Tiếng khóc cố kìm nén trong ngực của Sở Nghinh sắp bật thành tiếng nức nở rồi, cho nên cô càng dồn sức mà cắn chặt lên mu bàn tay của mình đến mức cảm nhận rất rõ cơn đau từ da thịt. Vòng tay của người đàn ông phía sau càng siết chặt thì nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn.
Mặc dù Sở Nghinh không quay mặt lại nhưng Ân Viêm vẫn biết cô đang khóc, dù hắn không trực tiếp nhìn thấy gương mặt của cô ở hiện tại nhưng đoán được cô đang cố chịu đựng như thế nào, cứ mỗi lần nghe một tiếng nức nở cố kìm nén của cô thì hắn lại liên tục đặt một nụ hôn từ trên đỉnh đầu cô xuống tấm lưng vẫn đang run rẩy của cô.
........
Khi nghe thấy tiếng động cơ khởi động xe, Ân Điềm đang ngồi trên ghế đã ngay lập tức đứng bật dậy và chạy rất nhanh đến bên cạnh cửa sổ để nhìn xuống bên dưới cổng. Quả nhiên cô có thể vừa vặn nhìn thấy xe của Phong Dực đã di chuyển, anh ta bắt đầu lái xe rời khỏi vị trí đã đứng yên cả một buổi tối.
Còn Mục Nhiễm ở bên này thì cũng tranh thủ chút thời gian mà mở điện thoại ra để xem tin nhắn vừa nhận được. Cô vừa trả lời tin nhắn vừa quan sát nhất cử nhất động của Ân Điềm.
“Thế nào rồi?”
Bởi vì người đang nhắn tin là Phong Dực nên Mục Nhiễm mới sợ bị Ân Điềm nhìn thấy, cô tranh thủ trả lời nhanh nhất có thể.
“Tôi đã dỗ Điềm Điềm rồi. Đến lượt anh thực hiện việc đã hứa”
Tin nhắn vừa được gửi đi chưa đầy hai giây thì Phong Dực đã gửi lại một tệp tài liệu, kèm theo một lời nhắn.
“Đây là tài liệu chi tiết về chuyến khảo cổ sắp tới của Ân Pháp. Đừng để cậu ấy biết là tôi đưa cho cô đấy”
Lúc Mục Nhiễm mới đến cổng Đế Cư thì đúng lúc bắt gặp xe của Phong Dực đang dừng ở gần đó. Vốn dĩ cô cũng không muốn quan tâm nhưng không ngờ là Phong Dực lại chủ động bắt chuyện với cô trước, mà điều kiện của anh ta cũng không có gì quá khó so với cô. Anh ta chỉ nhờ cô nếu đã đến tìm Ân Điềm rồi thì tận dụng chút cơ hội nói giúp anh ta mấy câu trước mặt Ân Điềm, nếu cô có thể khiến cho Ân Điềm suy nghĩ lại thì cô đặt ra yêu cầu gì, anh ta cũng sẽ đáp ứng.
Coi như một công đôi việc, mục đích mà Mục Nhiễm đến đây cũng là vì để an ủi Ân Điềm, mà bảo cô nói giúp cho Phong Dực để mối quan cứu vãn mối quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không phải yêu cầu gì quá khó, mà ngược lại cô cũng có thể yêu cầu anh ta giúp mình lấy thông tin liên quan đến Ân Pháp nữa. Huống hồ, bản thân cô cũng không cảm thấy Phong Dực và Ân Điềm có gì không thể đến với nhau.
Còn tưởng sẽ bị Ân Điềm phát hiện mình đang làm chuyện mờ ám, không ngờ Mục Nhiễm đã đọc và trả lời tin nhắn xong ngẩng đầu nhìn lại thì vẫn thấy Ân Điềm vẫn còn đứng bên cạnh cửa sổ như bị câu mất phồn phách vậy. Cô bất lực thở dài một hơi và lắc đầu, để điện thoại xuống rồi đứng lên, đi tới đứng cạnh cô ấy.
- Người đã đi mất rồi, cô còn đứng nhìn gì nữa vậy. Muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi nào.
Mặc dù bị Mục Nhiễm kéo vào trong nhưng ánh mắt của Ân Điềm hình như vẫn có gì đó còn rất lưu luyến, chỉ là vẫn đang cố gắng che giấu với người khác cũng như che giấu đối với chỉnh bản thân mình.
…...
