Bước chân của Ân Viêm trong tức khắc, toàn thân như đóng băng tại chỗ, hai tai ùa ùa không biết mình đang nghe được gì nữa.
Mà Lý Huệ Tử đứng phía sau để nói được một câu vừa rồi giống như đã vận dụng hết sức lực của mình rồi, toàn thân bà mềm nhũn, đứng cũng đứng không vững, nếu không có Trần Hy đứng bên cạnh đỡ lại thì bà đã ngã quỵ xuống từ lâu, trên mặt đã ướt đẫm nước mắt. Bà cắn chặt răng mà môi run bần bật, gian nan lặp lại rõ ràng hơn trước.
- Đây có thể là đứa con duy nhất của con. A Viêm, đứa bé này bằng mọi giá phải giữ lại.
Nghe Lý Huệ Tử nói lại lần nữa thì Ân Viêm lúc này mới chậm rãi xoay người lại đối diện với bà, nhìn sắc mặt bà khó coi như vậy, hắn cũng mơ hồ cảm giác được có chuyện gì đó mà hắn chưa biết.
- Mẹ, mẹ nói như vậy là ý gì?
Trần Hy để Lý Huệ Tử dựa vào bác sĩ Đường rồi tiến đến gần Ân Viêm, nắm lấy bả vai hắn vỗ nhẹ một cái.
- A Viêm, cậu vào trong đây một lát sẽ rõ thôi.
Đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ khi lần lượt nhìn vẻ mặt nặng nề của từng người, trong lòng cứ nảy sinh những cảm giác khó chịu, cuối cùng Ân Viêm cũng chịu đi cùng bọn họ đến phòng làm việc của bác sĩ Trần. Nhưng trước khi đi, bác sĩ Trần vẫn không quên đưa ra một yêu cầu.
- Ân đại thiếu, trước khi cho cậu biết rõ mọi chuyện, cậu có thể bảo họ tạm thời dừng phẫu thuật không? Đợi nghe xong hết rồi, lúc đó cậu quyết định cũng không muộn.
Ân Viêm vô thức nhìn lên đèn đang sáng trước phòng phẫu thuật, do dự một lúc nhưng cũng ra lệnh cho Châu Vũ gọi vào trong để tạm dừng phẫu thuật.
Nghe được một câu đó thôi, Lý Huệ Tử cũng tạm thời hít thở được ổn định, ít ra đứa bé vẫn còn được an toàn.
…...
Bốn người lần lượt đi vào phòng làm việc của bác sĩ Đường.
Trần Hy đỡ Lý Huệ Tử ngồi xuống ghế, không quên rót một cốc nước cho bà.
Còn bác sĩ Đường thì mời Ân Viêm ngồi xuống đối diện bàn làm việc của mình.
- Ân đại thiếu, chuyện này tôi và mẹ cậu vốn dĩ đã định sẽ giữ bí mật với cậu đến khi tìm ra phương án chữa trị. Nhưng với tình hình bây giờ thì tôi nghĩ nên cho cậu biết.
Ân Viêm cứ im lặng nhìn người đối diện, trên mặt không có một chút biến sắc nào, nhàn nhạt nhắc một tiếng.
- Rốt cuộc là chuyện gì mà phải gọi tôi vào đây? Nói nhanh đi.
Lý Huệ Tử ngồi trên sofa vẫn không thể nào ngừng khóc, hai tay liên tục ấn giữ lồng ngực để điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Bác sĩ Đường chớp mắt một cái để điều chỉnh lại tâm trạng hiện giờ, cúi xuống kéo hộc tủ lấy ra một tập hồ sơ khá dày đẩy đến trước mặt Ân Viêm rồi mới nói tiếp.
- Đây chính là hồ sơ bệnh án của cậu trong ba năm qua.
Câu này của bác sĩ Đường đúng là có thể khiến cho gương mặt không chút biểu cảm của Ân Viêm phải chịu chấn động. Hắn còn bật cười giống như đang nghe một câu chuyện hài hước vậy, hình như là chưa thể tin những lời vừa nghe được.
- Chuyện bà muốn nói là chuyện vô căn cứ thế này?
