Sở Nghinh đã bị dọa cho hoảng hốt khi lời đầu tiên mà Lý Huệ Tử nói với mình lại là thẳng thừng vạch trần suy nghĩ của mình như vậy. Nhất thời cô bất động không biết phải ứng phó như thế nào, thì Lý Huệ Tử lại cười cảm thán.
- Con căng thẳng cái gì? Ta đến đây không phải để trách phạt gì con cả. Ta đến để cảm ơn con, cảm ơn con vì bộ lễ phục đẹp nhất mà ta từng mặc, cảm ơn vì đã thức tỉnh ta.
Thực ra khi đi một ván cược đoán tâm tư của Lý Huệ Tử để thiết kế bộ lễ phục này thì Sở Nghinh cũng chỉ chắc được năm phần mà thôi, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Lý Huệ Tử căm ghét, nên thái độ này của bà mới khiến cô bất ngờ đến vậy.
- Mẹ, mẹ thực sự không tức giận sao?
Lý Huệ Tử vừa lắc đầu vừa cười khổ, ánh mắt bà nhìn ra cửa sổ về một hướng vô định.
- Cũng không biết bao lâu rồi, ta đã không còn mặc quần áo màu trắng nữa rồi. Đến nỗi ta không thể nhớ nổi dáng vẻ khi ta mặc một bộ quần áo màu trắng.
Chỉ mới vài câu cảm thán không đầu không đuôi của bà, Sở Nghinh cũng cảm nhận được một sự u uất được chôn sâu trong lòng bà rất lâu.
Lý Huệ Tử vẫn nhìn về hướng vô định kia, có lẽ bà đang cố gắng hồi tưởng lại quá khứ của chính mình.
- Bí mật này, đến cả thím Hồng cũng không biết, sao con lại biết được?
Nghe câu hỏi của Lý Huệ Tử, Sở Nghinh liền sửng sốt sốc lại tinh thần ngay để trả lời bà.
- Là Ân Viêm đã cho con gợi ý.
Vì muốn hóa giải mối quan hệ căng thẳng giữa Sở Nghinh và Lý Huệ Tử nên Ân Viêm đã từng nói với cô rất nhiều chuyện về mẹ của hắn, mục đích cũng chỉ là để cô không có ác cảm với mẹ mình nữa. Lúc đó hắn đã vô thức tự hỏi một câu mà có lẽ hắn không hề nghĩ quá nhiều, nhưng đối với Sở Nghinh thì đó lại là một gợi ý quan trọng.
Ân Viêm nửa đùa nửa thật nói tủ đồ của mẹ mình trước giờ chưa từng có màu trắng, không biết có phải do bà bị ám ảnh tâm lý gì không. Cho nên Sở Nghinh mới thử ghép hết những chi tiết nhỏ nhất trong Ân gia lại để suy đoán. Cô cũng từng hỏi thím Hồng nhưng thím Hồng cũng không có thông tin gì, chỉ biết trước khi gả vào Ân gia thì Lý Huệ Tử không hề có thói quen này, điều làm cô chú ý nhất chính là vào ngày cưới của Lý Huệ Tử, bà không mặc váy cưới màu trắng như thông lệ mà đổi lại là váy cưới màu đen.
Sự biến đổi bắt đầu từ ngày cưới của bà thì có lẽ liên quan nhất chính là người chồng của mình. Cho nên cô mới lớn gan suy đoán lí do mà Lý Huệ Tử không mặc đồ màu trắng từ lúc bước vào cửa Ân gia không phải vì bà không thích mà là vì Ân Kiến Minh không thích bà mặc đồ màu trắng. Một cơ sở khác mà cô dám suy đoán như vậy cũng là vì Lý Huệ Tử là một người phụ nữ có tư duy phong kiến rất nặng, mặc dù ai cũng nói bà là một người nghiêm khắc nhưng nếu nhìn nhận một cách khách quan thì đó đều là một tư duy phong kiến. Từ lúc cô bắt đầu tiếp xúc với bà thì đã nhận ra mọi việc bà làm, mọi hành động, cử chỉ của bà đều theo ý của chồng và mẹ chồng. Cho nên lý do cô suy đoán cũng rất có cơ sở.
