Ân Nghiêm nghe xong những phân tích của Trần Hy, thái độ cũng không có gì khác biệt, thế nhưng vẫn hỏi lại vấn đề ban đầu.
- Cho nên mẹ tớ gọi cho cậu? Là để cậu nói với tớ những chuyện này?
Trần Hy gật đầu rồi lại lắc đầu, đưa ly rượu lên uống thêm một ngụm rồi mới nói tiếp, còn quét mắt nhìn qua Sở Nghinh đang nằm trên giường kia.
- Mẹ cậu nhờ tớ khuyên cậu, bảo cậu để Sở Nghinh sinh con cho cậu.
Theo lời nói của Trần Hy cùng ánh mắt của anh ta, Ân Viêm cũng phản ứng lại là nhìn sang Sở Nghinh, thái độ có phần chán ghét.
- Cô ta? Tại sao bà ấy cứ đinh ninh chọn cô ta vậy? Chẳng lẽ bà ấy quên mất tội mà cô ta đã gây ra với A Tiêu rồi à?
Hắn càng nói càng tỏ vẻ khinh bỉ và căm ghét từ tận đáy mắt, giọng điệu thập phần mỉa mai, châm chọc.
- Cho dù tớ có thuê hạng phụ nữ thấp kém nhất để sinh con cho mình cũng không đến lượt cô ta.
Trần Hy cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, sau đó lại bật cười và lắc đầu.
- Cậu muốn gạt người khác còn dễ chứ đừng tưởng gạt được tớ, không phải cậu luôn chê bọn họ bẩn à? Cho nên lúc nào cũng dùng biện pháp bảo vệ, nhưng lại để vợ uống thuốc?
Nguyên tắc của Ân Viêm, cả Trần Hy và Phong Dật đều biết rõ, hắn qua lại với những phụ nữ bên ngoài, dù là xử nữ đi nữa thì hắn cùng dùng biện pháp bảo vệ, nhưng chỉ riêng với Sở Nghinh thì lại để trần mà vào, sau đó thì bắt cô uống thuốc tránh thai. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ thấy trong mắt hắn Sở Nghinh có gì đó khác biệt, cho nên Trần Hy mới có căn cứ mà nói tiếp.
- Dựa vào việc cậu không ngại cô ấy bẩn thì cô ấy chính là lí do mà mẹ cậu lựa chọn đấy.
Nếu không phải Trần Hy cố tình nhắc chuyện này thì Ân Viêm có lẽ đã quên mất mình đối với Sở Nghinh lại có sự khác biệt như vậy. Hắn nhất thời rơi vào thế bị động, nhưng rất nhanh đã tìm đại được một lí do để bao biện.
- Đó là vì tớ có thể chắc chắn cô ta chỉ có một mình tớ. Cậu bớt nói linh tinh lại đi. Tóm lại là tớ không cần đứa con do cô ta sinh.
Có vẻ như là Trần Hy đã âm thầm nhận trọng trách mà Lý Huệ Tử giao cho nên trừ phi khuyên được Ân Viêm thay đổi quyết định, bằng không thì chắc là vẫn chưa chịu dừng chủ đề này lại ở đây.
- Vậy cậu cứ đợi Ân Bá đưa về một đứa con ngoài giá thú rồi tuyên bố nhận vị trí thừa kế trong di chúc là được. Hay là cậu cũng muốn dùng cách đó? Dù sao thì ngoại tình cũng không phải việc gì khó đối với cậu.
Ân Viêm cũng không chịu thua dễ dàng như vậy, lập tức nói ngược lại so với tình trạng hiện tại để bao biện cho chính mình.
- Không phải cô ta cũng đang ngoại tình sao?
Trần Hy bật cười phản biện lại cái lí do bao biện vô căn cứ của hắn.
- Cậu mắc chứng hoang tưởng thật rồi à? Cô ấy đâu có ngoại tình, là do cậu tự vẽ ra câu chuyện mình đội mũ xanh mà thôi.
Giọng điệu này chính xác là đang muốn đối nghịch với Ân Viêm rồi. Quan sát thấy sắc mặt người bạn thân của mình còn nhăn nhó hơn cả ăn phải mấy quả ớt, anh ta lại được đà lấn tới.
