Nghe được tin mà Trần Hy đưa đến, Ân Viêm đang ngồi trên sofa ngay lập tức đứng lên và lao rất nhanh ra khỏi chỗ ngồi.
- Viêm, anh còn đang bị thương mà, anh định đi đâu vậy?
Thấy Ân Viêm cuống cuồng bước ra cửa, Tô Phỉ Thúy cũng không chịu để yên nên đã nhanh chân đuổi theo và chắn trước mặt hắn, trên tay vẫn còn bưng khay đựng bát canh mới nấu xong.
Nhưng lúc này thần trí của Ân Viêm đã chạy theo Sở Nghinh đang biến mất rồi. Cho nên chỉ cần là ai cản đường hắn thì hắn đều không nương tay, cặp mắt sắc lạnh hung hãn như dã thú đang đi săn mồi, trừng mắt cảnh cáo người đối diện.
- Tránh ra!
Dù bị hắn dọa cho tay chân cũng mềm nhũn nhưng Tô Phỉ Thúy vẫn lấy hết can đảm để đứng yên một chỗ, không muốn để hắn đi tìm Sở Nghinh.
- Viêm, vết thương của anh vừa mới được băng lại thôi, phải nghỉ ngơi không thể hoạt động nhiều được. Anh nghe...aaaa...!!!
Choang!
- Viêm!!!
Ân Viêm chỉ cho cô ta một cơ hội duy nhất nhưng cô ta lại kiên quyết chống lệnh nên hắn chẳng còn sót lại chút kiên nhẫn nào nữa, trực tiếp đẩy Tô Phỉ Thúy sang một bên. Vì lực đẩy của hắn quá thô bạo nên Tô Phỉ Thúy bị đẩy một cái đã ngã nhào xuống sàn, đồng thời bát canh mà cô ta đang bưng trên tay cũng vỡ tan tành, canh nóng đổ hết lên chân của cô ta.
Mà Ân Viêm vẫn không ngoảnh đầu nhìn lại một cái, dứt khoát quay lưng rời đi, để lại một đống hỗn loạn phía sau.
Trần Hy và Phong Dực cũng vội vàng lắm mới đuổi theo sát được với tốc độ của hắn.
- Ân tiên sinh!
- Tiên sinh, chúng tôi vẫn luôn canh giữ bên ngoài, không hề thấy phu nhân đi ra từ cửa chính.
- Là chúng tôi làm việc tắc trách, tiên sinh cứ trách phạt.
Ân Viêm vừa đi ra thì tất cả những người có liên quan đều đứng thành hàng chờ lệnh, trên mặt ai cũng cùng một nỗi lo lắng và sốt ruột.
Ân Viêm chỉ khoác một cái áo choàng, vào phòng của Sở Nghinh kiểm tra lần nữa, hắn liền ra lệnh kiểm tra toàn bộ camera.
- Đã đóng hết tất cả cổng ra ngoài chưa?
Châu Vũ đứng bên cạnh báo cáo ngắn gọn lại tình hình vừa xảy ra.
- Ân tiên sinh, đã đóng hết cổng và khởi động toàn bộ hệ thống rồi. Sau khi kiểm tra hết camera thì có thể thấy phu nhân vẫn chưa ra khỏi khuôn viên của Đế Cư.
Cậu ta vừa nói vừa đưa chiếc laptop trên tay sang cho Ân Viêm xem.
Xem qua vài phút, Ân Viêm rốt rốt cuộc cũng đã tìm ra được hình bóng của Sở Nghinh trong đó. Cảm giác khẩn trương vừa rồi cũng đang dần tan biến đi, bởi vì hắn lại nắm được tất cả trong lòng bàn tay, môi mỏng nhếch nhẹ tạo thành một đường cong tuyệt đẹp nhưng lại gợi lên nỗi sợ hãi đến rùng mình.
- Hướng đến biệt viện.
Hắn vừa dứt câu thì cũng đưa chiếc laptop lại cho Châu Vũ, bước đi rất nhanh xuống cầu thang. Những người đứng phía sau cũng lần lượt đi theo.
