xuất hiện, cùng huynh trưởng vọt tới. Hai tiếng kỳ lân rống vang lên lại càng khủng bố. Vòm trời nổ tung từng tấc một, sáng lập lại hỗn độn.
Cảnh tượng kinh người giống như khai thiên lập địa hiện ra. Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng thần gào quỷ khóc vang lên. Cơn lốc cuốn khắp hư không. Tiếng gầm hóa thành thiên hà, vô cùng sáng lạn.