Edit: Ryal
Ân Lưu Minh rụt tay về, nhìn ngón tay mình chằm chằm.
Nơi xương cụt rất đau, nhưng không hề có máu chảy ra.
Đáp án rất đơn giản... Đây không phải thân thể của y.
Cũng giống heo bông, cơ thể y bây giờ là thú bông, sâu bên trong cơ thể có giấu một cái dây cót nhỏ. Vậy nên họ mới bị cặp sinh đôi điều khiển như thú bông, cũng chẳng sử dụng được những đạo cụ và năng lực trên người.
Tất nhiên thể xác y vẫn đang tồn tại ở một nơi nào đó.
Nếu rubik thế thân có thể thế tội thì rõ ràng vạch đen trên mặt người chơi chỉ là "biểu tượng", hình phạt thực sự sẽ xảy ra trên người người chơi.
Ân Lưu Minh lại nhìn sang phía heo bông.
Rất có thể thân xác của những người bị biến thành thú bông đã bị phá hủy bởi sự "trừng phạt" ấy.
Vậy thì Hàn Triệt – kẻ duy nhất từ thú bông quay lại làm người chơi và mất hết kí ức, đã có lời giải thích.
Ân Lưu Minh nhớ Thẩm Lâu từng nói: linh hồn và thể xác con người hỗ trợ lẫn nhau, phần thân không chỉ là nơi chứa linh hồn mà còn liên quan tới cả nhân cách và kí ức.
Hàn Triệt đã mất cơ thể, dù có quay lại làm người chơi cũng không giống khi trước nữa.
Nhớ tới Thẩm Lâu, Ân Lưu Minh lại nhớ tới một chuyện.
Về sức mạnh giúp y tự do hô hấp dưới nước trong lần suýt chết đuối kia.
Quái vật bên trong sách minh họa không thể tự ra ngoài được, chắc chắn người cá bảo thạch Phù Lan không thể chủ động sử dụng năng lực được.
Một kẻ khác có quyền điều khiển sách minh họa...
Có lẽ Thẩm Lâu đang ở bên cạnh cơ thể của y và sách minh họa, nhận ra y đang chết đuối nên mới thả Phù Lan ra để cô bé sử dụng kĩ năng cứu y.
Tuy có rubik thế tội ở đây, nhưng số lần sử dụng của nó vẫn là hữu hạn.
Ân Lưu Minh khẽ cong môi.
Tuy từ khi vào giấc mơ này thì Thẩm Lâu chưa từng xuất hiện, nhưng y đoán hắn cũng đang cố gắng bảo vệ mình tại một nơi nào đó.
Chút ăn ý ngầm hiếm gặp ấy bỗng khiến tâm trạng Ân Lưu Minh khá hơn nhiều.
Trên ngón tay không có máu, nhưng Ân Lưu Minh vẫn nhấc mảnh váy lên lau qua.
Y vỗ mông heo: "Đứng dậy đi".
Heo bông đàng hoàng đứng dậy.
Cậu chưa kịp mở miệng đã nghe y nói: "Tôi rạch người cậu ra xem được không?".
Heo bông hồn phi phách tán!
Cậu thấy mắt mình tối sầm lại, hít một hơi sâu, run giọng: "Đại ca ơi, bây giờ anh full mạng mà...".
Ân Lưu Minh mỉm cười: "Tôi chỉ muốn tìm hiểu kết cấu trong thân thể thú bông thôi, yên tâm, tôi không giết cậu đâu".
Heo bông có vẻ vẫn ấm ức lắm.
"Tôi mà muốn giết cậu thì liệu có ăn nói nhẹ nhàng thế này không?".
Câu nói ấy đã thuyết phục heo bông – nhưng chủ yếu là vì Ân Lưu Minh có cưỡng ép thì cậu cũng chẳng phản kháng được.
Y cẩn thận rạch một nhát dọc theo đường chỉ sau lưng cậu: "Đau không?".
Heo bông đáp: "Hơi hơi, nhưng vẫn ổn".
Người chơi trong Ác Mộng có sức chịu đau lớn hơn người thường khá nhiều.
