*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
"Cái gì?" Tiêu Hàn Khinh nghe anh nói, sốt sắng đi qua kiểm tra hơi thở của Ngụy Tử Hư, lại cầm cổ tay hắn dò mạch, sau đó mới chậm rãi thở phào, trừng mắt nhìn Bành Dân Tắc: "Lần sau đừng có phát ngôn bừa bãi. Anh có tin người nhà bệnh nhân mà nghe được câu đó đầu tiên sẽ xông lên liều mạng với bác sĩ không?"
Tiêu Hàn Khinh tiếp tục: "Cậu ta mất quá nhiều máu, ảnh hưởng đến khả năng điều tiết nhiệt độ, bề mặt da lạnh lẽo là chuyện bình thường, băng bó cẩn thận rồi thì đắp chăn cho cậu ta, chú ý giữ ấm. Nhưng nếu đắp kín quá sẽ bị bí hơi, mồ hôi không thoát ra được, cần có người bên cạnh để ý chăm sóc."
"Để tôi." Bành Dân Tắc nói.
Tiêu Hàn Khinh gật đầu, khử trùng sơ qua cho Ngụy Tử Hư, dùng băng vải băng bó cẩn thận cho hắn. Bành Dân Tắc nhìn thấy Ngụy Tử Hư bị laser bắn xuyên, miệng vết thương cực nhỏ, thế nhưng lại xuyên thủng cơ thể, vết thương gần tim nên máu chảy không ngừng. Tiêu Hàn Khinh vừa băng vừa ép chặt, thuần thục cầm máu, cuối cùng buộc kết lại trên bả vai hắn.
"Tạm ổn rồi, sáng mai tôi quay lại đổi băng." Tiêu Hàn Khinh đứng lên, xoa xoa cổ. "Tôi về phòng trước đây, anh để ý cậu ta cẩn thận."
Tiêu Hàn Khinh nói xong, dứt khoát rời khỏi. Thấy cô cứ thế quay đầu đi thẳng, Bành Dân Tắc ngược lại yên lòng, vậy nghĩa là tình huống của Ngụy Tử Hư đã không còn nguy hiểm, có thể sống qua đêm nay.
Tiêu Hàn Khinh đi rồi, Lạc Hợp liền tiến vào, nhìn Ngụy Tử Hư bị quấn thành cái xác ướp, sắc mặt hồng hào hơn ban nãy một chút. Tuy bị Bành Dân Tắc nhìn trừng trừng với ánh mắt đầy địch ý, tâm tình kích động của y cũng dần ổn định lại, cúi đầu với Ngụy Tử Hư: "Xin lỗi, vừa nãy tôi quá cực đoan. Cậu nghỉ ngơi đi, tôi trông chừng ngoài cửa."
Y cố gắng dùng ngữ khí thành khẩn nhất có thể, trong đầu lại nhanh chóng tính toán: ý thức Ngụy Tử Hư bây giờ không ổn định, những lời nói ra sẽ rất gần với chân tướng, chờ đến sáng mai tỉnh lại chỉ sợ ký ức sẽ xuất hiện sai lệch, rất nhiều chi tiết nhỏ sẽ quên mất. Hơn nữa đêm nay hắn bị thương, Bành Dân Tắc là người duy nhất phát hiện, trước khi quay về biệt thự vẫn chỉ có hai người họ ở cạnh nhau, bây giờ lại chủ động đưa ra yêu cầu muốn chăm sóc Ngụy Tử Hư, ai biết là có ý gì. Hơn nữa, nếu như Sói tập kích một lần không thành, đêm khuya lại mò tới diệt khẩu, vậy bọn họ sẽ mất đi một nhân chứng vô cùng quan trọng là Ngụy Tử Hư. Y không tin Bành Dân Tắc, nhất định phải đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm mới được.
Ngụy Tử Hư ý thức mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê nghe thấy Lạc Hợp nói chuyện với mình cũng cố gắng mở mắt. "Không sao... Giáo sư Lạc, nếu là tôi... cũng muốn mau chóng hỏi rõ..."
Nhìn hắn cả người chật vật nhưng vẫn gắng gượng an ủi mình, rơi vào tai Lạc Hợp lại khiến y vì chút tính toán riêng mà hổ thẹn, "Ừ" một tiếng, đi ra ngoài.
Bành Dân Tắc ngồi bên giường, dùng chăn bông bọc Ngụy Tử Hư thành cái bánh tét, góc chăn nhét hết vào dưới thân, viền chăn thì kéo lên tận cổ, suy nghĩ một chút, lại tìm mấy cái gối lót quanh đầu hắn, ngăn gió giữ ấm.
"Ha ha... Khụ, Dân Tắc, anh muốn châm lửa trên đầu tôi đấy à?" Ngụy Tử Hư bị cố định thành hình cái cây, buồn cười nhìn anh.