- Ta không ngờ con có thể đoán ra được bí mật này. Nếu con đã đoán ra được rồi, vậy ta nói cho con biết hết vậy.
Hóa ra không phải Lý Huệ Tử không thích quần áo màu trắng mà là vì Ân Kiến Minh không thích bà mặc đồ màu trắng.
Cuộc hôn nhân giữa Lý Huệ Tử và Ân Kiến Minh ban đầu không hề xuất phát từ tình yêu mà là liên hôn giữa hai gia tộc, Ân Kiến Minh không muốn lấy mà Lý Huệ Tử cũng không nguyện gả. Trước hôn lễ một ngày, Ân Kiến Minh đã gửi lễ phục của Lý Huệ Tử đến Lý gia. Nhìn thấy lễ phục mặc trong hôn lễ của mình lại là màu đen, Lý Huệ Tử vừa tức giận vừa khó hiểu, và bà đã nhận được một lời giải thích từ trợ lý của Ân Kiến Minh là vì Ân Kiến Minh không muốn nhìn thấy người phụ nữ chungg sống với mình mặc quần áo màu trắng. Khi đó bà vốn không muốn thỏa hiệp với ông dễ dàng như vậy, nhưng vì cha mẹ muốn bà nhẫn nhịn nên bà chỉ có thể im lặng mà nghe theo.
Mãi sau này bà mới biết được hóa ra trước khi cưới bà thì trong lòng Ân Kiến Minh đã có một người phụ nữ, cho nên điều cấm kỵ đó của ông cũng có thể có mối liên hệ nào đó với người phụ nữ kia, chỉ là bà vẫn chưa biết người phụ nữ đó là ai. Nhưng đối với bà điều đó vốn dĩ không có gì quan trọng cả.
Cả đời Lý Huệ Tử sống vì ý kiến, mệnh lệnh của người khác. Trước khi gả vào Ân gia, bà luôn làm theo lệnh của cha mẹ. Khi vào Ân gia rồi, bà chỉ có nghĩa vụ làm hài lòng Ân Kiến Minh, tuân thủ gia quy của Ân gia. Bà và Ân Kiến Minh không ai có tình cảm với đối phương cả, cho nên bà chưa từng suy nghĩ quá nhiều đến những mối quan hệ khác của ông.
Đó là lí do mà khi đó nghe Sở Nghinh khóc lóc đòi li hôn, cô nói rằng mình không yêu Ân Viêm thì bà đã không do dự mà phản đối ngay. Sinh ra trong gia đình hào môn, cho dù có yêu hay không thì cũng phải gả. Tình yêu đối với thế giới của bọn họ vốn dĩ chẳng có sức nặng.
Thế nhưng khi nhìn thấy Sở Nghinh hết lần này đến lần khác ngỗ ngược chống đối lại Ân Viêm, bà lại nhìn thấy một sự tự do từ cô mà bà chưa từng dám theo đuổi. Và bộ lễ phục này, bà hiểu rằng cô đang muốn nói với bà hãy dũng cảm làm những điều mình thích, không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Nửa đời bà chưa từng dám nghĩ đến điều này, vậy mà hôm qua đã bị một cô nhóc như Sở Nghinh thức tỉnh.
- Tiểu Nghinh, ta đã từng nghe về giao ước giữa con và A Viêm. Nếu đến sau khi đứa bé này chào đời mà con còn muốn đi thì con cứ đi đi. Ân gia, vốn dĩ không phải nơi con nên đến.