Ân Lưu Minh thọc tay vào, sờ thấy từng mảng bông gòn xốp.
Y tiếp tục tìm vào sâu bên trong một hồi mới tìm được thứ nghe đâu có thể giúp người chơi có thêm mạng sống – cảm giác hình trụ, một đầu hơi nhọn, có vẻ là pin.
Ân Lưu Minh thấy heo bông run run thì rụt tay về: "Cậu vất vả rồi, cảm ơn".
Heo bông hoảng hốt sờ bụng, xác nhận mình còn sống mới thở phào nhẹ nhõm: "Không, không có gì".
"Để đền đáp...". Ân Lưu Minh bỗng bước lên một bước, duỗi tay, bắt được cây thương dài được ném tới từ phía xa: "Tôi sẽ bảo vệ cậu trong lần chơi vòng quay ngựa gỗ này".
Heo bông ngớ ra, nhìn Ân Lưu Minh phóng cây thương trong tay đi. Người chơi phía đối diện thấy sức chiến đấu một chấp N của Ân Lưu Minh tối qua thì cũng kiêng dè, không liều nữa mà quay đi chọn thú bông khác.
Khuôn mặt người trên ngực heo bông dần lộ vẻ mừng rỡ, nếu không phải vì thân thể quá mức cồng kềnh thì chắc cậu đã quỳ xuống luôn: "Đại ca ơi! Lần sau anh còn muốn tìm hiểu gì nữa? Vào sâu thêm chút cũng được, em chịu được!".
Ân Lưu Minh: "...".
Tuy y đã xác nhận việc ý thức của mình hiện đang không nằm trong thân xác thực, nhưng cách tìm cơ thể gốc và quay về đó cũng không phải chuyện nhỏ nhoi gì.
Bây giờ y chỉ cao khoảng mười mấy cm, đi còn chẳng vững, thời gian được hoạt động tự do thì ít mà phạm vi để điều tra thì có giới hạn, chứ không phải thích đi đâu là đi như lúc trước nữa.
Ân Lưu Minh trầm ngâm một chốc, đột nhiên hỏi: "Bao lâu thì giấc mơ này có người chơi mới một lần?".
Heo bông ngớ ra: "À, lúc tôi chưa biến thành thú bông thì hình như là... hai ba ngày?".
"Khi đi đón họ, cặp sinh đôi kia có biểu hiện gì khác thường không?".
"Biểu hiện khác thường... chắc là thức dậy rất sớm, và ăn mặc rất đẹp?". Heo bông hơi ngường ngượng. "Thực ra tôi vào giấc mơ này chưa được bao lâu đã đứt rồi, có vài chuyện là nghe người ta kể lại, hay anh hỏi người khác đi".
Ân Lưu Minh gật gật đầu.
Hai ba ngày thì chắc người chơi mới cũng sắp đến rồi.
Lúc trước y vừa lấy lại tinh thần đã trở thành đồ chơi, rất có thể có gì đó đã xảy ra trong khoảng thời gian người chơi được đưa vào giấc mơ đến khi họ tỉnh táo, tách rời ý thức và cơ thể.
Nếu được thấy quá trình người chơi mới bước vào giấc mơ, có lẽ sẽ có manh mối.
Ân Lưu Minh cũng khá may mắn, vừa sáng hôm sau đã thấy cặp song sinh ăn mặc chỉnh tề như một cặp công chúa và hoàng tử nhỏ.
Nguyệt Nguyệt vẫn ôm con búp bê kia chẳng rời tay, Dương Dương thì lục lọi trong hòm đồ chơi khác rồi cầm một chiếc xe mini ra ngoài.
Hai đứa đứng ở cửa vòng quay, nói bi bô: "Các anh chị lại sắp có bạn rồi! Bọn em ra ngoài chút đã, mọi người phải ngoan nha!".
"Phải ngoan nha!".
Ân Lưu Minh ngồi ở mép bàn, nhìn cặp sinh đôi quay người rời đi rồi nhanh chóng trèo xuống dưới.
Từ đây khó mà theo kịp được chúng.
Y hơi khựng lại, nhìn chiếc xe đồ chơi cách đó không xa.
