Biên tập: Thủy Nguyệt Chỉnh sửa: Zừaaa
Không hiểu vì sao nhắc tới bộ tộc ăn thịt người phản ứng đầu tiên của Lăng Dục Cẩn là nhớ tới phim hoạt hình “Tom & Jerry”, những người có đôi môi lạp xưởng, da đen, đầu cài lông chim, tay ôm nồi lớn, tay vỗ miệng kêu a a ô ô chạy tới, ừm, đặc biệt là chân to để trần.
Khụ khụ, giờ nghĩ cái này thì lệch pha quá phải không?
Lăng Dục Cẩn kịp thời dừng lại, cẩn thận nghĩ, cảm thấy phản ứng của Lăng Điềm Điềm lúc nãy cần được cân nhắc.
Đầu tiên nếu trên hành tinh này tồn tại mối nguy mà ngay cả Lăng Điềm Điềm cũng khó giải quyết thì Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm khỏi cần cố quá, quá cố luôn là cái chắc.
Tiếp theo thì Lăng Điềm Điềm đã sớm không còn là mầm nhỏ chăm chăm muốn ăn linh hồn xuyên không nữa, dựa vào độ quan tâm của nó với người nhà họ Lăng thì nó ấp úng không chịu nói thật mà bảo mệt mỏi chủ động yêu cầu chui vào túi ngủ, đây là biểu hiện của có tật giật mình, chắc chắn đã làm gì đó sau lưng cậu.
Cuối cùng ban tổ chức chắc chắn không có gan thả đám thí sinh ưu tú ngàn chọn vạn tuyển tới một nơi có nguy hiểm tới tính mạng, bên ngoài họ nói thăm dò chưa tới 50% nhưng Lăng Dục Cẩn dám cá với cái cách lấy góc quay thuần thục thế kia kiểu gì chương trình cũng đã dò đường, thậm chí là đi thử trước rồi.
Lăng Dục Cẩn chắc mẩm trong lòng, cậu cẩn thận nhìn mảnh xương trong tay: “Anh, anh không thấy quái lạ sao?”
Loại văn tự này nếu đã xuất hiện ở sách trong thư viện trường thì trong cả trăm thí sinh như này người có thể hiểu được sẽ không chỉ có một mình Lăng Dục Cẩn.
Đừng coi thường thí sinh dự thi, có thể qua được vòng báo danh, cuối cùng đứng ở đây sao có thể là người tầm thường, Lăng Dục Cẩn không dám nói tất cả thí sinh đều không thể coi thường, nhưng lúc tập hợp cậu đã thấy không ít đối thủ đáng gờm.
Khí tràng bắt được bằng trực giác chưa từng sai lầm.
“Nếu đây là tình tiết trong tiểu thuyết chắc chắn sẽ bị soi lỗi, ai lại đem thần chú viết luôn bên cạnh? Giống như là đặc biệt viết để người ta biết vậy.” Lăng Kiệt Sâm cầm mảnh xương lên, nhìn chữ viết lít nha lít nhít bên trên, để thần chú ngay cạnh bột phấn nguy hiểm có thể ăn mòn thân cây khác gì để hướng dẫn sử dụng gần vũ khí?
Này là dân bản địa tự tin thái quá rằng không ai đọc được?
Hay đang phô trương thanh thế để giấu diếm cái khác?
“Chỗ này có lỗi chính tả, đúng là hết nói nổi mà!” Lăng Dục Cẩn đọc hết chữ trên xương rồi cười chỉ vào một ký tự: “Em thấy bộ tộc ăn thịt người biết ma pháp có lẽ không đáng sợ như chúng ta tưởng.”
Không có quy định nào nói rằng xương trắng sau khi bị nấu chín chắc chắn sẽ bị ăn.
Là do Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm nghĩ theo lối mòn.
Nhỡ đâu cách dân bản địa xử lý thi thể mắc dịch bệnh chính là dùng nhiệt độ cao khử trùng trước rồi mới chôn thì sao?
Giả thuyết nào cũng có khả năng xảy ra, thực tế còn cần hai người đi xác minh.
Để đảm bảo an toàn Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm đều lặng lẽ tiếp cận bộ tộc của dân bản địa.
