Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau khi quyết định thu mua, tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Anh vừa uống cà phê trong phòng làm việc vừa nhìn vào màn hình, Chỉ San gõ cửa tiến vào, cô đã được chuyển sang đảm nhiệm chức trợ lý đặc biệt trong thời gian anh ở Đài Bắc, trên thực tế là chuyên môn phụ trách những những sự kiện liên quan tới Đông Cù. Cô đưa cho anh tập tài liệu dày cộp, làm như lơ đãng nói: “Nếu muốn thu mua Đông Cù, thì hiện tại là thời cơ tốt nhất.”

Bởi vì Đông Cù đang liên tiếp gặp họa, Dịch Chí Duy mới vài ngày đã nhập viện, rồi nhà máy điện tử Tân Trọng ở khu công nghệ cao Tân Trúc đột nhiên bốc cháy, gây ra thiệt hại nghiêm trọng. Thật ra thiệt hại về máy móc ở nhà máy cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là có bảy công nhân chết trong trận hỏa hoạn, trở thành tin tức đau buồn chấn động trong xã hội. Giới truyền thông từ nhỏ đến lớn tự nhiên đến bao vây, ký giả còn một mạch xuống tận trấn Bát Bảo để phỏng vấn, mới biết được là công ty con tự tiện thay đổi thiết kế trong nhà máy điện tử Tân Trọng, hơn nữa còn chặn lại đường thoát hiểm, sau khi hỏa hoạn công nhân lao động không có đường chạy ra, cho nên mới dẫn đến thảm kịch bảy người chết và hơn hai mươi người bị thương. Sự việc này ngay lập tức trở thành vụ bê bối lớn nhất trong ngành công nghiệp, cũng khiến dân chúng vô cùng phẫn nộ, từ điều lệnh của quyền an toàn lao động, mỗi người trong ngành đều mở miệng kiện cáo. Phó chủ tịch và giám đốc xây dựng nhà máy điện tử Tân Trọng bị bỏ tù, mà Đông Cù cũng chịu ảnh hưởng từ vụ bê bối, cổ phiếu vốn đã sụt giá nay lại càng khó gượng dậy.

Anh có phần bất ngờ nhìn cô, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở bình thường màu đen rất nữ tính, tuân theo quy củ, trên cổ áo lộ ra vòng cổ ngọc trai đen, viên ngọc trai cũng không lớn, nhưng màu đen tinh khiết của viên ngọc lại hiện lên màu hồng thải [1] khác biệt, chuyển động lờ mờ theo viên ngọc, tôn lên khuôn mặt rực rỡ trắng như ngọc của cô. Có rất nhiều phụ nữ tình nguyện ở bên anh giống như kim cương, đẹp đẽ quý giá, vô cùng sắc sảo, nhưng nhìn cả người cô lại làm anh nghĩ đến viên ngọc trai đen ở biển Nam Thái Bình Dương, tròn trịa sáng bóng, màu sắc tinh khiết mỹ lệ. Thật ra bình thường trông cô cũng rất trắng, mặc đồ màu đen lại càng xinh đẹp, tôn lên da thịt trắng nõn nà.

Anh hỏi: “Tại sao cô biết tôi không có ý định đánh lén?”

Kịp thời giả bộ hồ đồ trước mặt anh, cô đáp: “Trực giác mà thôi.”

Giọng điệu của anh bỗng dưng nhẹ nhõm: “Trực giác của cô sai rồi. Những việc tôi muốn làm với Đông Cù, nghĩ cũng rất mệt.” Giống như là thở dài, nhưng ngược lại đang nói ra suy nghĩ thật trong lòng. Ngay cả anh cũng không rõ, tại sao mình đột nhiên lại nói như thế với cô, như thể cô là người quen thân thiết. Cô chính là có sức hấp dẫn như vậy, trước mặt cô, vô thức buông thả. Tình trạng này rất bất thường, anh lập tức nảy sinh cảnh giác. Nhưng cô lại không cảm nhận được, cũng trầm tĩnh lại: “Đừng, theo như tác phong xưa nay của Đông Cù, nếu thu mua thành công, nhất định sẽ bị buộc phải đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành, từ đó nhất cử nhất động sẽ bị hàng vạn người để ý, nói thê thảm hơn là ngồi tù.”

