Edit: Ryal
Ninh Viện Viện nói xong thì Trì Tịch cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.
Ngược lại Dương Giác chấp nhận sự thật rất nhanh, cậu ta chần chừ: "Vậy tại sao nhiệm vụ chính của chúng ta lại là giúp học sinh thi đỗ?".
"E là chuyện khiến Tề Tiểu Bắc không cam lòng nhất trước khi chết chính là việc cậu ấy chưa vượt qua kì thi?".
"Thế thì chỉ cần để cậu ấy thi đỗ là được, sao phải bao gồm cả những học sinh 12A3 nữa?".
Ân Lưu Minh cúi đầu nhìn Nghiêm Hàng, trầm ngâm một chốc rồi bỗng lên tiếng: "Học sinh lớp 12A3... là chỉ những ai?".
Ba người còn lại ngẩn ra.
Trì Tịch nói không chắc lắm: "Chắc là... toàn bộ các học sinh của lớp 12A3?".
"Tôi nghĩ giúp tất cả các học sinh của lớp 12A3 thi đỗ thì không có khả năng lắm". Ân Lưu Minh ngẩng đầu. "Có ai từng nhìn thấy Tề Tiểu Bắc trong trạng thái xác sống chưa?".
Trì Tịch và Dương Giác nhìn nhau.
Lúc hóa thành xác sống thì mặt đứa nào cũng rữa cả ra, tóc rụng gần hết, phân biệt được nam nữ cao thấp là đã tốt lắm rồi, sao còn nhận dạng được ai với ai?
Ân Lưu Minh nhìn Trì Tịch.
Cậu bỗng nhiên nhớ ra: "Băng gạc!".
Lúc trước Ân Lưu Minh băng bó cho Tề Tiểu Bắc hai lần, lần nào cũng quấn băng gạc lên tay cậu. Tuy mấy ngày trước bị lặp đi lặp lại, nhưng nhờ có băng gạc trên Tề Tiểu Bắc, ít nhất có thể xác định được rằng Tề Tiểu Bắc không bị tua ngược về lúc ban đầu.
Mọi người cùng nghĩ ngợi hồi lâu, rồi lắc đầu: "Chưa từng thấy xác sống nào có đeo băng gạc cả".
Thực ra, chỉ với chi tiết này thì chưa thể kết luận rằng Tề Tiểu Bắc không bị hóa thành xác sống được.
Nhưng nếu nghĩ theo góc độ này thì...
Mắt Ninh Viện Viện dần sáng lên: "Nếu cả lớp 12A3 bị hóa thành xác sống, thì học sinh duy nhất chỉ có Tề Tiểu Bắc mà thôi".
Vậy nên, "học sinh lớp 12A3" trong nhiệm vụ chính thực ra là chỉ "Tề Tiểu Bắc khi toàn bộ các học sinh khác đã hóa thành xác sống"!
Chỉ cần giúp một người vượt qua kì thi, lại có thêm tình huống trộm đề, mọi thứ bèn trở nên đơn giản hơn rất nhiều!
Tề Tiểu Bắc một mình chịu đựng tất cả những lạnh nhạt và ức hiếp. Trong giấc mơ đầy chấp niệm khi cậu chết đi, e rằng tất cả những người bạn cùng lớp đã bắt nạt và cười nhạo cậu cũng chẳng khác gì người chết cả.
Vậy nên tất cả mới chết đi rồi sống lại hết ngày này qua ngày khác.
Sau khoảnh khắc hưng phấn, Ninh Viện Viện lại tỉnh táo trở lại, đôi mày tinh xảo khẽ cau: "Nhưng giờ còn kịp không?".
Tình huống lí tưởng là tất thảy học sinh đều biến thành xác sống, chỉ mình Tề Tiểu Bắc sống sót;
Nhưng bây giờ ai cũng đang là người sống, chỉ mình Tề Tiểu Bắc phải chôn thây trong hỏa hoạn!
Trưa nay vở kịch Nghiêm Hàng bắt nạt Tề Tiểu Bắc không diễn ra, không có học sinh nào hóa thành xác sống, căn bệnh lây nhiễm cũng bị cắt đứt thẳng thừng.
