Cảm nhận được bàn tay người đàn ông vẫn đang từng chút từng chút một chạm vào mặt của mình, Sở Nghinh sợ hãi muốn né tránh nhưng hình như cô càng né thì càng muốn né thì hắn càng muốn vây lấy cô hơn.
- Anh giỏi suy diễn thật đấy, tôi chỉ thuận miệng nhắc nhở anh một chút thôi. Hơn nữa, anh hiểu lầm rồi, đối với tôi thì cho dù là anh hay là Ân Viêm thì cũng đều là những loại rác rưởi như nhau mà thôi.
Trông dáng vẻ tức giận đó của cô, Ân Viêm không giận mà còn bật cười, hắn vừa vén gọn lại tóc cho cô vừa thì thầm bên tai của cô.
- Chẳng phải em rất muốn li hôn với Ân Viêm sao? Tôi có thể giúp em.
Đúng là trên đời này bây giờ không còn gì quan trọng đối với Sở Nghinh hơn là việc li hôn cả, mới một giây trước cô còn xù lông chống đối rất quyết liệt, nhưng khi vừa nghe người đàn ông đề cập đến chuyện li hôn với Ân Viêm thì hình như phản ứng của cô có chút gì đó được coi là dao động.
- Anh thật sự sẽ giúp tôi?
Đúng như hắn đã dự đoán, chỉ cần nhắc đến chuyện li hôn thì Sở Nghinh chắc chắn quên luôn cả những nguy hiểm đang vây xung quanh. Khi nhìn cô có phản ứng như vậy, chỉ khiến trong lòng Ân Viêm thêm khó chịu thôi, nhưng hắn vẫn phải cố gắng tiết chế.
- Chỉ cần em đồng ý với tôi, sinh ra đứa bé này, tôi có thể giúp em li hôn với Ân Viêm.
Đây không phải điều mà Sở Nghinh cô luôn mong chờ sao? Điều kiện của người đàn ông này giống hệt với điều kiện mà Ân Viêm đưa ra cho cô, bọn họ đều muốn cô sinh ra đứa bé này, nhưng Ân Viêm chỉ đồng ý không trút giận lên người cô về cái chết của Ân Tiêu nữa thôi, điều này đối với cô mà nói cũng không khác gì nới lỏng dây xích cho cô, chứ không phải một hướng giải thoát. Điều mà cô muốn chính là có thể li hôn với Ân Viêm, mãi mãi thoát khỏi hắn, không còn liên quan nữa, mà người đàn ông trước mặt này vừa đồng ý sẽ giúp cô thực hiện nguyện vọng đó, nếu đã vậy thì cô có lí do gì để từ chối nữa chứ.
- Tôi dựa vào đâu để tin anh được? Ai mà biết được liệu đây có phải âm mưu giữa với Ân Viêm hay không.
Ân Viêm nhếch môi cười nhạt một tiếng, ngón tay mang theo hơi ấm vẫn chầm chậm chạm đến từng tấc da thịt của cô gái nhỏ đang sợ hãi muốn né tránh.
- Chính em vừa nhắc nhở tôi còn gì. Đương nhiên là vì tôi không muốn con của mình phải gọi người khác là ba rồi. Tôi vẫn luôn nhắc em nhớ rõ thân phận của em rồi mà, em là người của tôi, bây giờ cũng mang thai con của tôi. Sao tôi có thể tiếp tục để em làm vợ hờ của anh ta nữa chứ. Yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, sinh ra đứa bé này, tôi nhất định sẽ không để em chịu thiệt đâu.
Nghe cách nói chuyện của anh ta, Sở Nghinh bất chợt khựng lại vài giây, có phải vì cô không đủ tỉnh táo không, nếu không sao cô lại có một suy nghĩ vô lí như vậy chứ, trong một phút chốc thoáng qua, cô có cảm giác vô cùng quen thuộc, cảm giác người đang ở trước mặt có gì đó rất giống Ân Viêm. Chẳng lẽ là hậu chấn tâm lí sau khi bị Ân Viêm ép dùng mấy loại thuốc kia sao?