Hôm nay Sở Nghinh lại dạy rất sớm nên đã ra ngoài vườn dạo một vòng. Vì còn rất sớm nên chỉ có vài người làm vườn ở xung quanh.
- Là đại thiếu phu nhân đó sao? Sớm vậy mà đại thiếu phu nhân đã dậy rồi à?
Bước chân của Sở Nghinh bất chợt phải dừng lại khi nghe một giọng nói truyền đến từ phía sau. Cô chậm rãi xoay người lại, tay theo phản xạ tự nhiên che chắn trước phần bụng đã nhô lên rõ nhưng nhờ dáng váy xòe mới che đi vài đường nét.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ người phụ nữ đang bước đến gần, hai chân cô lại dần trở nên mềm nhũn, mất dần cảm giác, mặt cũng biến sắc, hai mắt mở to đầy cảnh giác xen lẫn hoảng hốt, từng sợi dây thần kinh trong đại não đang không ngừng cảnh báo nguy hiểm.
Bước chân của Úc Hinh càng lúc càng nhanh hơn, cũng thu hẹp lại khoảng cách giữa bà ta và Sở Nghinh. Đi cùng bà ta còn có vú nuôi và hai người hầu nữa. Nhìn thấy Sở Nghinh đứng bất động một chỗ, bà ta còn cười rất thoải mái, tỏ thái độ hơi kinh ngạc.
- Đại thiếu phu nhân, không ai dạy cô gặp trưởng bối phải chào hỏi trước à? Hay là cô đang nghĩ mình mang thai cháu đích tôn của Ân gia nên không để ai vào trong mắt rồi?
Một tay Sở Nghinh để yên trước bụng, một tay thì giấu phía sau đùi đã lạnh toát mồ hôi. Nhưng vì sợ khiến Úc Hinh nghi hoặc nên mới cố gắng cúi đầu chào bà ta một cái.
- Chào thím ba.
Ánh mắt Úc Hinh quét một lượt trên người cô một lượt muốn có bao nhiêu cay nghiệt liền có bấy nhiêu. Sau đó dừng hẳn ở cái bụng đã nhô lên rõ thấy của cô, cố tình gây khó dễ.
- Đây là lễ nghi mà chị cả dạy cho cô à? Còn biết phép tắc nữa không vậy?
Bàn tay của Sở Nghinh dán sát đùi đã dồn hết sức nắm chặt lại để giữ bình tĩnh. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt của bà ta, cũng sợ bà ta sinh nghi nên không muốn gây chiến trực diện với bà ta. Cô hít thở thật sâu một hơi, tay kia vẫn che chắn trước bụng, đang chuẩn bị gập người xuống cúi chào thì một cánh tay đã bất ngờ xuất hiện giữ cô đứng ở tư thế thẳng lưng, ngăn cản hành động tiếp theo của cô.
- Con dâu của tôi đang mang thai nên khó mà hành lễ với cô được. Hay là để tôi hành lễ với cô vậy?
Nghe giọng của người đó đáp trả lại, Sở Nghinh mới quay mặt nhìn sang.
- Mẹ.
Cứ tưởng được một cơ hội tốt để dạy dỗ Sở Nghinh một chút, Úc Hinh không ngờ lại đụng phải Lý Huệ Tử ở đây, móng vuốt của bà ta vừa mới giương ra đã phải lập tức thu về rồi. Dù trong lòng đang vô cùng bất mãn nhưng cũng không thể nào thể hiện ra mặt được, vẫn phải cố gắng nặn ra một nụ cười trông vô cùng gượng gạo.
- Chị cả, sao em dám chứ. Em chỉ đang nói chuyện với đại thiếu phu nhân thôi, chị đừng hiểu lầm. Đại thiếu phu nhân, đều là người một nhà cả, cháu đâu cần phải quan trọng lễ nghi vậy đâu chứ.
Sở Nghinh nhất định là đang rất kinh ngạc về tốc độ lật mặt của bà ta, vừa mới vài giây trước còn muốn làm khó dễ cô mà đến khi thấy Lý Huệ Tử xuất hiện thì trình độ nịnh nọt cũng phải lên mức thượng thừa. Bà ta càng như vậy thì cô càng muốn biết rốt cuộc mỗi lần bà ta đứng trước mặt của Lý Huệ Tử có sợ bí mật của mình khi bại lộ thì sẽ phải xin Lý Huệ Tử tha thứ như thế nào không.
- Tôi cũng hy vọng cô thực sự nghĩ như những gì cô vừa nói.