Có lẽ đây là lần đầu tiên mà Lý Huệ Tử lại dùng thái độ thân thiết như vậy để nói chuyện với Sở Nghinh. Nhìn bà lúc này, Sở Nghinh thực sự không còn nghi ngờ gì về lời Ân Viêm nói về bà nữa. Thực ra con người bà không phải lạnh tâm mà là bà không biết phải dùng thái độ gì đối diện với cuộc đời của mình, cho nên bà mới tự dựng nên một bức tường thành lạnh lùng để thấy an toàn hơn.
- Mẹ, có câu này, con có thể hỏi không?
Lý Huệ Tử sau khi nói xong hết những lời vừa rồi cũng chuẩn bị rời đi rồi, nhưng Sở Nghinh khi do dự một lúc lại muốn hỏi bà.
Nghe cô nói vậy, Lý Huệ Tử cũng tạm nán lại một chút để nghe cô nói.
- Con hỏi đi.
Bản thân Sở Nghinh cũng không hiểu được vì sao trong lòng lại xuất hiện một câu hỏi như thế này nữa. Cô ngập ngừng mất mấy giây mới lấy được can đảm mà cất lời.
- Mẹ thực sự chưa từng yêu cha sao? Dù chỉ là một lần rung động?
Câu hỏi của Sở Nghinh đã khiến Lý Huệ Tử phải đứng hình lại một lúc. Câu hỏi này, bà chưa từng dám hỏi chính mình. Ngay lúc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt của Sở Nghinh mà trả lời.
- Điều này vốn dĩ không hề quan trọng.
Trả lời xong thì bà cũng dứt khoát xoay người rời khỏi phòng. Còn Sở Nghinh vẫn ngây người tại chỗ, bất giác đưa tay lên đè chặt ngực trái của mình. Cô không ngừng tự hỏi, liệu có thể không bao giờ rung động không? Có phải cô cũng có thể làm được không?
.........
Ngủ say từ sau khi uống rất nhiều rượu ở quán bar nên Mục Nhiễm có lẽ không biết được những chuyện xảy ra sau đó. Khi cô một lần nữa mở mắt thức dậy thì đã thấy mình ở một nơi rất lạ, cảnh tượng xung quanh nói cho cô biết là cô đang ngồi trên máy bay. Ngay giây tiếp theo cô liền đảo mắt nhìn vị trí gần nhất mình. Nhìn thấy mình đang tựa vào ngực của một người đàn ông, cơn buồn ngủ không hẹn mà ngay lập tức tan biến mất ngay. Cô vội vàng ngồi thẳng lại và ngước nhìn thẳng người đàn ông đang làm gối cho mình.
- Pháp Pháp?
Tưởng mình đang ngủ mơ nên vừa gọi lớn một tiếng thì cô đã tự ngắt thật mạng vào tay của mình ngay để chắc chắn hình ảnh mà mình đang nhìn thấy hoàn toàn là thật.
Nghe tiếng cô gọi tên mình trong bất ngờ, Ân Pháp đã bỏ quyển nhật ký sưu tập trên tay xuống từ lâu. Khi thấy cô đang tự ngắt vào tay của chính mình thì anh liền kéo tay cô ra rồi nắm chặt.
- Sao lại tự làm mình bị thương chứ? Em không phải đang nằm mơ, đây là thật. Tiểu Nhiễm, anh sẽ không bỏ đi nữa, từ hôm nay, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.
Tận tai nghe Ân Pháp nói với mình những lời ngọt ngào như vậy càng khiến cho Mục Nhiễm không thể tin được vào sự việc đang diễn ra hiện tại. Ân Pháp hôm qua rõ ràng đã bỏ mặc cô ở lại trong bảo tàng, còn lạnh lùng từ chối tình cảm của cô nữa. Vậy mà cô chỉ vừa ngủ một giấc dậy thì anh đã ngồi ngay bên cạnh, còn nói với cô những lời anh chưa từng nói nữa.