Gạt bỏ những suy nghĩ vô lí vừa rồi qua một bên để suy nghĩ thật kỹ về điều kiện mà anh ta đưa ra. Đúng là một đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh, nhưng nếu không cẩn thận thì cũng không khác gì đổi từ lồng giam này qua lồng giam khác, có thể cô sẽ thoát khỏi được Ân Viêm nhưng lại không cách nào chắc chắn là sẽ không rơi vào tay của anh ta. Cô biết rõ về Ân Viêm, hai mắt mở to nhìn hắn mỗi ngày nhưng hoàn toàn không thể thắng được hắn, vậy nếu chuyển sang người đàn ông mà ngay cả mặt cô còn chưa từng được nhìn thấy thì sao? Liệu có bị bóp chết luôn trong lúc ngủ không?
- Mấy lời này của anh đem gạt trẻ con thì may ra chúng còn tin đấy. Tôi thực sự chưa được coi là biết anh, đến cả mặt mũi anh trông thế nào, tôi cũng chưa từng được nhìn thấy. Anh bảo tôi tin anh thế nào đây?
Dừng lại đợi thử vài giây nhưng không thấy anh ta có phản ứng gì nên cô mới tiếp tục nói.
- Vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã không có ý định sinh ra thứ tạp chủng này, nếu không phải tại anh thì tôi cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này, cho nên tôi nhất định sẽ đáp lễ thật xứng đáng. Ân Viêm muốn tôi sinh nó ra giúp anh ta đoạt được quyền lực, tôi càng muốn phá nó hơn.
Không thể dùng cách nhẹ nhàng đối đãi với cô nữa, giới hạn cuối cùng của Ân Viêm cũng không còn nhiều, hắn thực sự sắp bị cô chọc đến phát điên rồi.
- Không muốn sinh nó ra? Sở Nghinh, tôi đã nói rồi, nó không phải là con của một mình em mà còn là con của tôi. Bởi vì nó là con của tôi nên tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm hại nó, bao gồm cả em.
Hắn không còn đủ kiên nhẫn với cô, vừa nói hết câu thì ngay lập tức bóp chặt lấy cổ của cô, ép cô dán chặt lưng vào tường. Nghiêng mặt qua bên tai cô, thấp giọng cảnh cáo.
- Yên tâm, nếu em vẫn kiên quyết chống đối như vậy, tôi cũng có cách để khiến em ngoan ngoãn nghe lời.
Sở Nghinh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông vây lấy, dù không nhìn thấy gì nhưng cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng, không thể kêu thành tiếng nữa vì hắn đang gặm nhấm môi của mình, nụ hôn cuồng bạo như đang cắn xé con mồi, giống như một hình thức trừng phạt hắn đã ám chỉ từ trước vậy.
Chưa dừng lại ở việc tra tấn môi lưỡi của cô, cả hai tay của hắn cũng đang vô cùng bận rộn. Một tay sờ loạn khăp cơ thể cô từ trên ngực xuống đến bụng, đi đến đâu thì đều cởi hoặc kéo tuột từng mảnh vải trên người cô, để có thể trực tiếp chạm vào da thịt trắng mịn đang run rẩy vì sợ hãi bên trong.
Vì cảm nhận được cô đang muốn hét nên hắn mới dùng đến phương thức cảnh cáo, cắn mạnh vào môi dưới như một cánh hoa đỏ mỏng đang run rẩy trước gió. Đến khi thấy cô đang cụp đuôi lại thì mới chậm rãi buông lỏng hơn. Nhưng cánh tay phía dưới của hắn đã sớm cởi bỏ hết sạch sẽ từng vật cản vướng víu trên người cô xuống, ném hết dưới sàn. Hắn nhướn người xuống chân giường, đổi cách cố định khóa chân cho cô, đem hai bên cổ chân của cô nhét vào hai cái khóa khác nhau, như vậy đã tách rộng hai chân của cô ra. Tư thế này đúng là câu dẫn chết bất kỳ tên nam nhân nào khi nhìn thấy.