Lý Huệ Tử cũng chẳng lạ gì với một kẻ nhiều mặt như Úc Hinh nên bà cũng không muốn nhiều lời với bà ta, chỉ để lại một câu rồi đưa Sở Nghinh đi trước.
Đi cách xa chỗ của Úc Hinh một đoạn rồi, Lý Huệ Tử mới dừng lại và nhắc nhở.
- Sau này gặp những chuyện tương tự như vậy thì không cần phải nhẫn nhịn. Ở Ân gia, nếu con đã nhịn thì sẽ phải nhịn mãi. Nên nhớ, con làm dâu của ta chứ không phải những kẻ đó, cho nên không cần phải nhìn sắc mặt bọn họ mà hành xử.
Mặc dù đã đi khỏi tầm mắt của Úc Hinh rồi nhưng Sở Nghinh vẫn tạm thời chưa thể hoàn hồn kịp. Khi nghe Lý Huệ Tử nói, cô cũng còn chút run rẩy, lắp bắp đáp lại lời dạy của bà.
- Vâng thưa mẹ, con hiểu rồi.
Lý Huệ Tử nhìn qua sắc mặt của cô, vẫn không nhịn được mà hỏi.
- Con sao vậy? Sao trông sắc mặt kém thế kia? Có cần ta gọi bác sĩ Đường đến khám không?
Nghe bà hỏi vậy, Sở Nghinh càng luống cuống hơn, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ nghĩ ra được cách tránh đi trước.
- Dạ con không sao đâu mẹ. Chắc là tại tối qua ngủ không sâu nên có chút mệt mỏi thôi.
Câu trả lời của Sở Nghinh lại không khiến Lý Huệ Tử nghi ngờ chút nào mà ngược lại bà còn gật đầu rất đồng tình. Tối qua Ân Viêm về rất muộn, chuyện này bà cũng nghe người hầu thông báo rồi, có lẽ vì vậy mới ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
- Không sao thì tốt. Ta sẽ nhắc nhở A Viêm. Giờ vẫn còn sớm, nếu con không bận gì thì về phòng nghỉ ngơi thêm một lát đi.
Sở Nghinh vội vàng cúi đầu chào Lý Huệ Tử rồi đi thẳng ra khỏi vườn hoa.
….…
Sau một trận sóng gió mới qua đi, bữa sáng hôm nay đúng là mang một bầu không khí nặng nề và khó thở hơn rất nhiều. Ngồi cùng một bàn ăn nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ riêng.
Sự biểu hiện rõ ràng duy nhất ra bên ngoài có lẽ chỉ có Ân Kiến Thành và hai cha con Ân Kiến Minh. Dù là đang trong bữa ăn nhưng Ân Kiến Thành vẫn nhắc đến chuyện ở công ty, bởi vì đây là chuyện mà ông ta đã bất mãn mấy ngày qua rồi.
- Anh cả, trước kia chia quyền quản lý, cha đã nói rất rõ ràng việc của Ân Dạ ở Bắc Kinh sẽ do em và A Bá toàn quyền phụ trách. Quyền hạn của anh cũng chỉ dừng lại ở mức độ giám sát thôi. Nhưng bây giờ anh đang làm cái gì vậy? A Viêm trước giờ chỉ giữ quyền điều hành Ân Dạ ở Thượng Hải, bây giờ anh lại lấn quyền, giao hết cho nó giải quyết tất cả công việc của A Bá trong khi nó không ở đây. Anh làm như vậy là có ý đồ gì đây? Còn chưa quyết định được người thừa kế mà anh đã bắt đầu giúp con trai anh thâu tóm hết quyền hành rồi? Anh cả, tay của anh cũng vươn dài quá rồi đấy.
Ân Kiến Minh đang ăn cũng không thể nuốt tiếp được, ông lập tức đặt đũa xuống, trừng mắt nhìn sang Ân Kiến Thành đang vô cùng bất mãn với các quyết định điều hành công ty của mình.
- Tôi đã nhắc nhở cậu bao nhiêu lần rồi? Nhưng cậu vẫn không có bất kỳ động thái nào sửa chữa sai sót tồn đọng trong ba tháng qua. Bản thân cậu như vậy, còn không đốc thúc lại Ân Bá. Đó là cách quản lý của cậu à? Nếu tôi còn không giao cho A Viêm xử lý lại toàn bộ thì cậu định làm gì với mớ hỗn độn của hai cha con cậu đây?