Nó khá giống cái xe ban nãy Dương Dương cầm theo, nhưng cũ hơn nhiều.
Dù là xe đồ chơi nhưng trong giấc mơ này thì vẫn khởi động được.
Ân Lưu Minh có cảm giác mình đang ở trong Toy Story [1].
Dương Dương và Nguyệt Nguyệt có vẻ rất vui, cứ khe khẽ hát dọc đường tới nhà ma.
Ân Lưu Minh lái xe đồ chơi theo sau ở một khoảng cách vừa phải, hơi nhíu mày.
Đối diện nhà ma là một đài phun nước, trước đó là một băng ghế dài.
Nếu đổi sang điểm nhìn khác thì đây chính là cảnh tượng Ân Lưu Minh đã thấy khi vừa vào giấc mơ.
Y càng cảm thấy nhà ma này có liên quan tới cơ thể của mình.
Cặp sinh đôi đứng ở cửa nhà ma, trên mặt Dương Dương lộ vẻ xoắn xuýt.
Nó nói: "Ngày nào cũng phải đón người mới, ghét ghê".
Nguyệt Nguyệt hỏi: "Anh không thích chơi với họ à?".
"Người mới cứ vào là lại có thêm chuyện phiền". Dương Dương oán trách. "Em thấy không, lần này có một đứa không bị trừng phạt. Lỡ có thêm người kiểu đấy thì sao?".
"Nhưng mình cần thêm người mới mà".
Dương Dương hỏi: "Chỉ mỗi hai chúng mình chơi với nhau thôi không được ư?".
Nguyệt Nguyệt hất mặt: "Em cần nhiều người hơn".
Dương Dương nghi hoặc nhìn nhóc, một lúc sau mới thỏa hiệp: "Thôi được, tùy em".
Cặp song sinh nhất trí với nhau, rồi mới bước vào phòng kinh dị.
Ân Lưu Minh đứng trước khu nhà ma, trầm ngâm.
Ban nãy y chú ý tới một chi tiết nhỏ – trong công viên giải trí này, cặp sinh đôi cố sức tránh khỏi đa số những người lớn.
Nếu những phán đoán của những người chơi trước là chính xác thì một trong hai đứa sinh đôi – thậm chí Ân Lưu Minh có cảm giác là cả hai – mang thân phận kẻ tạo giấc mơ, vậy thì giấc mơ này sẽ phản ánh nội tâm chúng.
Công viên giải trí là nơi trẻ em yêu thích nhất, sao lại phải trốn người lớn? Chúng không thích những người lớn sẽ trông coi, thậm chí là hù dọa mình? Hay chúng từng bị người lớn tổn thương trong công viên giải trí?
Ân Lưu Minh nhớ lại, giấc mơ thứ nhất là hỏa hoạn của Tề Tiểu Bắc, giấc mơ thứ hai là đại dương sâu thẳm của Ralph, ánh mắt hơi tối lại.
... Trừ phi đây chính là nguyên nhân gây ra cái chết của kẻ tạo giấc mơ.
Giấc mơ của người đã chết chỉ có thể là cảnh tượng trước khi người ấy tử vong lặp đi lặp lại, dù kẻ tạo giấc mơ có căm ghét nó đến đâu thì cũng không thể tránh được.
Y chỉ dừng lại một lát, rồi nối gót theo vào.
Nhà ma dựng cảnh chủ yếu là bóng tối cùng những bóng đen lẩn khuất, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt không ngừng hét lên, nhưng Nguyệt Nguyệt khá hưng phấn còn Dương Dương lại có vẻ sợ sệt.
Chúng nhanh chóng bước tới cuối nhà ma – ở đó là ba con gấu bông to đến mức đủ để nhét cả một người vào.
Trong căn nhà ma u ám, nụ cười của những con gấu ấy vừa buồn cười lại vừa kinh dị.
Dương Dương hơi sợ: "Nguyệt Nguyệt à, mình làm nhanh rồi đi thôi".
"Anh là anh trai cơ mà?". Nguyệt Nguyệt bĩu môi. "Hay sau này để em làm chị đi".