- Tránh ra! Tránh xa tôi ra! Đừng đụng vào tôi! Tên biến thái, anh định làm gì hả?
Vì nụ hôn của hắn đã dừng lại, cũng đã nhả môi của Sở Nghinh ra nên bây giờ cô đã có thể tự do hét lớn, đồng thời còn ra sức mà vùng vẫy nữa. Nhưng người đàn ông căn bản không hề quan tâm đến những hành động vô ích đó của cô, hắn vẫn thản nhiên làm việc hắn muốn làm.
- Đương nhiên là làm cho em biết nghe lời rồi.
Bộ ngực sữa đầy đặn đang phập phồng lên xuống gấp gáp theo hơi thở của chủ nhân cũng chỉ vì đang được chăm sóc quá nhiệt tình rồi, người đàn ông một bên xoa nắn, một bên thì liếm mút như một đứa trẻ đang khát sữa.
Sở Nghinh bị từng đợt kích thích đánh vào thân trí cuối cùng còn đang cố gắng chống trả, nhưng nó lại không muốn nghe lời cô, ngược lại đang bắt đầu nghe theo sự sai khiến của người đàn ông, ép cô phải phục tùng hắn.
Chỉ thêm một bước nữa, hắn từ trên ngực cô hôn một đường trượt xuống đến giữa phần rốn thì dừng lại mấy giây. Sau đó lại từ từ trượt xuống nữa….
Sở Nghinh thực sự không dám tin, dù không tận mắt chứng kiến nhưng cô vẫn có thể biết được hắn đang làm gì với mình. Người đàn ông này tuy cô không biết hắn là ai nhưng từ khí chất đến từng hành động nâng tay nhấc chân, cùng với giọng điệu cao cao tại thượng của hắn khi nói chuyện thì cô có thể chắc chắn một điều, nhất định là thân thế của hắn so với Ân Viêm cũng không có bao nhiêu cách biệt. Thế nhưng, người đàn ông như vậy lại có thể hạ mình lúc ân ái với một người phụ nữ sao? Trừ phi đó là người hắn rất yêu….hoặc là suy đoán của cô đã sai. Ân Viêm chẳng qua chỉ là tìm đại một gã chuyên phục vụ để ức hiếp cô mà thôi.
- Ưmmm…..đừng….không…không được….ưmmm……dừng…đừng lại….mau, dừng lại….
Cô chưa từng đón nhận loại kích thích lớn như thế này, còn hơn cả lúc hắn trực tiếp đâm vào nữa. Hắn lại dùng cách thức này để đối phó với cô.
- Đúng là trời sinh dâm đãng, còn cố tỏ ra thanh cao gì nữa chứ.
Cái đầu đang vùi giữa hai chân trắng ngọc run lẩy bẩy của Sở Nghinh rốt cuộc cũng thu về chỗ cũ, hắn ngồi thẳng lại nhìn nữ nhân đang thở dốc vì trận kích thích vừa đi qua. Liếm nhẹ một lượt qua môi cưới, cười khẩy một cái cực kỳ xấu xa nham hiểm, tiện tay cầm lấy điếu xì gà sắp cháy hết trên gạt tàn, không một dấu hiệu báo trước đã đem đầu lửa trực tiếp châm vào cái hang nhỏ đang không ngừng tiết ra mật dịch.
- Aaaaaa!!!!! Đau!!!! Đồ điên, dừng lại! Dừng lại!!!!Aaaaaa!!!!
Tiếng hét xé tan cả màn đêm của Sở Nghinh vang khắp phòng. Loại cảm giác như sắp chóc da chóc thịt này dù là ai cũng không thể nào chịu đựng được. Đúng là đủ tàn nhẫn mà, hắn cho cô nếm trải loại kích thích hưng phấn nhất rồi lại cho cô hưởng thụ sự đau đớn đến mức chỉ muốn cắn lưỡi chết ngay.