"Đừng nhúc nhích." Bành Dân Tắc cau mày. "Hồi bé mùa đông lúc tôi tắm xong bà nội sợ tôi bị đông cứng, bọc tôi lại giống y thế này, vô cùng ấm áp, thế nên bây giờ lớn lên tôi mới cường tráng được vậy."
Cằm Ngụy Tử Hư run rẩy, thành khẩn nói: "Dân Tắc, đừng đùa nữa tôi cười vết thương sẽ bục ra đấy."
"Cười cái gì, có gì hay mà cười." Bành Dân Tắc cố nhịn không nói câu "Hay bây giờ cậu muốn xuống lỗ nằm hơn" ra khỏi miệng. "Cậu thấy thế nào rồi? Có buồn ngủ không? Có thấy chóng mặt không?"
Ngụy Tử Hư: "Thực ra cũng không có vấn đề gì, da thịt tổn thương thôi, chưa động đến gân cốt." Tốc độ nói của hắn rất chậm, nói xong một câu lại dừng lại. Bành Dân Tắc biết hắn bị đau, mỗi lần hô hấp đều sẽ động đến vết thương, mà mất máu quá nhiều sẽ gây buồn ngủ, hắn cũng không thể khôi phục nhanh như vậy.
"Đừng cậy mạnh, mặt cậu tái mét rồi kìa, mau ngủ đi, có tôi ở đây cậu cứ yên tâm."
Ngụy Tử Hư gật đầu, nhắm mắt lại. Bành Dân Tắc đứng lên tắt đèn, chỉ để lại một cái đèn ngủ mờ mờ. Lúc anh ngồi xổm trên đầu giường điều chỉnh hướng đèn, xoay chụp sáng đi để không chiếu vào mặt Ngụy Tử Hư, bên tai bỗng truyền tới một âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Xin lỗi... Xin lỗi, tôi không nhìn thấy Sói."
Bành Dân Tắc quay đầu nhìn Ngụy Tử Hư, ngữ khí mơ hồ mang theo tức giận: "Đừng để ý lời Lạc Hợp, cậu không cần xin lỗi." Đột nhiên, trong đầu anh có gì đó lóe lên, ngồi xuống giường, nhẹ giọng hỏi: "Cậu nói, lúc cậu ở nghĩa địa thì bị tập kích?"
"Ừm. Lúc tôi đang cầu nguyện thì có một tia laser sượt qua ngay sát mũi, sau đó tôi bắt đầu chạy về phía hồ... Không ngờ lại gặp anh, xem ra tôi thật sự rất may mắn..."
Bành Dân Tắc trầm mặc vài giây, chậm rãi nói: "Nghĩa địa nằm phía ở tây biệt thự, hồ nước thì ở phía tây nghĩa địa, sao cậu không chạy về hướng biệt thự? Bên trong có rất nhiều chướng ngại vật, đại sảnh hẳn là cũng sẽ có người, chạy vào đó chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?"
Ngụy Tử Hư nghe anh nói, hai mắt từ từ trợn to, cuối cùng khó nhọc bật ra một nụ cười khổ, cười xong lại ho khan: "Ha ha... Khụ! A... Đúng vậy, đúng vậy, tại sao tôi không chạy về biệt thự? Tôi thực sự là, suýt nữa đã tự bẫy chết chính mình..."
Trong bóng tối mơ hồ, chỉ có đôi mắt hắn phản xạ ánh sáng, dưới đường nhìn của Bành Dân Tắc vỡ ra thành từng ánh sao trong trẻo. "Dân Tắc, lúc đó, tôi nghĩ mình không sống nổi nữa. Trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, là anh từng nói sẽ làm một cái xích đu, còn cho tôi chơi đầu tiên... Đến khi sực tỉnh đã vô thức chạy về phía bờ hồ rồi. Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết nơi đó có một thứ để lại riêng cho mình, chỉ muốn trước lúc chết có thể nhìn thấy dấu vết của anh một lần cuối cùng."
"Ha ha..." Hô hấp hắn dồn dập như vẫn đang tự giễu, không để ý quanh vai còn quấn băng và chăn mền bọc chặt, giơ tay lên che khuất mắt mình: "Xin lỗi... Anh thấy tôi thật kỳ quái phải không. Chắc anh cũng nhận ra rồi, mấy ngày nay tôi luôn cố ý tiếp cận anh, tôi như vậy... chắc anh thấy buồn nôn lắm. Nhưng tôi không thể tự dối gạt chính mình... Xin đừng ghét tôi, xin lỗi."
"Cái gì? Xích đu... Cậu... Cậu bị đần à?" Bành Dân Tắc sững sờ tại chỗ, không kịp suy nghĩ thốt lên.