Anh lần đầu tiên nghe thấy người cầm quyền bị miêu tả là “Thê thảm ngồi tù”, rốt cục không nhịn được cười. Anh hỏi cô: “Phương tiểu thư, tôi có thể mời cô đi ăn tối không?”

Cô biết không nên đồng ý, cấp trên chính là cấp trên, mặc dù anh là một vị chủ tịch hiền hoà, nhưng mặt khác, cô mơ hồ cảm thấy ở anh có một loại thần bí, tư duy miệng lưỡi trì trệ vụng về, bao giờ cũng quên mất các điều đối kỵ trong công việc. Không nên ở trước mặt anh nói thật, nên đồng ý hay không đồng ý đây.

*****

Ngoài dự liệu, anh đưa cô đến một quán ăn cổ xưa.

Chứ không phải nhà hàng thời thượng có cảnh vật tao nhã, cô không nghĩ trong thành phố còn có một nơi như thế này. Giống như tư dinh ngày trước, cứ ba bước đều tiến vào thật sâu trong đình viện, ở chính giữa là hòn non bộ, tầng tầng lớp lớp mành trúc ngăn cách tiếng nước chảy róc rách, sâu nữa bên trong mành có người ôm tỳ bà đàn hát, từng câu từng chữ dịu dàng uyển chuyển, cô nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết đang hát kịch Quảng Đông. Thực khách không nhiều, nhưng đồ ăn rất ngon, ngay cả món bình thường như cơm nấu với vi cá [2] cũng cực kỳ hấp dẫn. Cô đã vô số lần thưởng thức qua đồ ăn Quảng Đông, lần đầu tiên phát hiện vi cá lại có thể tươi ngon thế này. Anh mỉm cười nhìn cô nói: “Đồ ăn ở đây khá lạ miệng.”

Vẻ mặt cô có chút uể oải: “Thì ra ở Đài Bắc còn có nơi thế này, tôi là người bản địa, nhưng lại phải để anh đưa đến.”

Anh cười: “Tôi cũng là người bản địa, chẳng qua là hiếm có cơ hội trở về thôi.”Hương nến đốt trong không khí, hương thơm thanh nhã nhẹ nhàng, bên ngoài tiếng nước chảy nhỏ giọt, giống như trời đang mưa, tiếng tỳ bà boong boong vang lên, như tiếng mưa rơi ở sau tấm mành.

Sau khi ăn xong một bàn đại tiệc, cô vô thức thả lỏng mà lười biếng, thở dài một hơi: “Vẫn là cuộc sống của người già, cái gì cũng vui vẻ hạnh phúc.”

Con người thời hiện đại đều dậy canh ba ngủ canh năm, danh lợi trước mắt, đâu có ai dám sống yên vui sung sướng chứ.

Anh nếu chú ý một chút, sẽ phát hiện ra mình luôn vô thức chuyển động ngón áp út bên tay phải, trên đó có một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản. Cô để ý một lúc lâu, mới nhận ra chiếc nhẫn màu đồng đó là nhẫn tốt nghiệp MIT. Cô không kìm được nói: “Anh thật sự không giống như người tốt nghiệp MIT.” Anh ngạc nhiên nhướn mày, chẳng biết vì sao, động tác nhỏ nhặt thế lại khiến cô cảm thấy vài phần quen mắt, không biết đã từng nhìn thấy ở nơi nào. Anh hỏi: “Cô tại sao lại biết trường cũ của tôi?”

Cô đơn giản trả lời: “Nhẫn của anh.”

Anh hiểu được, không nói gì cười phá lên: “Sao lại thấy tôi không giống?” Cô quên mất mình đang giả bộ hồ đồ trước mặt chủ tịch, trung thực trả lời: “Anh giống như là học ở HBS (HarvardBusinessSchool), rất có phong thái của dân khoa học công nghệ [3].”

Anh phản bác lại cô: “HBS mới gọi là không có phong thái, phong thái của bọn họ là mùi tiền.”Cô cười ra tiếng, anh cũng cười theo: “Thật ra năm ấy cũng suýt nữa vào học ở HBS, đã được hai trường đại học cấp giấy phép nhập học, nhưng sau cùng vẫn chọn MIT.”