- Em xem, bị đốt thế này mà vẫn còn chảy nhiều nước như vậy. Phu nhân, thì ra em càng bị tra tấn thì càng thấy sướng sao? Còn sắp ra rồi này….
Giọng điệu dâm dục tục tĩu cùng với điệu cười dơ bẩn của hắn, Sở Nghinh vừa nghe đã thấy buồn nôn rồi. Cô cắn chặt răng chịu đựng, dùng hết chút sức tàn mà mắng.
- Câm miệng! Tôi không phải vợ của anh!
Không ngờ cô lại nói ra một câu này, Ân Viêm cũng không biết nên cảm thấy hài lòng hay tức giận nữa, hắn chỉ thản nhiên bật cười, vờ như đang rất bất ngờ.
- Thế nào? Bây giờ lại muốn làm vợ hiền của chồng em rồi à? Nhưng mà em như vậy tôi càng thấy kích thích hơn. Ở dưới thân tôi rên rỉ như một con điếm, vậy mà vẫn nhớ mình là vợ của ai à? Tiểu Nghinh, hay là em muốn một chân đạp hai thuyền, nằm hưởng hai chồng? Cái lỗ nhỏ này của em hình như tham lam hơn rồi nhỉ? Có phải em đang tưởng tượng xem bọn ta cùng cắm vào sẽ sướng đến mức nào không?
- Đừng nói nữa….! Tôi, không có….tôi không có…..
Bỏ ngoài tai lời cô vừa thốt ra được, Ân Viêm lại châm thêm một điếu thuốc và giống như vừa nãy đem nó nhét vào cùng một vị trí, hắn đang rất phấn khích vì tiếng hét trong đau đớn của cô.
- Nhưng mà phải làm sao đây? Hình như anh ta lại không muốn đụng vào em. Nếu không có tôi thì chẳng phải em sẽ rất cô đơn sao? Bây giờ em sắp sinh con cho tôi rồi, em không phải vợ của tôi chẳng lẽ lại tiếp tục là vợ hờ của Ân Viêm sao?
Rốt cuộc thì hắn cũng chịu dừng tay, không tiếp tục châm thuốc tra tấn cô nữa. Nhưng tay của hắn đương nhiên không thể rảnh rỗi, không ở yên một chỗ được, đặc biệt còn là một vị trí quá mức câu dẫn này.
- Aaaa.....!!!!! Ưmm.....đừng, đừng nhét vào.....đừng, đừng mà....
Vừa tạm tha cho cô nghỉ ngơi một chút, hắn đã nghĩ ra một trò khác thay thế, vươn tay về phía bàn lấy mấy quả nho, trong khi nhét từng quả một vào trong cái động nhỏ của cô, hắn vẫn không quên nhắc nhở cô.
- Em biết tình thế hiện tại của mình chứ? Nếu em đồng ý thỏa thuận với Ân Viêm, tương lai của em chính là ngồi trên đống lửa, không biết khi nào sẽ bị thiêu chết. Nhưng nếu em chịu nghe lời tôi, tôi đảm bảo với em sau này không cần lo lắng gì nữa.
Hắn tỏ vẻ như không hề nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Sở Nghinh ngay bên tai, bình thản thực hiện trò tiêu khiển của mình.
- Tiểu dâm đãng, tối nay em đúng là hời to rồi, ra đến hai lần luôn này....
- Cho nên em phải biết đáp lễ chứ. Nhiều nho thế này, hay là chúng ta cùng làm nước ép nhỉ?
Sở Nghinh bị hắn giày vò đến sắp phát điên rồi, toàn thân mềm nhũn nhão như bùn, phải đón nhận từng đợt kích thích ập đến liên tục, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chịu đựng thêm một trận giày vò kéo dài nữa. Lúc hắn đi vào bên trong cơ thể mình, cô mới biết nãy giờ chỉ là vài bước khởi động của hắn thôi....