Anh vội vàng đứng dậy, đi hướng ra cửa, quay lưng lại với Ngụy Tử Hư.
Nghi ngờ mấy ngày nay của anh đã được chứng thực, hơn nữa còn do Ngụy Tử Hư tự tay đâm thủng.
Kỳ quái sao? Buồn nôn sao? Anh cũng từng cho rằng bản thân sẽ cảm thấy như vậy. Bị kéo vào trò chơi giết chóc này đã đủ phiền lòng, lại còn bị gay nhìn trúng, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo.
Thế nhưng thực ra Ngụy Tử Hư cũng chưa hề làm gì cả. Chỉ là thích cùng anh tán gẫu, muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút, để giúp anh mà nỗ lực học tập những thứ bản thân không am hiểu, thậm chí một câu nói đùa đơn thuần của anh hắn cũng ghi tạc trong lòng.
Đúng vậy, một câu nói đùa. Bành Dân Tắc cảm thấy lồng ngực nặng trịch, so với lúc nãy ôm Ngụy Tử Hư phóng bạt mạng còn khó chịu hơn. Làm xích đu chỉ là hứng thú nhất thời, về sau ngay chính bản thân anh cũng quên mất. Nhưng giữa tình cảnh nguy hiểm như vậy, điều cuối cùng Ngụy Tử Hư nhớ tới trước khi chết, lại là một lời hứa hẹn bâng quơ mà anh xem như trò đùa.
Anh chợt nhận ra, nếu đêm nay anh không ra ngoài chạy bộ, để Ngụy Tử Hư kéo thân thể đẫm máu lết đến dưới tàng cây, phát hiện nơi đó rỗng tuếch. "Quả nhiên là gạt mình." Có phải Ngụy Tử Hư sẽ mang theo suy nghĩ như vậy mà cô độc chết đi? Còn anh chẳng biết gì cả, mãi đến tận sáng sớm phát hiện thi thể Ngụy Tử Hư, sẽ tiếp tục xem như chuyện không liên quan đến mình mà cùng người khác thảo luận ai là Sói, nên bỏ phiếu cho ai?
Tình cảnh khi đó vẫn còn hằn sâu trong đầu Bành Dân Tắc: Ngụy Tử Hư vươn tay về phía anh, sau lưng là huyết hoa nở rộ, tựa như một cánh bướm đêm tái nhợt lảo đảo lướt qua trước mắt. Hắn vốn sẽ không bị thương. Hắn vốn không cần xin lỗi. Hắn căn bản không cần vì sở thích cá nhân mà tự ti. Bành Dân Tắc thà rằng luôn giả bộ hồ đồ, cũng không muốn nhìn thấy hắn ngã xuống nơi man hoang không bóng người.
Một người như vậy, tại sao chỉ vì xu hướng tính dục mà phải chịu đựng chán ghét?
"Dân Tắc, anh không sao chứ?"
"Dân Tắc..."Ngụy Tử Hư ở đằng sau mất tự nhiên giãy giụa. "Nếu, nếu tôi có thể thuận lợi sống đến ngày mai, mấy câu vừa nãy anh cứ quên hết đi. Sau này tôi cũng sẽ... chú ý đúng mực."
Bành Dân Tắc không biết bây giờ nên đối diện với Ngụy Tử Hư thế nào, nhưng hắn vẫn còn suy yếu, cần có người chăm sóc. Vì thế anh quyết định tạm thời lẩn tránh, tiếp tục đối xử với hắn như đối đãi với bạn bè. Anh dựa vào cửa hít sâu một hơi, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ.
Lạc Hợp mở hé cửa: "Làm sao vậy, cần đổi người à?"
"Không đổi!" Bành Dân Tắc đóng sầm cửa lại.
Cái gì thế, tên kia đúng là lợi dụng mọi sơ hở để phá hủy bầu không khí mà. Bành Dân Tắc thở phì phò nghĩ. Sau đó bỗng dưng khựng lại: Mấy câu vừa nãy cũng bị Lạc Hợp nghe thấy rồi sao? Chắc là không đi, nếu không y sẽ không dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy. Hơn nữa, nếu chuyện này thật sự bị phát hiện, so với lo lắng làm sao đối mặt với Ngụy Tử Hư anh càng lo lắng làm sao để đối mặt với những khác người hơn.
Vì vậy Ngụy Tử Hư liền nhìn thấy một Bành Dân Tắc, lúc đi là khuôn mặt nghiêm nghị trắng bệch, khi về lại biến thành hốt hoảng đỏ bừng.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi." Bành Dân Tắc đứng cách giường rất xa.
"Dân Tắc." Ngụy Tử Hư bất đắc dĩ cười: "Tôi bị thương nặng thế này sẽ không làm gì anh đâu, đến gần một chút đi."