Cô hơi bất ngờ: “Người bình thường đa số đều chọn Harvard.”

“Chị cả tôi năm đó cũng hi vọng tôi chọn Harvard.”

Cô không ngờ anh sẽ nhắc đến người nhà trước mặt mình, nhưng nhìn thái độ ung dung của anh, hình như chỉ thuận miệng nói ra một câu. Cô bỗng cảm thấy tai mình nóng lên, cố gắng kéo suy nghĩ quay về quỹ đạo, nói: “Nhà hàng này thật ít khách.” Anh nói: “Nghe nói ông chủ tham lam, nên mới ít khách.” Đang nói chuyện, chợt nhìn thấy ở đầu hành lang, có một cô gái mặc sườn xám bằng lụa màu xanh lam, đang dẫn khách đi qua đoạn đường ngoằn ngoèo tiến vào. Đi đầu là một người giống như được vây quanh bởi chúng tinh phủng nguyệt, cực kì bắt mắt, chính là Giản Tử Tuấn. Lòng cô bỗng trầm xuống, thật ra đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy ông ta, lần gặp mặt cuối cùng là ở trong phòng làm việc của ông, chỉ mới hai ba câu nói, bản thân lại theo thường lệ phải tranh luận. Kết quả đương nhiên là ông ta tức giận nổi trận lôi đình, thư ký sợ đến nỗi phải gọi cả bà Trương vội vàng vào khuyên can: “Tam tiểu thư, nói ít một câu đi, tam tiểu thư…” Một bên nài ép lôi kéo, khuyên cô đi ra ngoài. Cô nâng cao giọng phản bác: “Cái gì mà tam tiểu thư, gọi tôi là Phương Chỉ San.” Biết rõ ông ta ở đằng sau cánh cửa kia cũng có thể nghe được, quả nhiên có tiếng choang choang vang lên, nghe như ông ta vừa đập vật gì đó, chắc là bình hoa.

Bà Trương đã làm thư ký của Giản Tử Tuấn rất nhiều năm, tác phong xưng hô đối với người nhà Giản gia vẫn như cũ, thế nhưng cô cũng chẳng phải người nhà Giản gia. Khoảng thời gian cô bảy, tám tuổi, tài xế của Giản Tử Tuấn cứ mỗi cuối tuần đều đón cô tan học, không tiện xưng hô, chỉ đành hàm hàm hồ hồ gọi cô một tiếng “San tiểu thư”, về sau khi gọi, mọi người đều gọi tên cô như thế. Thời gian qua đi, cuối cùng lại dần trở thành “Tam tiểu thư”, bởi vì Giản Tử Tuấn còn có một đứa con trai và một con gái, cô cắn răng nhất định cũng không chịu thừa nhận một tiếng, cô không phải họ Giản.

Người nhà họ Giản đều không thích cô, vì Giản Tử Tuấn rất cưng chiều cô, cô càng bướng bỉnh, ông lại càng vui lòng chiều theo. Cũng không thấy xấu hổ, từ nhỏ đã phá lệ đối tốt với cô. Khi ra nước ngoài làm ăn cũng nhớ mua quà tặng về cho cô, váy màu hồng phấn có lớp sa tanh mỏng phối với đôi giày da cũng màu hồng phấn, búp bê barbie số lượng có hạn hoặc là gấu bông…Càng lớn quà tặng nhận được càng quý giá, quà tốt nghiệp đại học là một chiếc xe thể thao Evora, cô ngay cả chạm vào cũng không chạm, nhanh chóng đưa chìa khóa về phòng làm việc của ông. Khi thực tập cô cũng không chịu đến Phú Thăng, lại lựa chọn đầu tư công ty này, về sau cũng dần có mặt mũi, càng không chịu rời khỏi. Cạnh tranh trên thương nghiệp, không chút lưu tình, vài lần công ty Phú Thăng lấy danh nghĩa ra đầu tư bị cô tranh chân phải rơi vào thế hạ phong. Ông ta tức giận đến hung hãn: “Sinh mày nuôi mày rốt cục có gì lợi —” Cô dội lại: “Tôi không cần ông nuôi.”