"Giờ chúng ta còn chưa nhận được thông báo nhiệm vụ thất bại, chắc chắn tình hình vẫn có khả năng chuyển biến tốt".
Ân Lưu Minh nhẹ vuốt ve tay phải mình: "Để xem ngày mai thời gian có quay ngược trở lại hôm nay không - còn về vấn đề biến những học sinh khác thành xác sống... Tôi sẽ có cách".
Y ngẩng đầu: "Giờ thì...".
Trì Tịch giành lời: "Về ngủ ạ?".
Ân Lưu Minh kinh ngạc liếc cậu một cái: "Không, giờ đi tra khảo Nghiêm Hàng".
"Cái cách của em không phải dùng kĩ năng của học sinh xác sống trong sách minh họa để lây nhiễm đấy chứ?".
Thẩm Lâu nhớ tới dáng vẻ của những xác sống kia, tỏ vẻ buồn nôn: "Em ác quá".
Ân Lưu Minh dùng vẻ mặt tự nhiên mà ngồi xổm trước mặt Nghiêm Hàng: "Không được à?".
Để tiện cho việc dùng "quỷ áo lam" uy hiếp Nghiêm Hàng, y tránh khỏi những người khác, xách Nghiêm Hàng lên sân thượng kí túc xá.
Đêm đen mịt mờ bao phủ khắp không trung, vầng trăng xa xa bị những làn khói đặc từ tòa nhà văn phòng che mất, cả đất trời chìm trong sự ngột ngạt và ảm đạm.
"Ha ha". Thẩm Lâu cười nhạo, cúi đầu nhìn Ân Lưu Minh. "Chắc em quên mất, nhưng em chỉ có một điểm thôi, đã dùng cho thằng họ Đinh kia rồi còn đâu".
Lúc ấy hắn chẳng kịp phản ứng, Ân Lưu Minh lại dám lãng phí điểm số quý giá vào việc thế này!
Ân Lưu Minh ngước lên nhìn hắn: "Anh khó chịu à?".
Thẩm Lâu hơi dừng lại: "Thật ra cũng thích".
"Thế thì đừng cự nự nữa".
Thẩm Lâu hừ nhẹ, đổi chủ đề: "Em làm gì đấy?".
"Đang muốn xem xem tại sao Nghiêm Hàng sẽ biến thành xác sống sau khi đánh đập Tề Tiểu Bắc". Ân Lưu Minh đứng lên, lại dùng mũi chân lật mặt Nghiêm Hàng. "Là do tiếp xúc với nỗi oán hận của Tề Tiểu Bắc? Hay còn nguyên nhân nào khác nữa?".
Thẩm Lâu lạnh giọng: "Em có thể để thằng họ Nghiêm này đi bắt nạt cậu bạn nhỏ kia thử xem".
Ân Lưu Minh mặt không đổi sắc liếc hắn một cái.
Rồi y giậm mạnh một tiếng thật to bên tai Nghiêm Hàng, khiến nó giật mình tỉnh dậy.
Nghiêm Hàng vừa mở mắt đã thấy Thẩm Lâu đang trôi giữa không trung, sợ vỡ mật: "Tôi sai rồi! Tôi không muốn chết! Đừng tới tìm tôi!".
Ân Lưu Minh nhét nắm đấm Nghiêm Hàng vào miệng nó, chặn lại tiếng khóc gào như thấy quỷ.
Đợi Nghiêm Hàng tỉnh táo lại, y mới khẽ hỏi: "Sao mấy ngày trước mày lại đánh Tề Tiểu Bắc?".
Nhắc tới Tề Tiểu Bắc, đồng tử Nghiêm Hàng đột nhiên co lại, nó ưm a mấy tiếng.
Ân Lưu Minh nhổ nắm tay nó ra ngoài.
Nghiêm Hàng lấy hơi: "Không phải em hại chết nó đâu! Không liên quan đến em! Là tại Triệu Lượng...".
Ân Lưu Minh lại nhét nắm tay nó vào chỗ cũ.