.......
Liên tục đổi hướng nhưng Sở Nghinh vẫn mãi loanh quanh ở cùng một chỗ, giống như đã bị lạc vào mê cung rồi vậy. Hơn nữa chỗ này còn không nhiều đèn sáng, vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ, liệu có phải là mồ mà Ân Viêm đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi không?
Thời gian cô ở Đế Cư không phải quá ngắn nhưng cô lại không được đi lại tự do quá nhiều, nên mới không thuộc hết đường đi trong khuôn viên Đế Cư. Cô muốn trốn ra từ cổng chính thì đúng là tự rúc đầu vào rọ, cho nên phải tìm một lối ra ít người canh gác nhất, để trốn khỏi mấy cảnh vệ mà cô không hề biết mình đã bị lạc vào nơi quái dị này.
Nếu cứ tiếp tục chạy lòng vòng ở đây thì không phải là cách, trước khi bị Ân Viêm tìm được thì cô phải thoát ra khỏi chỗ này đã.
- Ba người các cậu, sang bên kia tìm.
- Ba người, theo tôi!
Nghe tiếng chỉ huy của Châu Vũ ở phía xa, còn có tiếng bước chân vội vã của rất nhiều người, Sở Nghinh đã bị dọa cho hoảng hồn, luống cuống mà tìm đường thoát thân. Cô không ngờ Ân Viêm đang dưỡng thương mà tốc độ truy đuổi cô cũng nhanh như thường ngày.
Bây giờ những người canh giữ đã được bố trí đông hơn, nhìn hướng nào cũng là thuộc hạ của Ân Viêm, chỉ là vẫn không biết Ân Viêm có đích thân ra trận hay không.
Không nghĩ được nhiều như vậy nữa, Sở Nghinh liều một phen chạy nhanh về phía trước. Vừa chạy được một đoạn, giày cao gót lại bị kẹt vào khe đá dưới bậc thềm, trong giây lát không thể nào nhấc chân đi tiếp được nữa, cô buộc phải ngồi xuống để kéo giày lên, nhưng xui lại thêm xui, vừa lấy được giày thì lại bị gãy gót. Bây giờ thì chỉ có thế chạy tiếp với chân trần, tiếng bước chân và hiệu lệnh của Châu Vũ càng lúc càng đến gần rồi.
- Ân tiên sinh, phu nhân….
- Cứ để cô ấy chạy một lát đi.
Sở Nghinh đã chạy được một đoạn rồi, hoàn toàn không biết là Ân Viêm đã đứng một chỗ dõi theo từng nhất cử nhất động của mình.
Châu Vũ vừa nhìn thấy người thì đã vội vàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Ân Viêm giơ tay ra chặn lại. Hắn muốn xem thử Sở Nghinh sẽ chạy được bao lâu. Cặp mắt chim ưng sắc bén như một con mãnh thú đang rình rập con mồi trong đêm.
Hắn đứng đó nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đã khuất dạng, sau đó mới từ từ tiến từng bước về phía trước.
Sở Nghinh chạy mãi nhưng cảm giác càng chạy thì càng mất phương hướng, càng lúc càng không thể tìm đường lối ra nữa. Cô tạm dừng lại để hít thở cũng như điều chỉnh trạng thái tinh thần.
- Hoa thược dược, em không có ấn tượng gì sao?
Giọng nói này, quá đỗi quen thuộc rồi. Mà còn truyền đến từ phía sau nữa, Sở Nghinh bất giác đã thấy lạnh cả sóng lưng. Cô nín cả thở, từ từ quay đầu lại tự mình xác nhận. Vừa nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn nhanh chân bỏ chạy. Thế nhưng tất cả mọi ý định của cô đều đã bị Ân Viêm nhìn thấu rồi, hắn không cho cô một chút cơ hội nào để thực hiện ý định bỏ chạy tiếp nữa.
- Anh, anh đừng qua đây! Đừng đến gần tôi.
Sở Nghinh liên tục lùi mấy bước về phía sau, còn Ân Viêm thì tiến thêm từng bước đến gần cô hơn, mang theo một luồng sát khí lạnh tanh không chút dấu hiệu nhân nhượng.