Những lời này ước chừng thực sự làm tổn thương trái tim ông ấy, một thời gian dài cũng không hề thấy phái người tới gặp cô. Mãi đến tận khi mỗi tháng cô đều tăng ca cả ngày, xuất huyết dạ dày phải nằm viện, ông mới vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện.

Ông đứng ở hành lang nói chuyện với bác sĩ, giọng điệu thậm chí còn lo lắng và quan tâm, cô ngủ trên giường bệnh, nghe đoạn được đoạn không, chớp mắt cảm thấy tảng băng cứng trong lòng tan chảy một tia ấm áp. Thế nhưng trong bệnh viện lại bay đến một mùi đặc biệt đánh vào đầu óc, thuốc khử trùng, ống ô-xy, nước cất…khiến cô nhớ tới khi mẹ chết, trong phòng cấp cứu bóng người lượn lờ, bảo mẫu kéo cô cùng đợi ở hành lang. Bảo mẫu năm chặt tay cô, cô lo sợ nhìn xung quanh, ngay cả khóc cũng quên mất. Ngày đó có lẽ trời đã mưa, hoặc là trời đầy mây, cho nên trong trí nhớ luôn mờ nhạt, khí trời ở bệnh viện luôn âm u lạnh lẽo, trên hành lang chỉ bật một chiếc đèn nho nhỏ, sương mù từ ngoài cửa sổ mạnh mẽ tiến vào, từng hồi từng hồi, vừa ướt vừa lạnh, khiến cô muốn khóc cũng không khóc được.

Cô hận ông ta vì ông ta không yêu mẹ, ông không yêu cô còn hại cô như thế. Cô vĩnh viễn không thể quên được lần mình nấp sau cánh cửa, nghe được giọng nói the thé của mẹ đầy đau khổ thê lương: “Anh trước giờ đều không yêu tôi.” Không có danh phận không có nhân duyên bảo đảm, cuối cùng ngay cả tình yêu cũng không có, vậy thì còn thừa lại cái gì? Sau cùng mẹ tuyệt vọng, cho nên mới ở trong phòng tắm cắt động mạch của mình, bà xối nước vào cổ họng, nước ngập đầy bồn tắm, liên tục tràn ra, từ phòng tắm tràn ra ngoài cửa, máu đỏ, nước đỏ, khắp bầu trời đều đầy màu đỏ…Nước đã tràn qua bàn chân bà, tràn qua cả người bà… Chỗ nào cũng giống như có máu đỏ.

Ông ta hại chết mẹ, cho nên cô vĩnh viễn không tha thứ, vĩnh viễn không.

Giản Tử Tuấn cũng nhìn thấy cô, thoáng run một cái rồi tiếp tục đi tới. Chỉ San cắn khóe môi không lên tiếng, đứng lên. Giản Tử Tuấn liếc mắt nhìn cô, nhưng chỉ bắt tay cùng Thừa Hiên, hai người nói chuyện bàn luận vài câu về nhạc cụ, bèn quay người rời đi, đạo đức giả khách sáo. Cuối cùng ông ta cũng không nói chuyện cùng cô, có thể là do ở đây có người ngoài, hoặc cũng có thể ông ấy đối với cô đã hoàn toàn thất vọng.

Sau khi dùng bữa Thừa Hiên đưa cô về nhà, lúc lên xe anh mới nói: “Tôi xin lỗi.”

Cô không nghĩ anh sẽ xin lỗi, nên hết sức bất ngờ: “Không sao.”

Anh thật ra không cần phải giải thích cho cô, cô chỉ là cấp dưới của anh, nhưng chẳng biết tại sao, anh lại thấy áy náy: “Tôi cũng không biết sẽ gặp mặt Giản tiên sinh.” Cô tin lời anh nói, bởi vì cô tin, chỉ cảm thấy trong lòng rất không được tự nhiên, giống như là bất an, cô bèn chuyển đề nói: “Nhìn xem, có mặt trăng kìa.”