- Thật ra cậu cũng có thể suy xét lại theo một hướng khác. Cô ấy nợ cậu vì đã gây ra cái chết của A Tiêu, vậy cậu cũng có thể cho cô ấy trả nợ bằng cách sinh con cho cậu. Như vậy không phải ân oán giữa hai người có thể giải quyết rồi sao?
Điều mà Trần Hy vừa nói, có lẽ là Ân Viêm trước giờ chưa từng nghĩ đến, cách duy nhất mà hắn nghĩ ra để cô phải trả giá cho cái chết của Ân Tiêu chính là làm thế nào để cô bị tra tấn, giày vò đau khổ nhất trong cuộc hôn nhân hiện tại, hắn muốn khiến cho cô phải nhớ rõ tội lỗi mà mình đã gây ra, cả đời đều phải sống trong dằn vặt và tự trách. Hắn vốn chẳng cần bất cứ thứ gì từ cô cả, và cô cũng không có gì có giá trị đối với hắn ngoại trừ làm công cụ để trút giận. Sinh con cho hắn sao? Liệu cô có xứng hay không? Một người phụ nữ đã hại chết người của Ân gia mà cũng có tư cách để sinh ra huyết thống của Ân gia? Đúng là chuyện nực cười nhất hắn từng nghe.
- Không cần nói nữa, cho dù cậu có nói gì thì tớ cũng không có ý định để cô ta sinh con cho tớ đâu.
Trần Hy thấy hắn kiên quyết như vậy, định thử nói thêm một lần nữa nhưng lại bị hắn lên tiếng cắt ngang trước, chuyển hướng sang một chuyện khác.
- Thuốc mà lần trước tớ nhờ cậu lấy đã có chưa?
Trần Hy vừa nghe hắn hỏi thì cũng biết ngay là đang nói đến thuốc nào rồi. Mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng cuối cùng anh ta cũng lấy từ trong túi ra một lọ thuốc đưa cho Ân Viêm, cẩn trọng nhắc nhở liên quan đến những tác dụng phụ có thể phát sinh.
- Nhớ đừng chơi quá liều đấy, xảy ra chuyện gì cũng đừng gọi tớ.
Cầm lấy thuốc rồi, Ân Viêm chỉ cười cười rồi vỗ vai anh ta một cái như cảm ơn, sau đó thì gọi quản gia lên để tiễn Trần Hy ra cổng.
Cửa phòng sau khi được đóng lại thì bây giờ chỉ còn lại Ân Viêm và Sở Nghinh. Vừa nãy phụ tá của Trần Hy đã bôi thuốc một lần cho Sở Nghinh rồi, theo lời dặn của Trần Hy thì cứ khoảng ba tiếng sau thì lại tiếp tục bôi thuốc và cho cô uống thuốc theo đơn đã được kê. Ân Viêm tiện tay để đơn thuốc bên góc bàn, ngồi xuống ngay cạnh mép giường, tâm tư của hắn bất chợt lại có chút gì đó khá phức tạp, mắt dán chặt trên gương mặt đã yên tĩnh của Sở Nghinh. Nếu như hắn để cô sinh con trả nợ thì có phải mọi ân oán giữa hắn với cô sẽ nhanh chóng kết thúc hay không? Nhưng cứ nghĩ đến khả năng đó thì hắn lại thấy khó chịu, như vậy không phải là cho cô cơ hội thoát khỏi hắn rồi ư? Không bao giờ, cho dù cô có là người sinh con cho hắn hay không thì cô cũng không được phép thoát khỏi hắn.
Bàn tay hắn chầm chậm đưa lên tới phần trán đã được dán lại của cô, ngón tay thon dài vô thức chạm vào lớp băng gạc dày cộm. Cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu, tại sao cô không chịu nghe lời vậy chứ? Tại sao lại muốn khiêu khích hắn? Tại sao cứ phải ép hắn xuống tay với cô chứ?
- Tiểu Nghinh, em không thể nghe lời tôi ư?