Dương Dương bèn đứng thẳng dậy: "Anh là anh trai, anh phải bảo vệ em gái!".
Tuy nói thì nói vậy, nhưng giọng nó vẫn run run.
Khi hai đứa vẫn đang cãi nhau xem ai là anh ai là chị, con gấu bông ở giữa hơi nhúc nhích.
Một khuôn mặt tái xám như người bệnh lộ ra trên lồng ngực nó.
Nguyệt Nguyệt phân tâm: "Ôi chà, lần này chỉ có một người thôi".
Dương Dương lại rất vui: "Một là đủ rồi".
Theo lời nói của cặp song sinh, con gấu bông bỗng há miệng để lộ hàm răng sắc bén – một mô hình người rất nhỏ rơi cạch xuống đất.
Dương Dương bước tới nhặt mô hình ấy lên: "Đi thôi".
Hai đứa trẻ quay gót bỏ đi, sau lưng chúng, khuôn mặt ốm yếu trên ngực gấu bông lại biến mất.
Ân Lưu Minh trốn sau một cái cây, chờ cặp sinh đôi bỏ đi rồi mới bước lên phía trước.
Con gấu bông chẳng hề nhúc nhích, dường như chỉ là gấu bông bình thường.
Ân Lưu Minh nhìn nó, thấy hơi quen.
Y nhanh chóng nhớ ra mình đã thấy nó ở đâu – trước khi vòng quay ngựa gỗ bắt đầu, sẽ luôn có một con gấu bông tới lay chân bàn.
Con gấu đó gần như chính là phiên bản thu nhỏ và khác màu của ba con gấu trước mắt.
Y thậm chí còn mạo hiểm tới gần, xốc miệng nó lên nhìn hàm răng sắc nhọn.
Nhưng dường như không có cặp sinh đôi ở đây thì gấu bông cũng chỉ là gấu bông bình thường, không có răng nhọn, cũng chẳng có mặt người đính trên cơ thể.
Còn về dây cót... Giờ Ân Lưu Minh quá nhỏ nên không đủ sức nâng nó dậy, không có cách nào để tìm xem rốt cuộc dây cót trên mông nó có tồn tại hay không.
Y suy tư chốc lát, quyết định tạm thời bỏ qua.
Lần này bám theo cặp song sinh cũng có kha khá thu hoạch, lòng y lờ mờ đoán được vài thứ.
Cặp sinh đôi đặt người chơi mới kia cạnh đài phun nước hệt như Ân Lưu Minh lúc đầu, rồi chạy ra cửa vòng quay đợi hắn ta tỉnh lại.
Ân Lưu Minh bước khỏi nhà ma, đúng lúc thấy Dương Dương đang chộp lấy người kia, lẫm chẫm bước tới vòng quay.
Y trèo lên chiếc xe đồ chơi của mình, nhấn ga tăng tốc.
Sau khi Dương Dương và Nguyệt Nguyệt bước vào, vòng quay lại chuyển động.
Ân Lưu Minh rồ ga hết sức, cuối cùng cũng kịp vọt vào một ca bin.
Y vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói non nớt nhưng đầy giận dữ của Nguyệt Nguyệt: "Anh trai hôm qua đâu rồi?".
Không ai trả lời.
"Anh ấy đâu rồi?". Giọng nhóc dần mang vẻ uy hiếp. "Em chưa chơi xong mà!".
Vẫn không ai trả lời.
Nguyệt Nguyệt vặn xoắn con búp bê trong tay.
Ngay khoảnh khắc nhóc sắp không kiềm chế nổi cơn giận, tiếng Ân Lưu Minh vọng lên từ dưới đáy bàn: "Anh đây".
Nguyệt Nguyệt lùi về sau một bước, nhìn Ân Lưu Minh chằm chằm: "Anh đi đâu đấy?".
Y bình tĩnh đáp: "Đi tè".
Nguyệt Nguyệt: "...".
Dương Dương trợn mắt: "Nguyệt Nguyệt là con gái mà! Sao anh thô lỗ quá vậy!".
"Ừ, nam nữ khác nhau, nên anh mới đi tè trong góc". Ân Lưu Minh giải thích. "Em muốn kiểm tra không?".