Anh ngẩng đầu, đèn neon lóe sáng, đèn đường như viên ngọc, giống như rừng cây so le giữa các tòa nhà cao tầng mang theo một vòng ánh trăng, mờ nhạt mà mông lung, tựa như một viên đá cẩm thạch sáng lóa, chẳng thể nhìn rõ, thế nhưng vẫn chiếu sâu vào da thịt. Cô líu ríu thấp giọng: “Ba mươi năm trước mặt trăng sáng ngời như một đồng tiền lớn đỏ vàng ẩm ướt.” Anh từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cũng biết đây là một câu nói của Trương Ái Linh [1]. Lấy sự khôn khéo tài năng của cô, mỗi ngày làm việc đều giống như xông pha chiến trận, là dạng phụ nữ điển hình của sự nghiệp đô thị, không ngờ lại có thể đọc Trương Ái Linh. Anh quanh năm ở nước ngoài, trông thấy đa số con gái Hoa kiều ngay cả tiếng phổ thông cũng không nói được, hiếm có được một cô gái tinh trí thanh nhã như cô trên đất nước này. Cô nói: “Đài Bắc quá ô nhiễm, qua vài năm, chỉ sợ mặt trăng cũng không nhìn rõ.”

Anh bỗng nhiên nói: “Có một nơi có thể nhìn rõ.” Tại giao lộ kế tiếp, anh đột ngột rẽ sang hướng khác, cũng không nói gì với cô, trong lòng cô lờ mờ đoán được một ít, quả nhiên, anh lái xe một đường ra Song Khê, thẳng đến Dương Minh Sơn.

Trên đường núi không có nhiều xe, hai bên đèn đường nối tiếp nhau đập lên cửa kính, giống như một ngôi sao băng cô quạnh. Hồi lâu sau mới nhìn đến hai ánh đèn trước mặt, vừa dài vừa thẳng, chạy đối diện là một chiếc xe hơi có bóng đèn lớn, ánh sáng vừa chuyển, trong nháy mắt đã giao nhau, nhanh chóng bị quẳng về phía sau. Rất nhiều ánh sáng và bóng hình nhanh chóng bị vứt về phía sau, lại có thêm nhiều ánh sáng lay động chào đón, chiếc xe nhỏ bé giống như xuyên qua làn sương mù mờ ảo, quẹo một cái, lại quẹo một cái, theo đường núi, chạy thẳng lên trên. Sự thật vốn không có sương, hai bên đường đều là cây cối, bóng của cành cây vụn vặt chiếu trên cửa kính trong suốt, như là tấm băng mỏng mà giòn trong mùa đông. Lúc cô học ở Châu Âu, buổi sáng thức dậy cũng có sương mờ bên ngoài cửa sổ trong suốt ở ký túc xá, đẹp như thế, nhưng không giữ được lâu. Cô miễn cưỡng nhớ lại sâu trong tư tưởng, để mặc anh tùy ý lái xe đi phía trước. Đến đỉnh núi, anh mới chậm rãi dừng xe tắt máy.

Cô đẩy cửa xuống xe, đêm mát như nước, trong bụi cỏ bên đường có tiếng côn trùng kêu chít chít, cơn gió nhỏ bé bất ngờ lướt qua tay, xuyên qua vạt áo lao thẳng vào trong ngực. Dưới chân núi thành phố là một vùng rộng lớn với những ngọn đèn li ti như viên ngọc, như thể vừa đổ xuống đó muôn vàn minh châu, chùm chùm trĩu xuống, từng dải óng ánh long lanh ẩn sâu trong cõi hồng trần. Ngẩng đầu quả nhiên có thể nhìn thấy mặt trăng, được tôn lên bởi một vùng mênh mông bể sở phía dưới, khiến mặt trăng dường như càng nhỏ, càng xa. Ánh trăng màu xám xanh, chiếu lên người, giống như một lớp sa bạc mỏng, vuốt nhẹ một chút sẽ kêu lên sàn sạt. Nhưng tiếng vang cũng rất dễ nghe, làm cho người ta nhớ đến màu trắng ngà của Taffeta, vải dệt may trong suốt ở Morocco, quần dài kéo qua bãi cỏ, cũng có tiếng ma sát soạt soạt như vậy.

Cô lặng lẽ ngồi xuống vệ đường, hai khửu tay khoanh trên đầu gối, giống như trẻ con trịnh trọng suy nghĩ băn khoăn về chuyện lạ, hồn không ở thân mà đặt lên đủ loại nhãn hiệu váy nổi tiếng, để ý nó ư, cuộc sống chính là dùng để xa xỉ mà. Anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách không gần, mà cũng chẳng xa, giống đứa trẻ con xếp hàng ngồi giữa đám trẻ.