Không thể đôi co trực tiếp với Ân Kiến Minh nên Ân Kiến Thành lập tức hướng mũi nhọn sang phía Ân Viêm, dùng thái độ của bậc trưởng bối đang dạy dỗ con cháu của mình.
- Đây là mục đích chính cháu về Bắc Kinh à? A Viêm, trong lúc A Bá không có ở đây, cháu liền trở về, không phải là cháu đã tính kỹ từ lâu rồi chứ?
Từ nãy đến giờ hai anh em Ân Kiến Minh và Ân Kiến Thành tranh luận qua lại, Ân Viêm cũng chẳng muốn tham gia vào, nhưng Ân Kiến Thành đã cố tình gây sự với mình thì hắn không thể nào làm bồ tát sống được.
- Chú hai, công ty chỉ nhìn năng lực và kết quả để đánh giá và kết luận. Ân Dạ không phải nơi để chú hay Ân Bá phô trương quyền lực. Còn nữa, bây giờ đang ở nhà, chuyện của công ty, nếu chú bất mãn điều gì thì đến công ty gặp cháu.
Hắn vẫn duy trì phong thái tao nhã, bất phàm khi thong thả nhả ra từng câu chữ rõ ràng, rành mạch, không chút kiêng nể cũng không hề nhân nhượng gì, âm điệu có đủ sức nặng, ánh mắt còn sắc lạnh, kiên quyết.
Ân lão phu nhân nghe ba người mỗi người một câu không ai chịu thua ai thì cũng đã tức giận đến mức đập bàn quát một tiếng.
- Có chịu yên ổn ăn một bữa sáng không?
Sau khi lão thái phu nhân lên tiếng, Ân Viêm lại là người rút lui an toàn trước. Thái độ của hắn khi quay qua chăm sóc Sở Nghinh hoàn toàn khác xa so với khi nãy đối chất với Ân Kiến Thành.
- Em sao vậy? Không khỏe ở đâu à? Hay đồ ăn không hợp khẩu vị?
Nãy giờ Sở Nghinh chẳng ăn được gì nên khiến hắn rất lo lắng, sợ cô lại xảy ra chuyện gì đó. Cho đến khi hắn nhìn kỹ từng món ăn trên bàn thì mới nhận ra điểm khác thường.
Biết là Ân Viêm đã nhìn ra, sợ hắn định làm lớn chuyện nên Sở Nghinh mới níu lấy tay hắn rồi nhẹ nhàng lắc đầu, chính là tỏ thái độ không muốn hắn truy cứu.
Thật ra đồ ăn trên bàn nhìn qua rất bình thường, nhưng phải để ý thật cẩn thận thì mới phát hiện ra. Mấy món chính đều dùng dầu lạc để chế biến, đây chính là món gây dị ứng đối với Sở Nghinh. Chính vì là dầu lạc nên gần như không ai nhận ra, nhưng vì bản thân bị dị ứng lại cộng với khướu giác rất nhạy cảm trong thai kỳ nên Sở Nghinh mới không dám động đũa vào.
- Đại thiếu phu nhân, sao cháu lại không ăn gì như vậy? Chẳng lẽ đồ ăn có vấn đề gì sao?
Sở Nghinh vừa mới ngăn cản được Ân Viêm thì Úc Hinh đã lên tiếng gây thị phi rồi.
Nghe giọng điệu mỉa mai của cô ta, Sở Nghinh đã lạnh cả sống lưng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng mà cứ nắm chặt góc tay áo của Ân Viêm.
Ân Viêm rất nhạy cảm với biểu hiện kỳ lạ của cô, nhưng hắn lại không biết phải giải thích nó như thế nào, trước mắt chỉ nghĩ được là cô không được khỏe nên mới giải vây cho cô trước.
- Cảm ơn thím ba đã quan tâm, chỉ là tiểu Nghinh hơi mệt thôi.
Hắn vừa nói xong thì đã quay sang xin phép Ân Kiến Minh và Ân lão thái phu nhân để Sở Nghinh rời bàn ăn trước.
Lão thái phu nhân thấy sắc mặt Sở Nghinh kém như vậy nên không chút chần chừ đã hối thúc Ân Viêm nhanh chóng đưa Sở Nghinh lên phòng nghỉ ngơi.
Ân Viêm vừa mới đưa Sở Nghinh đi chưa lâu thì Lý Huệ Tử cũng đứng xin phép đứng lên.