"Ứ!". Dương Dương giận dữ nói. "Ai thèm kiểm tra nước tè của anh!".
Vì Ân Lưu Minh nói chuyện thô lỗ, nên Dương Dương và Nguyệt Nguyệt rất không vui.
Cái không vui của hai đứa nó kéo dài đến tận khi trò chơi đóng kịch bắt đầu.
"Hôm nay em vẫn muốn nghe 'Chú lính chì dũng cảm'".
Là câu chuyện của ngày đầu tiên.
Lần này Dương Dương thẳng tay chọn Ân Lưu Minh làm nhân vật chính, chọn người chơi mới có khuôn mặt bệnh tật làm nàng vũ công.
Nó phấn khích bắt y lại, nở nụ cười hồn nhiên: "Chú lính chì dũng cảm trong truyện chỉ có một chân thôi".
Dương Dương từ từ đặt tay lên đùi phải Ân Lưu Minh, muốn thấy khuôn mặt hoảng hốt sợ hãi của y.
Nhưng Ân Lưu Minh lại rất bình tĩnh – cái xác đồ chơi này đâu phải cơ thể của y, sợ gì đứt chân? Có lẽ sau khi câu chuyện kết thúc thì mọi thứ sẽ quay lại như bình thường, mà nếu không thì số điểm cần dùng để chữa trị vết thương cho người chơi trong Ác Mộng cũng là rất ít.
"Răng rắc!".
Dương Dương bẻ gãy đùi phải của Ân Lưu Minh.
Y hơi nhíu mày trong khoảnh khắc cơn đau đột ngột bùng nổ, rồi lại bình thản như cũ.
Dương Dương tỏ vẻ thất vọng, hừ một tiếng, đặt y lên bàn.
Nội dung vở kịch này giống hệt lúc trước, chỉ là bây giờ Ân Lưu Minh đã thành nhân vật chính.
Những tình huống y phải đối mặt còn nguy hiểm hơn so với Trác Cửu – Dương Dương và Nguyệt Nguyệt coi Ân Lưu Minh là cái đinh trong mắt, có thể nói y là món đồ chơi rất được yêu thích, lúc đánh nhau phải tốn nhiều sức hơn người khác, ngay cả cái thuyền giấy để di chuyển cũng rách rưới như thể kẻ làm ra chỉ muốn y rơi xuống nước chết đuối luôn cho rồi.
Dù thể xác có là đồ chơi, nhưng cơn đau vẫn rất chân thật.
Nhưng điều kì lạ là, dù có đau chân hay đau vì ngã từ bệ cửa sổ xuống dưới, thì cơn đau cũng chỉ tấn công y trong nháy mắt rồi nhanh chóng dịu lại.
Ở vết thương có cảm giác hơi lạnh rất dễ chịu, trấn an nỗi căng thẳng trong y.
Cảm giác ấy có hơi quen, như thể có ai đang dùng những ngón tay trong suốt và lành lạnh chạm vào vết thương của y, khiến nó chậm rãi khép lại.
Ân Lưu Minh mấp máy môi, đọc cái tên ấy.
"Thẩm Lâu".
Cũng đâu có vết thương nào là trí mạng, hắn không phân biệt được à?
Ân Lưu Minh cong môi cười.
Thẩm tiên sinh cũng nỗ lực quá nhỉ.
Chắc sau này y nên quan tâm đến con quỷ cô độc này, đối xử dịu dàng với cái tên có nghi vấn hủy diệt thế giới thất bại hơn một chút.
Nhưng nụ cười bên môi Ân Lưu Minh nhanh chóng cứng đờ.
Bởi y nhận ra cảm giác mơn trớn kia chuyển từ chân xuống... mông.
Đúng là chỗ xương cụt bị thương lúc y thí nghiệm xem ở đó có dây cót hay không.
Nhưng giờ chỗ đó chắc cũng sắp khỏi rồi mà!
Trong nháy mắt, Ân Lưu Minh có cảm giác kì quặc như thể chính Thẩm Lâu đang lơ lửng phía sau mò mẫm mông mình.