Anh không nói lời nào, vì vậy cô cũng không nói, hai người ngồi lẳng lặng nhìn mặt trăng, rất xa, nho nhỏ, ánh trăng sáng rực một khoảng. Không biết nó đã từng chiếu qua bao nhiêu đời người, minh nguyệt bất am ly hận khổ, tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ. Nó thật ra cũng biết đấy chứ, thế nhưng đã thấy nhiều lắm ly hợp vui buồn, cho nên cuối cùng kiên cường vựng dậy, mạnh mẽ vựng dậy, ánh trăng bạc bạc, lạnh lạnh, không mang một tia thương xót.

Gió lớn lướt qua, thổi vào trong thân thể có có phần man mát, anh cũng hiểu được, cời áo vest khoác lên vai cô, tay hạ xuống hơi chần chừ, hình như muốn nắm thứ gì đó, nhưng cuối cùng vẫn rụt trở lại. Áo vét có mùi của anh, mùi khô của kem cạo râu và sữa tắm Bath, cô rúc cằm vào trong áo, cổ áo vest phẳng phiu, cô giống như một con tôm sống gửi, an ổn trong vỏ cứng, vừa vặn thích hợp, bên ngoài biển cả rộng lớn bao la, rất rộng rất dài rất mênh mông, lại khiến cho người ta nảy sinh sợ hãi.

“Chỉ San.”

Anh rốt cục cũng gọi tên cô, cô cực nhanh quay sang, ngay cả chính cô cũng nghi ngờ, thật ra bản thân mình đang chờ đợi cái gì chứ, một mực chờ, chờ một tiếng gọi này. Anh không hỏi, nhưng cô lại tự nói ra: “Mẹ tôi đã nếm trải rất nhiều đau khổ, tôi là con gái của bà. Nhưng nếu có thể chọn, tôi tuyệt đối sẽ không chọn làm con gái của bà cùng ông ta.”

Cô họ Phương, là theo họ mẹ. Anh biết, nếu không đã chẳng đặc biệt xin lỗi cô.

Giọng nói anh rất nhẹ, có nhàn nhạt xót xa: “Con người không có cách nào lựa chọn cha mẹ của mình.”Ngồi quá lâu, cà – vạt của anh có chút nghiêng lệch, hoa văn ca-rô vuông nhỏ, hơi hơi nhăn lại thành nhiều hình thoi, buộc lỏng lẻo, tôn lên khuôn mặt anh tuấn. Mặt nghiêng khôi ngô, giống như một pho tượng được chạm khắc, nhìn kĩ trên đầu mũi có giọt mồ hôi, ban đêm lạnh thế này, anh lại đổ mồ hôi, khiến người anh có thêm cảm giác chân thực. Mắt anh thâm sâu, mắt một mí nhỏ hẹp, tựa như đáy biển sâu nhất trên đời, làm cho người ta đã ngã vào sẽ không ra được. Thân dưới của cô cứng chắc như trát xi-măng trên nền đường bỗng nhiên hòa tan thành bọt biển, giống như đang ngồi trên thuyền, cả thế giới đều phập phồng nhấp nhô, như thể đang say sóng.

Anh cúi xuống, cô hơi sợ hãi, nhưng cũng không né tránh, chỉ khép hờ mắt lại. Nụ hôn khẽ nhẹ nhàng, như chạm vào râu bướm, đầu tiên là cứng ngắc, do dự, thăm dò, giống như tia lửa bị kíp nổ trong đêm tối, đùng đùng vang lên, trên đường đốt rất nhiều thuốc pháo đỏ đen, rầm rầm rộ rộ vang dội. Rất nhiều ánh sáng vòng cung màu xanh hồng tím lục cam, rực rỡ bung ra, pháo bông muôn hồng nghìn tía nở rộ, một đợt một đợt càng cao càng sâu, ánh sáng và sức nóng bung nở long trời lở đất. Trong đầu của cô cũng như nổ tung, rất nhiều rất nhiều ánh sáng và sức nóng khẩn cấp xông tới, nhồi vào cả người cô, cô gần như không thể thở được. Cô căn bản không thể thở, móng tay của cô đâm vào cánh tay anh, cánh tay anh gắt gao siết chặt thắt lưng cô, cô thực sự sẽ ngạt thở mà chết mất.