Biết trước vừa mới nghe thì chắc chắn hắn sẽ không tin nên bác sĩ Đường vẫn rất nhẫn nại mà tiếp tục nói.
- Sao cậu không tự mình xem đi?
Vì không tin lời của bác sĩ Đường, cũng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này nên Ân Viêm mới dứt khoát mở tập hồ sơ trên bàn ra xem thử.
Hai tay hắn dần dần bất động, đôi mày kiếm đen rậm cứ như thế mà nhíu chặt, mắt nhìn chằm chằm không chớp dù chỉ một giây.
Thấy phản ứng đó của hắn, Lý Huệ Tử ngồi phía sau đã khóc không thành tiếng. Còn bác sĩ Đường thì biết đến thời cơ rồi nên thừa thế mà xông lên, tiếp tục giải thích rõ hơn.
- Cậu mắc chứng t*ng trùng hoại tử, là một trong các chứng của bệnh vô sinh.
Bên tai nghe từng câu chữ bác sĩ Đường nói rõ ràng, rành mạch, còn trước mắt thì nhìn theo từng thông tin, từng trang giấy ghi chép thông tin cơ bản của mình, những trang sau đó chính là từng giai đoạn theo dõi bệnh tình của hắn, từ khi chẩn đoán được chứng bệnh đến các phương án trị liệu thử nghiệm.
Giống như một gáo nước lạnh hất thẳng xuống đầu của hắn vậy, chuyện ở trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn. Từ trước đến nay chưa từng có một cú sốc nào khiến hắn không thể phản ứng như vậy. Không chỉ là một bất ngờ mà còn là một mối nhục nữa....
- Bà nói tôi bị vô sinh? Lại khẳng định đứa bé trong bụng Sở Nghinh là con của tôi? Mấy lời này của bà, liệu bà tự nghe có thấy nực cười lắm không?
Thật lâu sau, Ân Viêm mới tìm lại được giọng nói của mình, từ từ ngẩng đầu nhìn bác sĩ Đường, thái độ của hắn có vẻ rất tuyệt vọng, cũng không kém phần tức giận, đôi mắt đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ, còn nụ cười ghê rợn như dã thú vừa bị tấn công mà hóa điên.
Bác sĩ Đường hít thở một hơi thật sâu, liếm liếm môi trước khi nói tiếp.
- Lúc đầu tôi cũng thật sự không thể tin được, trong y học bao nhiêu năm qua chưa từng có một kỳ tích như thế này. Tôi đã từng thử nghiệm rất nhiều phương pháp thụ tinh nhân tạo nhưng tất cả đều thất bại.
- Nhưng lúc cậu đưa Sở Nghinh đến Ân gia nghiệm thân, tôi mới tình cờ phát hiện ra t*ng trùng còn sót lại trong thành tử cung của cô ấy lại di chuyển bình thường, hoàn toàn có khả năng thụ thai nếu không dùng biện pháp phòng tránh để ngăn cản.
Bây giờ nghe được những chuyện này rồi, hình như Ân Viêm cũng đã hiểu ra một số hành động kỳ lạ của Lý Huệ Tử trước đây.
- Cho nên, đó là lí do mà mẹ luôn nói chỉ có Sở Nghinh mới có thể làm vợ của con? Còn dùng mọi cách thúc giục con nhanh chóng để cô ấy mang thai?
Hắn quay sang chất vấn Lý Huệ Tử vẫn còn đang lau nước mắt, tông giọng gắt gọng đến nạt nộ từng câu chữ.
Lý Huệ Tử nhìn hắn như vậy, lòng lại đau từng khúc.
- A Viêm, mẹ không biết phải làm sao cả. Mẹ biết trong lòng con nghĩ thế nào, cho dù con không muốn giành vị trí thừa kế nữa, nhưng con không thể tuyệt hậu được. Cho nên đứa bé này, nhất định phải được giữ lại. A Viêm, con nghe mẹ lần này thôi được không? Nếu con còn hận Sở Nghinh thì đợi cô ta sinh ra đứa bé rồi muốn làm gì cô ta cũng được, mẹ chỉ xin con đừng giết đứa bé thôi. A Viêm....