….…
Sở Nghinh cảm giác mình vừa tỉnh lại sau một cơn ác mộng dài đằng đẵng vậy, xương cốt trên người không biết có phải là bị giã nát thành bột rồi không, cảm giác như lăng trì còn sống sót trở về không dễ chịu một chút nào. Cô mơ màng mở mắt ra nhìn xung quanh thì nhận ra mình đang nằm trên giường trong phòng chung với Ân Viêm, cũng là phòng hiện giờ của cô ở Đế Cư, bàn tay cũng vô thức sờ lên trán, hình như là vết thương hôm qua đã được dán lại rồi, toàn thân vẫn còn cảm giác đau rát với ê ẩm phần hông bị đập vào chân bàn hôm qua cũng không còn đau như lúc mới hứng đòn nữa. Nhưng cô không thể nào thoát khỏi được cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng đó, nó như đã ăn sâu vào trong ký ức của cô rồi, chỉ cần nhớ lại thì liền muốn bỏ trốn.
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên đã làm cho Sở Nghinh giật mình hoảng hốt, nhịp tim cũng nhanh hơn vài nhịp, kích động hỏi vội.
- Ai, ai đấy?
Tiếng gõ cửa rất có trật tự và nguyên tắc, còn có tiếng của một người phụ nữ truyền vào, cung kính trả lời Sở Nghinh.
- Phu nhân, cô đã thức rồi chứ? Là tôi, dì Hoa, tiên sinh bảo tôi lên gọi cô xuống ăn sáng.
Câu này lọt vào tai của Sở Nghinh lại không khác gì là án tử cả, vừa nghe nhắc đến Ân Viêm thì trong đầu cô lại hiện lên rõ mồn một cơn ác mộng tối qua, trong vô thức cô liền ôm chặt lấy chăn và cuộn mình lại một góc, lắc đầu run rẩy, giọng cũng vì vậy mà kích động đến đứt quãng.
- Không, không cần, tôi, tôi không muốn ăn, dì, dì nói với anh ta tôi còn muốn ngủ.
Dì Hoa đứng bên ngoài cửa có thể nghe được thoang thoảng ý của Sở Nghinh, cũng nhanh chóng truyền đạt lại lời dặn của Ân Viêm.
- Phu nhân, tiên sinh nói nếu cô không xuống thì ngài ấy sẽ đích thân lên đưa cô xuống phòng ăn.
Nghe được câu này của dì Hoa, Sở Nghinh càng trở nên hoảng loạn hơn nữa, đôi mắt liếc ngang dọc không yên, hai tay run rẩy nắm chặt vào góc chăn. Ân Viêm sẽ lên tận phòng nếu cô không chịu xuống dưới ăn sáng sao? Cô nhớ rất rõ hình phạt của hắn, đó đều là vì hắn kết cho cô không nghe lời hắn, vậy cô không xuống ăn sáng cũng là đang chống đối hắn rồi, hắn, hắn sẽ lại đánh cô sao?
- Tôi, tôi sẽ xuống ngay.
Cô không có lựa chọn nào khác, giống như một con robot nghe theo lập trình sẵn mà cố nhịn đau đớn khắp toàn thân bước xuống giường. Cô chạy vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân sơ qua rồi nhanh chóng mở cửa bước ra khỏi phòng. Tối qua vì đau và sợ hãi mà ngất đi nên cũng không biết quần áo trên người là ai đã thay cho mình nữa, váy sơ mi màu trắng chỉ phủ qua mông và một phần tư đùi, những vết roi trên hai chân đều lộ rõ ra hết.
Ân Viêm đã ngồi trên bàn ăn đợi sẵn, trước mặt hắn là dụng cụ ăn cùng một tách cà phê còn nghi ngút khói, vị trí của hắn vẫn là vị trí chủ tọa, giống như một thủ lĩnh đang quan sát thế giới của chính mình.