Đợi thêm một lúc nữa, y rút tay nó ra: "Tỉnh chưa?".
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Ân Lưu Minh, Nghiêm Hàng suýt tè ra quần, nó vừa nức nở vừa đáp: "Dạ, em tỉnh rồi".
"Nói đi, sao lại đánh cậu ta?".
"Em quen rồi, cái loại ngu si như nó sống trên đời chẳng phải đang lãng phí lương thực à? Trông thì lấm la lấm lét, đến rắm cũng chẳng dám thả, trông phiền bỏ mẹ. Hơn nữa bố đây thấy nó vây quanh Sở Đông như ruồi nên khó chịu...". Dường như đến giờ Nghiêm Hàng vẫn chưa biết nó sai ở chỗ nào, nó thở ra một hơi, nghe còn có vẻ oan lắm. "Bố đây còn chưa nhận được quà của Sở Đông, sao nó dám có?".
"Rầm!".
Ân Lưu Minh đấm một cái lên vách tường ngay cạnh mặt nó, khuôn mặt chẳng hề có cảm xúc gì. "Mày bố ai?".
Nghiêm Hàng thức thời đổi giọng: "Em, em ạ".
Ân Lưu Minh rút tay về: "Sở Đông tặng cậu ta thứ gì?".
"Hình như là hoa khô hay sao ấy, nó có khác gì chó liếm đâu?". Nghiêm Hàng lại chửi. "Em cũng chẳng thích cái kiểu kiêu ngạo của cô ta".
Ân Lưu Minh ấn ấn lòng bàn tay, cố dằn nỗi bực muốn tẩn cho Nghiêm Hàng một trận.
"Thế à?".
Y mở ba lô sau lưng, lấy đóa hồng của Sở Đông ra.
Nghiêm Hàng nhìn thoáng qua: "Ầy, cũng giông giống thế, nhưng hình như cái Tề Tiểu Bắc được tặng là lá thường xuân xanh hay gì đó cơ".
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày.
Thường xuân?
Y nhớ lại lúc mình xem kịch ở phòng nước sôi, Nghiêm Hàng cướp đi thứ gì đó trong ngực Tề Tiểu Bắc.
"Sau đó mày cướp mất món quà của cậu ta à?".
"Đương nhiên, không thì sao nó lại ngoan ngoãn đi theo...". Nói tới đây, sắc mặt Nghiêm Hàng trắng bệch, nó bưng kín miệng mình.
Ân Lưu Minh đã đoán được những lời nó chưa kịp nói hết.
Sở Đông tặng cho Tề Tiểu Bắc một đóa hoa ép khô - có lẽ cô chẳng có ý gì khác, chỉ giống với khi gặp Ân Lưu Minh, đơn thuần là vì Tề Tiểu Bắc đã chúc mừng sinh nhật cô từ sớm mà thôi.
Tề Tiểu Bắc cũng chẳng có gì khác thường.
Cậu tự ti và tự kỉ, chưa từng nghĩ tới việc tới gần Sở Đông, chỉ yên lặng thầm mến người con gái ấy, trân trọng món quà hết lòng.
Nhưng tên ích kỉ và coi trời bằng vung như Nghiêm Hàng thì lại không cho phép.
Trên thế giới lúc nào cũng có người như vậy, có được khoái cảm tâm lí rẻ mạt khi ức hiếp người nhỏ yếu hơn mình, cứ thế gây sự bằng bạo lực với kẻ khác mà không cần lí do.
Ân Lưu Minh nhắm mắt: "Sau khi đánh cậu ta, mày còn nhớ gì không?".
"Nhớ á?". Nghiêm Hàng hơi ngơ ngác. "Sau đó em chẳng nhớ gì nữa".
"Còn món quà mày cướp của Tề Tiểu Bắc đâu?".
Sắc mặt Nghiêm Hàng lại trắng nhợt: "Ban nãy cháy mất ở tòa nhà văn phòng rồi...".
Ân Lưu Minh lại hỏi thêm vài câu, phát hiện đúng là chẳng biết được gì từ chỗ Nghiêm Hàng, mới đứng dậy xáhc nó lên bằng một tay.