Dường như bà đã dùng hết sức lực còn lại để nói hết nỗi lòng của mình, toàn thân đều mềm nhũn muốn đứng lên cũng phải nhờ vịn vào tay của Trần Hy. Bà bước từng bước đến gần con trai, chầm chậm đưa tay tới kéo lấy tay của hắn. Nhưng Ân Viêm lại dứt khóa hất ra, còn tức giận chất vấn.
- Bây giờ các người đang nói với tôi trên đời này chỉ có Sở Nghinh mới sinh được con của tôi? Có đúng không? Hả?
Đến cuối câu hắn lại hét lên với một trạng thái hung hăng như thú dữ vừa thoát khỏi chuồng. Nhìn lần lượt ba người đang có mặt trong căn phòng này, Lý Huệ Tử thì vừa khóc vừa lắc đầu, chỉ biết gọi tên con trai, còn biểu cảm của Trần Hy thì giống như hình như đã biết chuyện này từ trước rồi, ánh mắt lại tràn ngập sự áy náy.
- Tớ cũng chỉ vừa mới biết đây thôi.
Bác sĩ Trần thở dài một hơi, trên mặt lúc này đã ghi rõ chữ bất lực.
- Ân đại thiếu, chuyện này tuyệt đối không thể đưa ra quyết định sốc nổi được. Hiện giờ tôi vẫn chưa tìm ra được phương án chữa trị cho cậu, cho nên đứa bé này nếu cậu bắt phải bỏ thì sau này có thể sẽ không thể có đứa con khác được nữa. Tôi biết cậu nhất thời không thể chấp nhận được tin này, nhưng tôi lấy danh nghĩa một bác sĩ ra đảm bảo với cậu, tất cả những gì tôi đang nói đều là thật.
Sau khi nghe bác sĩ Trần nói xong, Ân Viêm cũng không còn làm loạn nữa. Hắn lùi lại mấy bước như mất thăng bằng, cúi gầm mặt một lúc rồi đột ngột ngẩng lên cao, bật cười như điên dại thành một tràng lớn, vừa cười vừa đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Đường.
- A Viêm, A Viêm....
Lý Huệ Tử lo lắng muốn đuổi theo hắn nhưng hai chân sớm đã mềm nhũn, không còn chút sức lực nào nữa, nên chỉ có thể trông cậy hết vào Trần Hy.
- A Hy, mau, mau đi theo xem nó như thế nào đi.
Không cần Lý Huệ Tử nhờ đến thì Trần Hy cũng đã rất lo lắng cho Ân Viêm rồi. Anh nhờ bác sĩ Đường chăm sóc cho Lý Huệ Tử rồi nhanh chóng đuổi theo Ân Viêm.
.......
Tiếng nhạc sập xìn đánh thẳng vào tai của bất cứ ai đang ở đây, ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy liên tục mờ mờ ảo ảo. Người đứng kề sát nhau nhảy nhót điên cuồng theo điệu nhạc, reo hò, hú hét không cần kiêng dè gì. Những bàn xung quanh thì có từng nhóm nam nữ ôm hôn một cách lỗ liệu, hoang dã.
- Ân tiên sinh, để bọn em uống cùng ngài nhé?
Ba cô gái thân hình nóng bỏng ăn mặc thiếu trên thiếu dưới nhào đến bàn của Ân Viêm giống như mèo đói nhìn thấy cá rán vậy, õng ẻo lả lơi chỉ thiếu bước sắp ngã vào đùi của hắn thôi.
- Cút!
Đột nhiên Ân Viêm đang ngồi yên uống rượu lại hét lên một tiếng đuổi hết ba người đang líu ríu bên tai, chỉ thẳng ngón trỏ về phía trước. Hắn tức giận hét lớn như vậy khiến cho ba cô gái kia bị dọa cho khiếp vía, đứng tụm lại cạnh nhau từ từ lùi ra, đúng lúc lại đụng phải Phong Dực đang đi tới.
- Ông chủ.