Để xua tan cái cảm giác ấy, y đành dời sự chú ý sang con chuột cống trước mắt.
Con chuột cống bằng bông mở cái miệng đầy răng nhọn, nhìn Ân Lưu Minh chằm chằm: "Giấy thông hành của mi đâu?".
Ân Lưu Minh nhìn ngực nó – không có khuôn mặt nào.
Xem ra đây không phải người chơi đã mất đi ba lần cơ hội, mà chỉ là một con quái vật.
Y nghiêm mặt không thèm để ý tới nó.
Con chuột cống tức giận tấn công.
Nhưng thứ nghênh đón nó lại là một cây súng trường gắn lưỡi lê.
"Chít chít chít!".
Con chuột bông ngã xuống đất, bụng bị rạch ra, bông gòn bên trong tung bay khắp nơi.
Ân Lưu Minh tiện thể thọc tay vào đó móc ra một cục pin nhỏ.
Nguyệt Nguyệt đột nhiên gào: "Trong truyện không như thế! Chú lính chì có giết chuột cống đâu!".
Ân Lưu Minh nhướng mày, chỉ lẳng lặng nhìn nhóc.
Tuy y không nói gì, nhưng ai cũng thấy được ý khiêu khích trong đôi ngươi ấy – anh cứ giết nè, giỏi thì phạt đi.
Nguyệt Nguyệt giận dữ hét lên một tiếng, cơ thể Ân Lưu Minh đột nhiên mờ đi, rồi lại ngưng tụ lại.
... Ba vạch đen trên mặt y vẫn còn nguyên.
Nguyệt Nguyệt ngồi bẹp xuống sô pha như quả bóng xì hơi, bỗng òa khóc: "Anh xấu! Anh xấu!".
Hình ảnh bé gái năm sáu tuổi khóc thảm thương đúng là khiến người ta nhìn mà đau lòng, nếu ở thế giới thực chắc chắn sẽ có không ít người tới dỗ dành nhóc.
Nhưng những người chơi nhớ đến cảnh cặp song sinh tàn nhẫn giết hại nhiều sinh mạng khác, lại chỉ không rét mà run, chẳng ai dám mở miệng.
Mỗi Dương Dương cuống quýt: "Nguyệt Nguyệt ơi, đừng khóc mà... Em khóc là anh khóc theo đấy".
Dường như câu nói này thực sự có hiệu quả, tiếng nức nở của Nguyệt Nguyệt dần nhỏ lại, nhóc cúi đầu liên tục lau nước mắt.
Ân Lưu Minh bình tĩnh tiếp tục nhập vai.
Không có gì bất ngờ xảy ra, y và vũ nữ cùng đón nhận cái kết bị thiêu cháy trong lửa.
Ân Lưu Minh bị ném vào lò sưởi, cảm nhận cơn đau khi lửa cháy rừng rực xung quanh, trơ mắt nhìn người chơi mới đến trong vai vũ nữ bay vào lòng mình.
Tên người mới này có khuôn mặt như bị bệnh, trông khá yếu ớt, biểu cảm lại thản nhiên như thể không hề sợ cái chết sắp tới gần, thậm chí vẫn còn sức cười một cái với Ân Lưu Minh: "Xem ra chúng ta phải cùng chết ở đây thôi".
Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày, thấy hơi kì lạ.
Giọng điệu của người mới này chẳng những không chút sợ hãi, mà còn hơi mừng rỡ, như thể hắn ta rất vui vì được cùng Ân Lưu Minh chôn thây chốn này.
Người chơi vừa vào giấc mơ "Công viên dây cót giải trí" sẽ không được biết mình có mấy mạng – mà đúng lúc Ân Lưu Minh còn đang tạm thời không bị giảm số mạng, hắn ta không thể lần ra manh mối từ lần Nguyệt Nguyệt trừng phạt y ban nãy.
Vậy tại sao tên này lại vui?
Chắc không phải có khuynh hướng tự sát chứ nhỉ? Sao người có khuynh hướng tự sát lại bước vào trò chơi Ác Mộng? Hay thực ra chỉ là một tên điên thôi?