Thảm thực vật rừng mưa như quân xâm lược chiếm đoạt mọi không gian, nếu dân bản địa muốn tranh chỗ sinh tồn thì cần phòng ngừa cây cối xâm lấn, họ không ngại khổ chở đá từ sông tới phủ kín mặt đất, dùng vôi và bột phấn khác hút ẩm, đề phòng hạt giống bay xuống bén rễ nảy mầm.
Sức mạnh của con người khi chống lại thiên nhiên vô cùng đáng nể.
Hai anh em chưa kịp cảm khái hàng rào dây leo bảo vệ quanh bộ lạc đã thấy năm cái nồi lớn trên bãi đất trống, mỗi nồi chứa ba người.
Chưa cần nhìn đồ rằn ri giống Lăng Dục Cẩn mà mấy người này mặc thì chỉ cần xem mấy đồ vứt xung quanh cũng đủ biết mười lăm người này đều là thí sinh, sau khi bị bắt thì bị ném vào nồi.
Khung cảnh rõ ràng rất tàn bạo tanh máu nhưng Lăng Dục Cẩn lại thấy buồn cười.
Lăng Thanh Huyền từng nói sinh vật thường xuyên nhiễm mùi máu tanh tự mang khí tràng, rất khó giả mạo, động vật ăn thịt vì sinh tồn có khí tràng thuần túy pha chút mỏi mệt, cá biệt có những kẻ săn mồi tàn bạo, trong mắt có bóng nâu đỏ vĩnh viễn không tan.
“Nên nếu gặp được loại giết chóc vì đam mê thì cứ xiên luôn khỏi bàn.” – Nguyên văn lời Lăng Thanh Huyền.
Lấy giết chóc áp chế giết chóc áp dụng với khủng long bạo chúa có hợp hay không để sau hãy bàn, nhưng hiện tại Lăng Dục Cẩn không cảm thấy chút ác ý nào từ những dân bản địa trên người bôi màu sặc sỡ đang vây quanh nồi.
Dù sao thí sinh quần áo chưa bị lột, đáy nồi lửa chưa nhen.
“Kẻ xâm nhập, các ngươi chính là bữa tối của chúng ta!” Một dân bản địa thân hình cường tráng hùng hổ cầm đồ vật giống cây thương tới trước năm nồi lớn, nói.
Sau đó đám thanh niên đứng sau hắn gầm lên trợ uy.
Mấy “kẻ xâm nhập” trong nồi nhìn dân bản địa thoạt nhìn dữ tợn nhưng sống chết không tới gần mình, run tới mệt đang muốn nghỉ ngơi, thậm chí có hai thí sinh to gan thử mở miệng nói chuyện với dân bản địa.
Quả nhiên trong nhóm thí sinh có người giống Lăng Dục Cẩn có thể đọc hiểu chữ viết, thậm chí nói được tiếng của dân bản địa.
Kể ra thí sinh tham gia cuộc thi này rất giỏi, đa phần đều là trẻ vị thành niên nhưng nhiều lĩnh vực có những người cả đời cũng không động đến lại hiểu, thậm chí không chỉ hiểu, nghe họ nói thì là tinh thông cả ngôn ngữ này luôn.
“Cậu ta đang thương lượng với thủ lĩnh, hình như liên quan tới ma pháp chúng ta mới thấy lúc nãy.” Hai nam sinh kia thân ở trong nồi nhưng tâm vẫn trấn định tự nhiên, nói một lèo khiến đống rơm rạ cạnh đấy cũng được châm lên.
Sau đó hắn nghiêm trang nói với thủ lĩnh họ là sứ giả của thần, không được phép ăn.
Đối diện với tộc ăn thịt người có thể nghĩ ra cách ổn định thế cục như vậy chứng tỏ não những thí sinh này nảy số rất nhanh.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nhìn từ trên cao xuống có thể khẳng định dân bản địa sau khi nghe xong động tác khựng lại một chút, chắc chắn họ có vấn đề.
