… Ông Đỏ vừa dứt câu thì vỗ ngay vào mông đít, lập tức Hiếu ngồi đấy cũbg nghe cái tủm phát ra khiến hắn chau mày. Ông Đỏ tốt tính, nhưng cũng nóng tính không ai bằng. Biết bố giận, Hiếu kéo ghế ngồi xích thêm vào ghế ông Đỏ ,mặc dù quả rắm thần sầu ban nãy vẫn còn lảng vảng thối um, hắn nói:
– Thầy cứ nghe con trình bày xong đã, con biết là thầy cho đâu con biết được ngần ấy. Thế nhưng mà con là con trai, lại là người thờ tự sau này. Con mong muốn được ở chung để phụng dưỡng thầy khi đau ốm. Nhà của con cũng là nhà của thầy cơ mà…
Hiếu nói rất hợp lí, ông Đỏ ngồi im lặng ngẫm. Một lúc sau,ông nói với con, giọng đã nhỏ nhẹ hơn đôi chút:
– Thế theo anh, tôi nên chia đất kiểu gì?
Hiếu nhìn thầy,mặt không buồn không vui đáp:
– Ý con thì thế này, con sẽ xây trên đất của ngôi nhà này, phần giữa sẽ của cô Thảo, phần vườn sẽ là của cái Gạo, con cũng không tham lam mà lấy hết của các em nó đâu, thầy đừng có lo.
Hiếu khẳng định chắc nịch, ông Đỏ bật cười, ông đáp:
– Vậy à, vậy sao anh không xây tromg vườn, tôi chia cho như thế anh ý kiến làm cái gì…
Hiếu định lên tiếng phân trần, thì ông Đỏ lại chửi tiếp tục :
– Mày là anh trai cả, kinh tế vững vàng nhất nhà, nói thẳng ra là khôn ranh nhất nhà, tao cho mày xây nhà ở mảng vườn cũbg có lí do cả. Cái Thảo nó ẩm ương thì tao không bàn, còn cái Gạo nó còn bé, nay mai tao chết thì tao cho nó cái nhà này. Mày nghe kĩ nhé, khi nào tao chết tao mới cho, còn bây giờ tao vẫn còn sức làm ăn tao không cho đứa nào cả. Tao nghèo quen rồi, xây nhà tầng cao tao bị xương khớp ở không được. Cho nên từ nay mày đừng nhắc gì đến đất nữa, tao nhọc lắm.
Ông Đỏ lắc đầu, ông đang cáu nên cãi ông lại chửi cho. Hiếu gật đầu chấp thuận:
– Vâng, do chưa đẹp ngày nên chưa xây được thầy ạ. thế con xin cái vườn cũbg được , vậy thầy làm sổ cho con đi, sau này các em nó đỡ tranh chấp…
– ôi mày cứ lo xa, mày không tranh chấp của các em là may ấy chứ ,ai dám tranh của mày. Cứ xây trước đi, để hai tháng nữa cái Gạo tháo bột rồi dẫn nhau lên xã kí tao làm sổ cho.
Hiếu Vâng dạ gật đầu, ngồi chơi một lát hắn lại đi, Gạo trông theo bóng hắn tất tả mà hoài nghi mãi, người đa đoan như hắn đang nghĩ đến chuyện gì.
… Thảo đội nón sang nhà tìm Quý, vừa đi đến cổng, nó chạm mặt phải bà Thanh. Từ hôm Gạo không đồng ý lấy con trai bà, xong ông Đỏ lại khôn lỏi gán Thảo cho thằng Quý khiến bà Thanh cũng không ưa nó ra mặt, từ hôm ấy cũng không nhờ vả làm gì nữa. Chỉ vì mới đầu nghĩ lấy lòng Gạo nênn bà mới làm thân với nó, nhưng khi Gạo nhất quyết không chịu gả cho con trai, bà lật mặt ngay chứ không ngọt nhạt nữa. Số tiền ômg Đỏ cầm không phải cứ cầm là mụ ấy cho không, mụ đabg tính lãi từng ngày, nếu không trả được, mụ sẽ siết nợ những thứ đáng giá của nhà ông Đỏ.