Đứng trước cửa phòng ăn được một lúc rồi nhưng Sở Nghinh vẫn không dám bước vào trong, hai chân cô mềm nhũn không còn sức lực, cứ thế đứng yên tại chỗ cho đến giờ, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân đọc tin tức trên chiếc tablet đang sáng màn hình. Hắn, đang đợi cô. Sở Nghinh cảm giác hít thở vô cùng khó khăn, nhịp tim cũng nhanh hơn rất nhiều so với bình thường, hai bàn tay đan chặt vào nhau, ngón tay còn cào cấu vào mu bàn tay đối diện.
Có vẻ như Ân Viêm đã sớm nhận ra là cô đứng bên cửa mà chưa bước vào rồi. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như cũ, tay cầm chiếc tablet để trước mặt, một tay khác thì cầm tách cà phê lên uống một ngụm. Uống xong thì hắn mới cất giọng gọi cô gái nhỏ đang đứng chôn chân tại chỗ kia qua.
- Còn không mau qua đây?
Câu hỏi như một lời cảnh cáo, Sở Nghinh bị dọa cho giật thót tim, toàn thân giống như đang bị đông lạnh lại, hít thở dồn dập và gấp gáp, vì quá sợ hãi mà tay càng bấu chặt vào bàn tay đối diện. Cô biết nếu không nhanh chân qua đó thì sẽ lại chọc giận hắn, mà hậu quả của việc chọc giận hắn thì....chính là giống như tối qua. Nghĩ vậy, cô cũng không dám chậm trễ nữa, hít thở một hơi thật sâu để gom góp hết dũng khí, bước từng bước đi về phía bàn ăn.
Chỉ có mấy bước chân thôi mà Sở Nghinh cảm giác như mình đã đi qua hình phạt lôi trì ngàn năm vậy, cứ mỗi bước tiếp theo thì khoảng cách với Ân Viêm càng bị kéo lại gần, đại não của cô càng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, ngay cả hít thở cũng phải dè chừng.
Cuối cùng sau một đoạn đường cực nhọc, Sở Nghinh cũng đã đến được bên cạnh bàn ăn, nhưng lại chưa dám ngồi xuống.
- Còn định đợi tôi bế em ngồi xuống?
Ân Viêm đặt tách cà phê vừa uống xong xuống bàn, cất giọng lạnh nhạt điềm tĩnh hỏi một tiếng. Và cũng ngay lập tức thì Sở Nghinh liền ngồi xuống vị trí đã được chỉ định sẵn bằng bộ dụng cụ ăn, vị trí ngay bên góc tay trái của hắn.
Thấy cô đã ngồi xuống, người đàn ông mới tạm thời tắt màn hình tablet đi để chuẩn bị ăn sáng. Ánh mắt của hắn rơi vào gương mặt đang cúi gằm của Sở Nghinh, mái tóc đen dài phủ xuống hai bên vai vừa vặn lại có thể giúp cô che đi biểu cảm sợ hãi hiện giờ. Đột nhiên hắn lại đưa tay qua và nhẹ nhàng vén một bên tóc của cô lên mang tai, cất giọng rất điềm nhiên và vô hại.
- Sợ tôi?
Dường như Sở Nghinh có thể nghe thấy rất rõ cả tiếng tim đang đập rất nhanh của mình, thiếu điều là nhảy ra khỏi lồng ngực nữa thôi. Cô không hiểu mục đích mà Ân Viêm lại hỏi câu này là gì, và hắn muốn nghe câu trả lời như thế nào. Có trời mới biết đúng là bây giờ cô đang vô cùng sợ hãi, thế nhưng cô phải trả lời hắn như thế nào đây? Liệu cô có thể nói với hắn đúng là cô đang sợ không, nếu cô nói như vậy thì hắn có tức giận và lại trừng phạt cô như tối qua?
Nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là lắc đầu phủ nhận, thế nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.
- Không, không có......
Cặp mắt phượng hẹp dài, sắc lạnh của người đàn ông vẫn đang dán chặt trên người của Sở Nghinh, thấy cô trả lời mình thế này nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nên liền có cớ để nói tiếp. Hắn gật gật đầu coi như đã nghe, mấy ngón tay thon dài vẫn đang quấn quanh từng lọn tóc của cô chơi đùa, thấp giọng ra lệnh.
- Ngẩng đầu lên nhìn tôi.