Một bộ lạc không có khả năng chỉ có thanh niên, không biết phụ nữ, người già, trẻ nhỏ trốn ở đâu. Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm thấy người trong nồi vẫn đang thao thao bất tuyệt, thủ lĩnh dân bản địa thì đang quay đầu cau mày nói gì đó với những người đi cùng, hai người thấy mấy thí sinh không có nguy hiểm về tính mạng, mình ở lại cũng chẳng để làm gì nên yên lặng vòng qua, định tìm hiểu thêm về bộ lạc.
Mỗi người vận may khác biệt, sự chênh lệch này bình thường không rõ nhưng những lúc như mua xổ số, chọn đáp án nhanh, đoán phương hướng,… thì vận đỏ của Lăng Dục Cẩn biểu hiện rất rõ.
Bé Cẩn luôn đúng.
Đây là sự tự tin của người nhà họ Lăng, hơn nữa còn đã được kiểm chứng suốt mười lăm năm.
Tóm lại Lăng Kiệt Sâm cứ yên tâm đi theo Bé Cẩn, hai người đi mấy bước thì gặp một gốc cây bốn năm người mới ôm hết, vừa leo lên được tẹo thì thấy một đứa trẻ thoăn thoắt bò qua.
Cởi truồng, tóc thắt bím, tay chân trắng nõn, đeo một cái túi to, trông như bé con trên tranh tết.
Đứa trẻ không phát hiện mình bị theo dõi, vui vẻ ngồi vào một cái giỏ mây lớn, kéo kéo cành cây: “Mẹ gió đón con về nhà.” Sau đó vèo cái bay lên cao như ngồi thang máy, biến mất giữa mây mù.
Đến giờ phút này Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm mới phát hiện thân cây họ đang leo lên không hề to, chân chính to là cây lớn trước mặt bị thân cây này chặn tầm mắt.
Nếu Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm không leo lên cây, nhìn theo đứa trẻ bay lên thì họ sẽ không nhận ra nhìn lên trên tầng mái che xanh lá này sẽ thấy một cây lớn không ước lượng nổi.
Cây này chưa nói chuyện đã phá vỡ nhận thức của hai anh em đối với kích thước của thực vật thì cái thân xanh mướt nằm giữa rừng này ai nhận ra được nó là vỏ cây!
Nên cái bộ lạc mà họ thấy lúc nãy là giả, cây to này mới là chỗ ở chân chính của dân bản địa.
Không biết do lá cây rậm rạp hay năng lượng thần bí nào bài xích nhưng flycam mini không thể bay theo hai người, Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm tạm thời chia xa với camera, biến mất sau tán cây, tìm cách leo lên.
Đứa trẻ vui vẻ lúc nãy cho Lăng Dục Cẩn linh cảm, hai người hái lá cây, ngồi vững thì nói bằng tiếng bản địa: “Mẹ gió đón con về nhà.”
Chỉ bắt chước nói ngọng nghịu như vậy mà Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm đã ngoài ý muốn được gió mềm quan tâm, hai người tựa đang ngồi thuyền, tay nắm chặt cuống lá, lững lờ bay lên.
Cho tới khi hai người nhìn thấy một thành phố trên cây, không khác gì so với thị trấn chốn mặt đất.
Nơi đây có những căn nhà xinh đẹp, đường đi rộng rãi, ngọn đèn nơi góc phố, những viên gạch gỗ lát và những nụ cười trên môi người qua đường.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm tựa như lạc vào một thế giới bí mật, họ không dám tùy tiện quấy rầy mà cứ ngồi yên trên phiến lá, nếu không phải cúi xuống thấy mây mù trắng xóa thì họ đã lầm tưởng nơi đây chính là mặt đất.
“May, may mắn flycam không đi theo.” Cảm nhận đầu tiên của Lăng Kiệt Sâm là mong bình yên trước mắt không bị quấy rầy, hai anh em xuất hiện ở đây đã là quá đường đột, nếu còn để người xem trực tiếp nhìn thấy thì quá mạo phạm chốn yên tĩnh này rồi.
Lăng Dục Cẩn đồng cảm gật đầu, sau đó nghe thấy mấy đứa trẻ cách đó xúm lại nói cười.
“Kaz, bố cậu đâu rồi? Đi dọa mấy người ngoài rồi sao?”
“Đúng thế, xương của cụ lại phải ra trận rồi, không biết lần này bao giờ mấy người ngoài mới đi.”