– Thím ạ! Quý có nhà không thím ơi?
Thảo đon đả hỏi, đáp lại nó là khuôn mặt vô cảm của bà Thanh, bà đáp;
– Không!Mày tìm có việc gì?
– Dạ, do Quý sáng nay sang tìm cháu nhưng cháu không có nhà ,nên cháu hỏi thôi.
Thảo cười thân thiện đáp, bà Thanh nghe giọng khó chịu cắt ngang;
– Nó samg tìm gặp con Gạo chứ gặp gì mày?
– Không!Quý đòi gặp cháu đấy. Người cậu ấy muốn tìm là cháu. …
-Thảo ạ? Đi vào trong này…
Bất chợt Quý từ trong hè chạy ra gọi Thảo vào điệu bộ cũng nhẹ nhàng và thân mật. Thảo cười hiền, lách qua người bà Thanh rồi cứ thế đẩy cổng đi vào trước con mắt ngạc nhiên đầy bất ổn.
Quý rót nước cho Thảo uống rồi chuyện trò bình thường, nhưng sao kiểu nói chuyện này nó lạ lắm. Hai người ngồi sát nhau, hỏi mấy câu đơn thuần như cơm nước gì chưa, hôm nay có phải làm gì không,vậy mà hai cặp mắt kia như muốn vồ vồ vào nhau ngay được khiến bà Thanh không khỏi hoang mang.
Ông Long đi lên Hà Nội bàn chuyện làm ăn nên chỉ có hai mẹ con ở nhà, trại lợn thì đã có người làm, Quý được giao chuyện cầm đồ, còn bà Thanh chỉ có việc quán xuyến việc nhà, lâu lâu ngó xem công việc tiến triển đến đâu chứ không phải ra mặt.
Ngồi chơi một lúc thì tiện có người gọi ra cầm đồ, Quý mặc vội cái áo vào người rồi nói qua với Thảo vài câu:
– Thảo ngồi đây chơi với u nhé, tôi làm xong việc tôi lại vào.
Quý đon đả một cách nhẹ nhàng với Thảo khiến bà thamh không khỏi sửng sốt. Đáng lí người quý phải xin phép đấy là bà Thanh. Ai ngờ hắn nói với mỗi Thảo, còn mẹ hắn ngồi đấy bị cho ra rìa. Từ ngạc nhiên,bà Thanh chuyển sang hoang mang cực độ, bà không biết mối quan hệ này được gọi là thể loại gì. Nhìn vẻ mặt Thảo, nó vẫn vênh lên đắc ý, không nhịn được, bà liền hỏi :
– Này! Mày thân thằbg Quý từ bao giờ thế?
– Thân gì đâu ạ? Phải gọi là thương rồi, Quý không nói gì với thím ạ?
Bà Thanh ngơ ngác lắc đầu, cái Thảo trông vẻ hoang mang thì càng khoái chí. Nó nói tiếp:
– Quý sang nhà tìm cháu , cậu ấy định hỏi cưới cháu chứ không phải là cái Gạo. Nhà thím chưa hỏi rõ ngọn ngành đã gán ghép hai người đó. Buồn cười thật đấy ạ…
– Không thể có chuyện đó được, làm gì có chuyện thằbg Quý nhà tao lại thích một đứa mặt quỷ như mày được. Ngày hôm qua nó còn sang tìm gặp cái gạo cơ mà ,làm gì có chuyện nay thích con em ,mai lại đổi sang con chị ngay thế .Mày đã nói gì ,hay làm gì nó phải không?
Bà Thanh gào lên vào mặt thảo vì bà đang sợ thằng con trai độc đinh của mình bị thảo gài bẫy. Nhữbg đứa con gái đẹp muốn đưa Quý vào tròng không phải hiếm, xong hắn không phải hạng háo sắc ,hay dễ bị lừa. Nhưng thà những đứa ấy không đàng hòabg, nhưng nó xinh thì bảo đi lừa còn được, chứ đằng này con Thảo vừa xấu lại nghèo, đến nhà gia cảnh bình thường còn không thèm nhìn chứ đừng nói nhà giàu như nhà bà Thanh chấp nhận.