- Em không thắc mắc tại sao chỗ này lại ít người hầu ra vào và cảnh vệ canh giữ sao?
Vừa rồi đúng là Sở Nghinh đã có thắc mắc này, nhưng bây giờ đứng trước mặt một con quái thú là Ân Viêm thì cô chẳng còn tâm tư nào để quan tâm những điều đó nữa, điều duy nhất mà cô phải quan tâm nhất chỉ có là làm thế nào để có thể thoát thân an toàn trong tối nay thôi.
- Ân Viêm, anh đừng có kích động, chúng ta từ từ thương lượng đi. Tôi xin anh đó, tôi thật sự sắp không chịu nổi nữa, cho tôi đi đi được không?
Chắc chắn là Ân Viêm nghe được và nghe hiểu những lời mà cô mới nói rồi, thế nhưng hắn vẫn không đáp lại lời cầu khẩn của cô mà vẫn tiếp tục chủ đề hắn đã khơi ra, đôi chân thon dài thẳng tắp vẫn tiến từng bước chậm rãi và đều đặn, ép cô lùi đến sát khóm hoa thược dược phía sau mà không còn đường lui nào nữa.
- Chỗ này chính là một tay tôi chọn từng viên gạch, lát đá để xây cho A Tiêu, là căn cứ an toàn của nó mỗi khi cha tôi muốn phạt nó. A Tiêu rất thích hoa thược dược nên tôi đã tìm rất nhiều hoa thược dược đem về đây cho nó. Nhưng mà bây giờ nó mãi mãi không thể quay về đây được nữa. Em nói xem, kẻ đã ép chết nó có xứng đáng được ra điều kiện với tôi không?
Hai mắt của Sở Nghinh không dám chớp dù chỉ là một giây, cảnh giác cao độ nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.
- Đừng nói nữa! Anh đừng nói nữa!
Nhìn Sở Nghinh hoảng sợ đến hai vai đều run rẩy, khóe môi của người đàn ông hơi giương lên, tiến tới thêm hai bước nữa, đồng thời cũng vươn tay ra với tốc độ rất nhanh, dễ dàng tóm được cô gái nhỏ đang trốn tránh giống như diều hâu bắt gà con.
- Em đang sợ gì vậy? Chột dạ? Không dám đối mặt với tội lỗi của chính mình?
- Buông tôi ra! Ân Viêm, anh buông tôi ra! Tôi cầu xin anh, tôi xin anh đấy, tôi sắp không chịu được nữa rồi. Làm ơn, đừng ép tôi nữa được không? Ân Viêm, anh để tôi đi đi mà, tôi cầu xin anh đấy.
Bị Ân Viêm ôm chặt bằng một tay, Sở Nghinh hoảng hồn đến mức tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Nhưng vẫn không ngừng cầu khấn hắn buông tha cho mình, cô đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, cứ ngỡ hôm nay là cơ hội mà ông trời cho mình, có thể bỏ trốn thành công, nhưng không ngờ đến cuối cùng vẫn là không thể thoát khỏi được lòng bàn tay của ác ma. Cho dù đã bị bắt lại thì cô cũng không thể chấp nhận kết quả thất bại nhanh như vậy được, ít nhất cũng phải thử xem có thể cầu xin hắn được hay không.
- Cầu xin tôi? Sở Nghinh, em biết tôi ghét nhất là dở trò sau lưng tôi mà, nhưng em vẫn rất gan dạ. Tôi có nên tuyên dương em không đây?
Còn chưa nói hết câu thì hắn đã vác Sở Nghinh đang giãy giụa lên vai, đi thẳng ra khỏi vườn hoa thược dược.
Biết rõ lưng của hắn vừa bị thương nên chắc chắn đó là điểm yếu nên Sở Nghinh mới cố tình nhắm vào đó để tấn công, hai tay hết đánh rồi lại cào cấu vào lưng của hắn, dùng hết sức bình sinh để trút hết mọi uất hận lên người đàn ông.