Anh cuối cùng cũng buông cô ra, hai người đều gắng sức hít thở không khí, hô hấp của anh vẫn gấp rút hỗn loạn, trên người cô mặc áo vest, cách áo sơ mi hơi mỏng của anh, nghe thấy nhịp tim anh đập dồn dập, thình thình thình, thình thình thình, vừa nhanh vừa vội, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh nói: “Tôi xin lỗi.”

Cô ngẩn người, lại là ba chữ này. Anh quay mặt đi, cũng chẳng hề nhìn cô, thế nhưng trong ngực lại mãnh liệt phập phồng, dường như đang cố gắng kìm nén cái gì đó. Ngay cả chính anh cũng biết, nếu như không dừng lại, không toàn lực kìm nén, tình hình nhất định sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, trượt vào vực thẳm khủng khiếp lúc nào không hay. Trên thế giới ẩn mật một lỗ đen không đáy, tối tăm lạnh lẽo nhả khí lạnh về phía anh, anh không thể nào trơ mắt rơi xuống, chỉ có thể dốc hết toàn lực ngăn chặn.

Gió thổi khí lạnh thấm dần vào thân thể, dường như thổi những vụn pháo hoa còn sót lại, tất cả phồn hoa của thành phố chốc lát đã ngừng. Đêm đen như nhung tơ, nhẹ nhàng vây quanh cô, mọi thứ đều bị bao phủ không dấu không tích, giống như một giấc mộng cảnh, khi tỉnh lại chỉ có màu đen tĩnh lặng. Hoặc như là đứa trẻ nói mê, khóc to giãy dụa ầm ĩ tỉnh lại, bốn phía lại yên tĩnh, thậm chí khóc nháo cũng là chuyện trong mơ. Cô cảm thấy thân thể phát lạnh, lại làm như không có việc gì đứng lên, mỉm cười nói: “Không có gì, ánh trăng rất đẹp.” Cô trả áo vest lại cho anh, trực tiếp đi lên xe, trên áo vest đã nhiễm mùi hương của cô, cô dùng CHANEL NO.19, màu xanh trong suốt thơm mát, hương vị hòa hợp với rêu xanh, làm anh nhớ tới ở Bắc Mỹ có một vùng lớn rừng cây nguyên thủy Vân Sam, núi cao ao hồ xanh thẳm, hồ nước rộng và sâu, ngay cả ảnh ngược cũng sạch sẽ trong veo. Anh không biết mùi hương này tới cùng là lưu lại trên áo vest, hay là lưu lại trong lòng mình.

Anh đưa cô đến dưới nhà trọ, nói lời tạm biệt cùng cô, một mình quay về khách sạn. Trong thang máy khách sạn yên tĩnh, bốn bức tường bao quanh như một tấm gương, soi thấy thân hình của anh. Bóng dáng kia cũng mờ nhạt như dưới ánh trăng, mờ nhạt mà mông lung. Anh trở về phòng đã đi ra sân thượng, kéo ca -vát, có phần bực bội ngẩng đầu lên. Anh ở trong một căn hộ của khách sạn penthouse [2], hai mươi tư tầng, đứng ở nơi cao thế này, giống như đứng trên đỉnh núi, gió thổi bay tay áo, trong không khí phảng phất còn có mùi hương của cô, như bóng hình đi theo, khiến người ta quên mất, chẳng biết ánh trăng ba mươi năm trước, sẽ là hình dạng gì nữa. Chị cả trước đây chưa bao giờ giảng giải cho anh, thỉnh thoảng nhắc đến, cũng chỉ kể sơ sơ vài điều, về quan hệ ân oán giữa hai nhà Phó Dịch năm đó. Anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không biết vì sao.

Điện thoại vang lên, anh thật chẳng muốn nghe, thế nhưng chuông vang lên rất lâu, dường như không nghe sẽ không buông tha, anh đành phải quay vào phòng nhấc máy.Là chị cả gọi tới, hỏi: “Em uống rượu?”

“Không có.”

“Thế sao lại ủ rũ vậy?”

“Em hơi mệt.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!