Cổ Nghiêm Hàng bị thít cho khó chịu, nó ú ớ: "Này, thầy ơi...".
Ân Lưu Minh từ từ nói: "Tao sẽ đưa mày đến... chỗ cũ mày nhớ nhung".
Treo Nghiêm Hàng lên móc phơi quần áo thêm lần nữa, không để ý tới những lời xin tha và nhục mạ, Ân Lưu Minh xuống lầu nhưng không về kí túc xá ngay.
Thẩm Lâu bay tà tà phía sau y: "Chẳng phải em mệt lắm rồi à?".
Ân Lưu Minh chẳng thèm để ý đến hắn, y bước qua tòa kí túc, đi thẳng sang phía lớp học.
Nơi cửa lớp 12A3 có mười mấy chậu thường xuân nằm ngổn ngang. Đó là những thứ họ mang tới từ tòa kí túc để biến xác sống trở lại thành học sinh ngày hôm qua.
Vì thời gian ngày hôm sau đã dịch chuyển nên những chậu cây này vẫn còn ở đó.
Ân Lưu Minh ngồi xổm xuống, quan sát đám thường xuân.
Có lẽ là vì linh hồn đã quay về cơ thể, nên giờ trông chúng cũng chẳng khác thực vật bình thường là bao.
Y hơi trầm ngâm, rồi lấy đóa hồng Sở Đông tặng trong ba lô ra ngoài.
Đóa hoa khô tới gần chậu cây, đám thường xuân lập tức hoảng hốt cố duỗi sang phía ngược lại, như thể bông hoa Sở Đông tặng là hồng thủy mãnh thú.
Ân Lưu Minh híp mắt, dời bông hoa ra xa.
Dây thường xuân trở lại như lúc thường.
Những cây thường xuân này đều là linh hồn của các học sinh lớp 12A3, chúng sợ đóa hoa khô, có thật đóa hoa này được ngưng tụ từ những oán niệm của Tề Tiểu Bắc hay không?
Thứ oán niệm đó lan đến tất cả những bông hoa Sở Đông đưa tặng ư?
Ân Lưu Minh nhớ tới nhiệm vụ phụ mình nhận được ban ngày.
Nhiệm vụ phụ nói phải giúp Sở Đông làm ra một đóa hoa khô đặc biệt để đáp lễ cho "món quà khiến cô bất ngờ".
Vậy mà cả ngày hôm nay Sở Đông chỉ chăm chú tỉa hoa trong vườn, không ai bước vào tặng gì cho cô hết.
Do y bỏ lỡ điều gì, hay do "món quà đặc biệt" được miêu tả trong nhiệm vụ không phải một thứ đồ cụ thể, mà là sự kiện gì đó, hoặc một dấu hiệu nào đó?
Ân Lưu Minh bước tới trước cửa sổ, nhìn về phía tòa nhà văn phòng.
Khói ở nơi ấy vẫn bốc lên cuồn cuộn, không cho bất cứ ai tới gần.
Ân Lưu Minh ngước mắt hỏi: "Có thời gian hạn định để hoàn thành nhiệm vụ phụ không?".
"Không. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, em chọn ở lại làm tiếp nhiệm vụ phụ cũng được, mà bỏ dở nhiệm vụ phụ cũng được. Chỉ là phần thưởng cho nhiệm vụ phụ rất phong phú". Thẩm Lâu liếc một cái là nhận ra dự định của Ân Lưu Minh. "Em có manh mối gì à?".
Ân Lưu Minh ngắm nhìn tòa nhà văn phòng, đôi mắt nhạt màu phản chiếu ánh lửa rừng rực: "Món quà trong nhiệm vụ hẳn phải liên quan đến vụ hỏa hoạn này. Tiếc là giờ không vào tòa nhà văn phòng được".
Thẩm Lâu quan sát y đã lâu, đột nhiên nói: "Đêm nay em lạ thật, cứ dùng dằng mãi không chịu đi ngủ. Đừng nói em định hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh rồi xù luôn lời hứa với ta đó nhé?".
Ân Lưu Minh: "...".