- Ân Viêm, anh thả tôi ra! Thả tôi ra! Ân Viêm, tôi không muốn làm con rối của anh nữa. Anh đừng hòng điều khiển tôi nữa, tôi sẽ không để anh đạt được mục đích đâu.
Cho dù Sở Nghinh có gào thét, chửi rủa thậm tệ đến mức nào đi nữa thì Ân Viêm đều bỏ hết ngoài tai. Hắn cứ vác cô đi thẳng về tòa biệt thự chính, đi thẳng lên cầu thang.
- Viêm….
- Vết thương của anh….
Nhìn thấy Ân Viêm đã quay lại, Tô Phỉ Thúy vội vàng chạy đến trước mặt hắn. Nụ cười hy vọng trên môi ngay lập tức tắt đi khi cô ta lại nhìn thấy Sở Nghinh đang được Ân Viêm vác trên vai, cố gượng cười trông vô cùng khó coi. Nhưng cũng đã có cơ hội để xử lý tình huống khó xử của mình, chính là nhìn thấy vết thương trên lưng của Ân Viêm đã bị rách ra.
- Tránh ra!
Thái độ của Ân Viêm đối với Tô Phỉ Thúy vẫn giống như lúc nãy, lạnh lùng xa cách lại còn kèm theo sự tức giận nữa, trừng mắt cảnh cáo. Ánh mắt đó của hắn khiến hai chân của Tô Phỉ Thúy đã mềm nhũn, vô thức lùi lại phía sau mấy bước.
- Viêm, anh nên xử lý vết thương trước đã….
Ân Viêm chẳng có nhiều kiên nhẫn với cô ta, vẫn đi thẳng về phía trước và lướt qua bên cạnh cô ta, đồng thời cũng va vào vai của cô ta khiến cô ta lảo đảo mất thăng bằng mà suýt ngã.
- Viêm…..
- A Viêm! A Viêm!
Tô Phỉ Thúy không thể khuyên được Ân Viêm nhưng Trần Hy là bác sĩ của hắn nên vừa nghe thấy vết thương của hắn lại rách ra thì đã không chờ nữa, vừa đuổi theo vừa gọi tên hắn. Nhưng đến cả Trần Hy cũng bị Châu Vũ tiến đến ngăn cản.
- Bác sĩ Trần…
Châu Vũ giơ tay ra trước ngực Trần Hy, nhìn anh ta rồi lắc đầu, ý bảo anh ta không nên nói hay làm bất cứ điều gì vào ngay lúc này nữa.
Mà Trần Hy vừa nhìn ánh mắt của Châu Vũ thì dường như đã hiểu ra gì đó, cho nên mới đứng lại để hỏi nhỏ, vừa đủ để hai người nghe.
- Cậu ta tìm được Sở Nghinh ở đâu vậy?
Sắc mặt của Châu Vũ trầm xuống một cách nặng nề, suy nghĩ một lúc rồi cũng trả lời.
- Là biệt viện, vườn hoa thược dược.
Nghe xong địa điểm mà Châu Vũ nói, Trần Hy cũng chỉ có thể bất lực thở dài, hoàn toàn không còn ý định tiếp tục đuổi theo Ân Viêm như vừa rồi nữa.
Nhưng Tô Phỉ Thúy đứng bên ngoài không biết gì thì chỉ quan tâm Trần Hy có xử lý vết thương cho Ân Viêm hay không thôi. Cô ta thấy Trần Hy đứng cùng Châu Vũ lâu như vậy mà vẫn không có động thái nào khác nên mới tiến tới thúc giục.
- Bác sĩ Trần, anh không qua xem Viêm thế nào sao?
Phong Dực từ xa cũng nhận thấy có điềm chẳng lành nên vừa bước tới đã đi qua hỏi nhỏ Châu Vũ.
- Có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không?
Trần Hy mệt mỏi vuốt mặt đến tóc ra phía sau, liếm nhẹ môi rồi thở dài lần nữa.
- Cậu ta không chết được đâu. Ngược lại nên cầu phúc cho Sở Nghinh. Từ bây giờ đừng ai bước đến phòng đó nữa.