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ một lúc, rồi vẫn nói: "Lát nữa chúng ta sẽ sống lại".
Người mới tỏ vẻ thất vọng: "Vậy thì tiếc quá".
Ngọn lửa trườn lên khắp người hắn ta, biến cơ thể bằng giấy thành tro bụi.
Trước khi cháy hết, hắn ta mỉm cười với Ân Lưu Minh: "Rất vui được gặp cậu, tên tôi là Chu Tử Kỳ".
Trong một không gian tối đen như mực.
Tiếng bánh răng chuyển động vang lên, sau đó là một tiếng rầm rất to như có thứ gì rơi xuống.
Thẩm Lâu ngồi dưới đất, những ngón tay thon thả rời khỏi cơ thể yên tĩnh bên cạnh, cau mày: "Rốt cuộc em ấy phải trải qua những gì mà bị thương nhiều thế".
Ánh sáng màu lam nhạt trên người hắn chiếu rọi khuôn mặt của một người con trai rất đẹp, chính là Ân Lưu Minh.
Thẩm Lâu đưa tay nghịch cái rubik thế tội cạnh đó, đứng dậy với vẻ hơi buồn bực: "Số cơ hội còn lại cũng không nhiều lắm".
Nhưng hắn lại bị trói buộc cạnh sách minh họa, không đi xa được, cũng không biết ý thức của Ân Lưu Minh đang ở đâu, chỉ có thể trôi bồng bềnh một cách vô dụng ở đây thôi.
Người cá bảo thạch bay lên từ vai Ân Lưu Minh, nhút nhát nhìn Thẩm Lâu.
"Ngươi ở đây trông em ấy tiếp đi, ta dạo xung quanh giải sầu một lúc". Thẩm Lâu nhấc ngón tay, một quầng sáng màu lam chui vào cơ thể Phù Lan. "Tiếp tục tìm cách liên lạc với đồng loại của ngươi đi".
Phù Lan gật đầu. Nàng nằm úp sấp trên ngực Ân Lưu Minh, nhắm mắt tập trung, cơ thể dần phát sáng.
Khóe miệng Thẩm Lâu hơi cong, nhưng đôi mắt xanh lại không chứa ý cười.
Hắn tiện tay nặn một quả cầu sáng nhạt, tung hứng qua lại.
Dưới vầng sáng ấy, những hình người nằm rải rác xung quanh dần lộ ra, gần như ai cũng bị thương rất nghiêm trọng.
Có người thiếu một chân, có người toàn vết bỏng, có người sưng phù lên như chết đuối...
Thẩm Lâu thu hết những dáng vẻ thảm thương ấy vào đáy mắt.
Hắn chầm chậm bay về phía trước, cuối cùng dừng lại ở nơi phát ra tiếng rầm ban nãy.
Nơi đó có một thân xác rất trẻ, khuôn mặt ốm yếu bệnh tật, tay chân gầy gò, không giống người chơi đi vượt ải mà giống một con bệnh đã đau ốm quanh năm.
Thẩm Lâu vốn chỉ định liếc hắn ta một cái, nhưng rồi ánh mắt hắn khựng lại.
Hắn duỗi một tay ra, cảm nhận gì đó với cơ thể kia một chốc, khóe miệng cong cong dần hạ xuống.
Thẩm Lâu nâng tay lên, quả cầu kia ngưng tụ lại thành một thanh kiếm làm bằng ánh sáng, chỉ đợi chủ nhân ra lệnh là sẽ lao về phía trước kết liễu sinh mệnh kẻ kia.
Nhưng hắn do dự một lúc rồi lại hạ kiếm, thứ vũ khí kia tan ra như đom đóm lập lòe.
Thẩm Lâu bỗng xoay người, trở lại chỗ Ân Lưu Minh, bế người cá bảo thạch trên ngực y lên.
Phù Lan sợ hết hồn, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Thẩm Lâu lạnh như băng: "Không thể đợi thêm được nữa, chúng ta phải chủ động đi tìm em ấy thôi".
Ryal's note: Xin lỗi mọi người nha, tuần này mình ra chương muộn vì bận quá... Mình sẽ cố gắng đảm bảo đúng lịch.