Phong Dực phất tay bảo ba người họ lui ra trước, anh ta ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Ân Viêm, nhìn hắn vừa uống cạn một cốc rượu lại chuẩn bị rót tiếp thì liền cướp lấy chai rượu để sang một bên.
- Đủ rồi, cậu định uống đến chết à?
Mò mẫm một hồi lại không tìm thấy chai rượu đâu, Ân Viêm gục lên gục xuống, nửa tin nửa mơ mà nhìn Phong Dực ngồi bên cạnh.
- Đưa rượu đây, ngay cả cậu cũng thấy tớ là thằng hề đúng không?
Phong Dực vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra mà Ân Viêm lại đến chỗ mình uống thành bộ dạng như vậy, hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến hình tượng thường ngày nữa, cũng chẳng vào phòng bao mà ngồi ở chỗ đông người như vậy, đâu giống phong cách của hắn chứ.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn Ân Viêm thế này thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, một dự cảm không lành cứ thôi thúc anh ta phải hỏi cho ra chuyện.
Không lấy được rượu nên hình như Ân Viêm cũng đang bắt đầu quan tâm đến người đang ngăn mình uống rượu rồi. Vì đã ngà ngà say nên hắn ngồi cũng không được vững, bắt đầu luyên thuyên.
- Cậu nói đúng, A Dực, tớ thật sự đấu không lại cô ấy, tớ thua rồi, tớ thua rồi!
Hắn vừa nói vừa cười như một kẻ ngốc, rồi lại tựa lưng vào ghế, đầu ngửa cao nhìn lên trần nhà.
Nghe hắn nói như vậy, Phong Dực hình như cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó, hỏi lại ngay.
- Cậu đừng nói là....cậu yêu cô ta rồi đấy nhé?
Lúc này, Ân Viêm giống như bừng tỉnh ra vậy. Hắn lại ngồi thẳng lưng, cười cười nhìn người bạn đang chờ đáp án của mình.
- Tớ thất bại lắm đúng không? A Dực, tớ trăm tính ngàn tính cũng không thể nào ngờ được tớ lại thua trong tay cô ấy. Lúc trước là tớ không tin cậu, Sở Nghinh, Sở Nghinh đúng là rất giỏi nắm giữ trái tim của người khác.
Phong Dực nghe được những lời này liền đưa tay lên vỗ trán ngay, không khác gì bị ném từ trên cao xuống cả, anh ta luôn cảnh giác Ân Viêm sẽ động lòng với Sở Nghinh rồi, đã nhiều lần cảnh cáo hắn phải khống chế cảm xúc của mình, thật không ngờ cuối cùng vẫn không thoát được.
- Khỉ thật. A Viêm, cậu có biết như thế này nghĩa là gì không? Cậu không thể yêu cô ta, không phải cậu quên mất mục đích ban đầu của mình là gì rồi chứ? A Tiêu vì yêu cô ta nên mới dẫn đến kết cục bi thảm kia, cậu vì trả thù cho nó nên mới bắt cô ta kết hôn với cậu. Bây giờ thì hay rồi, cậu lại yêu cô ta. Vậy còn cô ta thì sao? Liệu cô ta có chút tình cảm nào với cậu không?
Câu hỏi sau cùng của Phong Dực, Ân Viêm hình như cũng bừng tỉnh không ít, nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái nửa tỉnh nửa mơ kia.
- Cô ấy đúng là không thể có tình cảm với tớ được, cô ấy chỉ muốn thoát khỏi tớ. Mà tớ cũng không thể yêu cô ấy, cậu nói đúng, tớ không thể yêu cô ấy. A Dực, cậu nói tớ phải làm thế nào đây?
- A Dực, lúc tớ ôm ấy từ dưới hồ nước lên, tớ mới biết hóa ra tớ lại yêu cô ấy nhiều như vậy. Nhưng tớ càng yêu cô thì lại càng hận cô ấy, tớ hận cô ấy vì cô ấy là cô ấy, tớ hận cô ấy vì cô ấy chính là người đã ép chết A Tiêu. Nếu người đó không phải cô ấy thì thật tốt biết mấy....
- Tớ hận cô ấy vì sao lại khiến tớ yêu không được mà hận cũng không đành như vậy.....