Thảo đắc ý trước vẻ mặt đụt ra của bà Thanh, mọi khi bà ấy khôn ranh lắm cơ , vậy mà cuối cùng cũng thua con mặt quỷ này;
-Kìa thím… à không , giờ con phải gọi bằng u mới phải . U ơi, Quý chọn con đều là có nguyên do, con tuy khiếm khuyết khuôn mặt, xong con có thứ mà đứa con gái khác không có được. Không giấu giấu gì u, chúng con… ăn nằm với nhau cả tháng nay rồi, con có thai rồi, u có cháu rồi đấy .
Bà Thanh nhìn vào phía tay Thảo chỉ vào bụng mình. Bà không tin nổi trước sự trơ trẽn của Thảo, đứng lên túm cổ áo nó lôi ra ngoài, bà trì triết nó:
– cái loại mày mà cũng địmh trèo kéo con trai tao à?không dễ đâu. Biến!biến ra khỏi nhà tao ngay!
– Bà có giỏi thì bà ngăn cảm tôi đi. Rồi tôi sẽ cho cả làng này biết thằng Quý con bà đã hãm hiếp tôi có chửa. Màng trinh tôi rách rồi không vá lại được đâu. Nếu bà không tin, bà ra sân kho đằng sau đống rơm ,chỗ gần bờ tường ao sen của làng còn cái áo lót với cái sì lít của con trai bà vướng phải lá sen đấy…
Thảo gào lên vào mặt mẹ chồng tương lai khiến bà Thanh chết sững. Không ngờ trên trần đờii có đứa mồm to và già mồm hơn cả bà. Cái sự đắc ý ấy của nó khiến bà tức, giơ tay thẳng cánh, bà táng nó một cái khiến nó ngã bổ nhào ra đất. Vừa hay Quý đi vào, thấy mẹ đánh cái Thảo nó chạy đến xô bà ngã ngồi xuống ghế. Hắn rít lên nói:
– U làm cái gì thế hả ?sao u lại đánh Thảo…
Quý trách móc u rồi quay ra đỡ cái Thảo, nó cũng giỏi diễn lắm, khóc lóc gục vào vai Quý . Hắn đưa Thảo đi ra ngoài , để mặc bà Thanh ngồi đấy trơ mắt ếch lên sốc thực sự. Người đàn bà giàu sang gặp khômg biết bao nhiêu là hạng người, nhưng người trắng trợn như Thảo thì bà chưa thấy bao giờ. Cũng không hiểu thằng con trai bà nó làm sao, sự tình thay đổi khiến bà Thanh bất lực. Buột miệng, bà nói một mình:
– Thằbg Quý chả biết ăn phải bùa mê thuốc lú gì của chị em nhà này, mà đứa em không lấy, quay sang thích con Chị mặt quỷ này ngay được.
… Đêm, Gạo lại nằm mơ thấy cô Hường, trên người cô không một mảnh vải che thân, cô vẫn đằm thắm như lúc còn sống, chỉ là đôi mắt chứa nhiều nỗi buồn. Ngày hôm nay Gạo mơ thấy cô Hường, cô đứng ở ngoài cổng nhà ông Long bà Thanh,tay cô bám chặt vào trấn song nhìn gia đình người ta bên trong nhà quây quần, không ai để ý đến cô Hường buồn bã khóc lóc ngoài cổng…
Khi giật mình tỉnh lại, Gạo đổ mồ hôi và mệt rất nhiều, tuy giấc mơ không sợ hãi, nhưng lại khiến Gạo mệt mỏi giống như thể đi cuốc đất về. Dạo này Gạo hay mơ thấy cô Hường rất nhiều lần, mặc dù không thân thiết khiến Gạo có suy nghĩ liệu cô ấy có phải hợp tuổi hợp căn mà muốn đi theo quấy quả cô hay không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!