"Ha? Dù không bị thương, cậu cũng có thể làm gì tôi nào. Nói cứ như cậu đáng sợ lắm vậy." Bành Dân Tắc lúng túng đến cạnh giường hắn.
Đầu Ngụy Tử Hư bị cố định trong một vòng gối ôm, nhìn như trẻ sơ sinh nằm trong xe đẩy. Hắn nghiêng đầu nhìn Bành Dân Tắc: "Dân Tắc, tay tôi lạnh quá."
Bành Dân Tắc: "Tôi tìm cho cậu cái túi chườm nóng nhé?"
Ngụy Tử Hư lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Có thể cho tôi nắm tay anh ngủ không? Nghe nói mười ngón đan nhau sẽ vô cùng ấm áp, cũng sẽ không gặp ác mộng..."
Bành Dân Tắc: "Túi chườm nóng ấm hơn, tôi đi đun nước đây."
Ngụy Tử Hư không coi ai ra gì tiếp tục: "Hơn nữa nếu nhỡ nửa đêm tôi chết, anh cũng có thể lập tức phát hiện..."
Bành Dân Tắc lập tức nhét tay vào trong chăn: "Ngậm miệng, cầm đi!"
Đồn đại gì đó rõ ràng là giả, bởi dù Ngụy Tử Hư đã nắm chặt tay Bành Dân Tắc, vẫn không thể ngủ an ổn được.
Bành Dân Tắc cảm giác hắn đã ngủ say, mạch đập nảy lên từng nhịp vững vàng. Qua khoảng nửa tiếng, anh định từ từ rút tay về, lòng bàn tay Ngụy Tử Hư lại đột nhiên rịn ra một lượng lớn mồ hôi lạnh.
"Dân Tắc... Cứu..." Ngụy Tử Hư nhắm chặt hai mắt, trong miệng rên rỉ cầu xin. Bành Dân Tắc cúi người, phát hiện Ngụy Tử Hư chưa tỉnh, cũng không phải thực sự gọi anh. Tay hắn khẽ run, mí mắt không ngừng động đậy. "Đau... Hức... Dân Tắc... Cứu..."
"Tôi ở đây, không sao cả, cậu đã an toàn rồi." Bành Dân Tắc ghé vào tai hắn nhẹ giọng. Rõ ràng là sợ hãi như vậy, mà vẫn cậy mạnh an ủi người khác. Bành Dân Tắc nhìn Ngụy Tử Hư gặp ác mộng không ngừng, thâm tâm trào lên sự xót xa.
Không biết có phải Ngụy Tử Hư nghe được lời anh không, ngón tay siết chặt, ôm chầm lấy cánh tay anh như gấu koala, cơn run rẩy cũng ngưng lại.
Người này... lúc ngủ vẫn không quên chấm mút người khác.
Ngày thứ ba, kết thúc.
–
Sáng sớm, Ngụy Tử Hư mở mắt, cảm giác lồng ngực nặng trịch, cúi đầu thấy Bành Dân Tắc đang tựa lên ngực mình ngủ như chết, trong miệng còn lẩm bẩm "Cá hồi vân, cá Vũ Xương chỉ được hấp không được kho" các kiểu. Hắn lắc lắc Bành Dân Tắc, người kia mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
"Dân Tắc, sáng rồi, tôi không có chuyện gì nữa. Còn mấy tiếng anh về ngủ một lát đi."
Bành Dân Tắc xốc chăn lên, thấy máu hắn đã ngừng chảy, nhiệt độ cũng bình thường, mặt mũi đã có thêm chút huyết sắc, lúc này mới yên lòng. Đứng dậy hoạt động gân cốt, gật gật đầu với hắn: "Vậy tôi về trước, đợi Tiêu Hàn Khinh đến thay băng xong thì nghỉ ngơi một chút. Đến giờ thẩm phán tôi sẽ dìu cậu đi."
Anh đẩy cửa, phát hiện Lạc Hợp đang dựa trên tường nhắm mắt, y nghe tiếng mở cửa lập tức bừng tỉnh, trong mắt là tơ máu dày đặc. Nghe được mọi thứ đều ổn, Lạc Hợp mới lảo đảo lên lầu. Y nói trông chừng một đêm liền thật sự trông chừng cả một đêm, ấn tượng của Bành Dân Tắc với y cũng không còn xấu như hôm qua nữa. Lúc anh xoay người đóng cửa, thấy Ngụy Tử Hư đang lặng lẽ nhỏm người dậy nhìn mình, bốn mắt chạm nhau, hắn nhanh chóng nằm vật xuống giả bộ ngủ.
Chậc... Cảm giác này, là tệ hay không đây?
Cửa phòng khóa lại.
Trong nháy mắt, Ngụy Tử Hư thu hồi nụ cười, vô cảm nhìn chằm chằm lên trần nhà.
=================
#Ngoài lề Tôi khi edit chương này