- Pháp Pháp, anh nói vậy là có ý gì? Anh thực sự là Pháp Pháp mà không phải do em tự tưởng tượng ra đấy chứ?
Cho dù là ai trong tình trạng của Mục Nhiễm thì cũng sẽ có phản ứng như vậy thôi, nên Ân Pháp cũng không vì cô bị dọa cho ngơ ngác mà mất đi kiên nhẫn, ngược lại anh còn bật cười nhẹ nhàng, đầy vẻ cưng chiều.
- Anh thể hiện vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Anh đến trả lời lại câu hỏi hôm qua của em, liệu không quá muộn chứ?
Nghe lời giải thích thêm của Ân Pháp, hình như trong lòng của Mục Nhiễm cũng đã mơ hồ đoán ra được anh đang muốn đề cập đến chuyện gì rồi, nhưng cô lại không có dũng cảm để tin vào suy đoán của bản thân. Cô vẫn ngây ngốc người, nín cả thở để nghe anh nói tiếp.
- Tiểu Nhiễm, anh yêu em, từ ngày em bắt đầu bước vào cuộc sống của anh, không biết từ khi nào mà anh đã yêu em rồi. Anh cũng biết tình cảm mà em dành cho anh, nhưng lúc đó anh không thể nào đáp lại em được, bởi vì anh không tự tin bản thân có thể bảo vệ em khỏi những cuộc tranh đấu vô tình của Ân gia, càng không muốn em vì anh mà phải thay đổi chính mình. Anh đã tưởng rằng bản thân có thể khống chế rất tốt tình cảm của mình, cũng có thể đẩy em ra thật xa. Thế nhưng khi nhìn thấy em và bác sĩ Trần ở cùng một chỗ với nhau thì anh lại không thể nào tiếp tục tự lừa dối chính mình được nữa. Anh không muốn người sau này sẽ bên cạnh em mỗi ngày là một người đàn ông mà không phải là anh, anh thực sự không thể chịu đựng được điều đó.
- Tiểu Nhiễm, xin lỗi vì lúc ở bảo tàng đã vô tình với em, xin lỗi vì đã để em đợi lâu như vậy. Tiểu Nhiễm, anh hy vọng bây giờ vẫn chưa phải quá muộn để nói với em tất cả những điều này.
Hình như đây là lần đầu tiên mà Ân Pháp nói với Mục Nhiễm nhiều như vậy, không giống như những lần trước đây mà anh vô cùng kiệm lời với cô. Mà những lời mà anh nói hôm nay, đều là những lời mà chỉ khi năm mơ thì Mục Nhiễm mới dám nghĩ đến.
Sau khi chính anh xác nhận lại ba bốn lượt rồi, và Mục Nhiễm cũng chắc chắn mình không phải đang tưởng tượng nữa, đôi mắt cô đã rưng rưng, ngập trong tầng nước mỏng. Cô nhìn người đàn ông gần sát bên cạnh mà không dám chớp mắt. Sự việc phát triển nhanh như vậy khiến cô nhất thời vẫn chưa biết nên tiếp nhận như thế nào.
- Pháp Pháp, anh nói thật sao? Anh không phải đang trêu em đấy chứ?
Ánh mắt Ân Pháp nhìn cô gái trong lòng mình tràn ngập yêu thương, anh biết lời tỏ tình của anh đến quá bất ngờ nên cô cần thời gian để từ từ tiếp nhận hết, cho nên những gì cần nói thì anh cũng nói hết rồi, hơn nữa có nói nhiều hơn nữa thì cũng không bằng hành động trực tiếp, cho nên anh không cố gắng đính chính với cô nữa mà vươn tay ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mượt của cô, còn liên tục đặt từng nụ hôn nhỏ từ đỉnh đầu xuống trán đến chóp mũi của cô.
- Nói được làm được, nếu anh nói dối sẽ là đầu lợn.