Hoàng Mẫn Kiệt vừa xuất hiện ở đại sảnh, các phóng viên liền nhao nhao, muốn chen lên phỏng vấn anh ta, anh ta không nói một lời liền quay người bỏ đi, cô vội vàng đi theo. Trong thang máy anh ta cũng không nói gì, lên lầu liền dẫn cô vào phóng tiếp khách đó, sau đó đi qua hành lang, vòng qua bức bình phong gỗ cây tử đàn, hóa ra sau bức bình phong đó chính là một phòng làm việc rộng rãi, chiếm hơn 100 m2, rộng đến mức giống như hội trường, một bàn làm việc ở trước cửa sổ, anh ta giờ mới nói: “Đây là phòng làm việc của ngài Dịch.”
Cô vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy trước cửa sổ liền thở phào nhẹ nhõm: “Tạ trời tạ đất! Anh ấy vẫn bình an ngồi ở đây!”
Hoàng Mẫn Kiệt lặng lẽ lui ra, anh quay mặt lại, dập điếu thuốc vào gạt tàn, nói nhàn nhạt: “Em đến làm gì, xem trò hề của anh sao?”
Cô lại muốn khóc, cô đứng ở đó, đờ đẫn đứng ở đó. Cô chạy đến giống như bị điên, chỉ để lại nghe thấy lời nói đau lòng ấy sao? Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như thế: “Có lẽ anh phải chúc mừng em, Giản phu nhân? Dù gì em sớm muộn cũng sẽ làm Giản phu nhân. Coi như anh nhìn lầm em, không ngờ em lại bán rẻ anh.”
Cô nắc nghẹn cố gắng kiềm nén nước mắt chảy xuống:”Em chưa từng bán rẻ anh.”
Khóe môi anh hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Ngân hàng Hà Ngân Nhật Bản dừng tín dụng của Đông Cù, chẳng lẽ em dám nói chưa từng bán rẻ anh sao?”
Cô cắn môi, kiềm nước mắt, cô hít một hơi, anh không tin cô như vậy. Uổng công cô không màng tất cả đến gặp anh, anh vẫn không tin cô, ngay cả sự tự tôn đều không tiếc, anh lại chà đạp cô một lần nữa. Cô thật hèn hạ, chỉ vì yêu anh, mới tự đến để anh sỉ nhục thế này. Cô nói: “Được rồi, em đi.”
Cô quay người bỏ đi thật, anh lại thật sự không nói một tiếng. Cô càng đi càng nhanh, đã đi đến chỗ bức bình phong, bản thân cô cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được, trong chốc lát quay đầu lại. Anh đứng ở dưới cửa sổ, ánh nắng giữa thu chiếc vào khuôn mặt anh rất rõ ràng, vừa nhìn thấy cô quay đầu lại, theo bản năng anh muốn quay mặt đi, nhưng cô đã nhìn thấy rồi!
Trên mặt anh không ngờ lại có nước mắt!
Tầm nhìn của cô mơ hồ, cô quên mất từng đọc được trong một cuốn sách: “Người đàn ông chịu rơi nước mắt vì bạn, nhất định là yêu bạn sâu sắc.”
Anh có bản lĩnh như vậy, anh viết nên truyền kỳ trong giới kinh doanh, 27 tuổi anh liền đảm nhận chức chủ tịch của Đông Cù, việc gì anh cũng làm được, kỳ tích nào anh đều có thể tạo ra, anh có lẽ là đánh đâu thắng đó, nhưng, anh đang khóc, anh khóc vì cô.
Cô chạy lại, lao vào lòng anh, vùi đầu khóc lóc. Anh ôm cô thật chặt, ôm chặt như thế, dường như sợ cô sẽ tan theo không khí vậy. Anh yêu cô, anh yêu cô từ trước! Chỉ là chưa từng nói với cô. Không! Anh đã từng nói, lần uống say đó, anh đã từng nói….
Cô khóc hu hu, giống như đứa bé bị tủi thân, cô vừa khóc vừa mắng anh: “Dịch Chí Duy! Anh là đồ xấu xa! Anh là con côn trùng hồ đồ! Anh đuổi em đi! Anh mắng em! Anh ép em vào đường cùng! Anh ép em vào tay của Giản Tử Tuấn! Anh ép em suýt nữa kết hôn với anh ta! Em hận chết anh! Anh là đồ xấu xa!”
Anh yên lặng kệ cô mắng, vùi mặt thật sâu vào trong tóc cô.
“Anh thật tàn nhẫn! Anh nói với em những lời như thế! Anh ép em bỏ đứa bé đi! Anh không có lương tâm!”
Cô mắng đến kiệt sức, cũng khóc đến kiệt sức. Anh vẫn ôm cô thật chặt, dường như vĩnh viễn cũng không buông tay ra nữa. Cô nức nở, dựa vào vai anh.
Cuối cùng, anh mở miệng, nói: “Thánh Hâm, anh yêu em.”
Nước mắt cô lại trào lên, cô nói: “Anh còn khiến em khóc!”
Anh hôn cô, dỗ dành cô, giống như là vỗ một đứa trẻ nói, “Xin lỗi”. Cô chưa từng yên tâm như vậy, cô chưa từng mệt mỏi như thế, cô giống như là con thuyền nhỏ trải qua hết mưa to gió lớn, cuối cùng đi vào cảng, cập bến. Cô lại ngủ thiếp đi thật sâu trong lòng anh như thế.
Lúc tỉnh dậy đã là chiều tà, cô ngủ trên ghế sô pha, trên người đắp áo khoác của anh, anh nắm tay cô, đầu dựa vào ngực cô, cũng đang ngủ. Cô không dám động đậy, chỉ có thể di chuyển ánh mắt, vừa nhìn liền thấy Hoàng Mẫn Kiệt, anh ta đang ở cửa nhìn vào, cô đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy, Dịch Chí Duy cũng tỉnh giấc, thấy Hoàng Mẫn Kiệt liền hỏi: “Việc gì?”
“Mọi người đều đã đến phòng họp rồi.”
“Tôi đến ngay.”
Hoàng Mẫn Kiệt đi rồi, anh hôn cô: “Ở đây đợi anh tan ca—–có lẽ phải đợi một lúc lâu, anh đi họp với bọn họ. Nếu đói thì bảo nhà hàng ở dưới đưa cơm đến, đường dây nội bộ của nhà hàng là 1733, có việc thì gọi vào điện thoại phòng họp, đường dây nội bộ là 1872, cần gì thì tìm phòng thư ký, ở ngay bên ngoài cửa, gọi điện cũng được, số điện thoại nội bộ em biết rồi.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Anh đứng dậy, đi vài bước, bỗng nhiên lại quay đầu lại, chần chừ hỏi: “Em……sẽ không đi mất chứ?”
Sự chua xót trong lòng cô lại dâng lên, lắc đầu thật mạnh: “Em thề, sẽ không bỏ đi.”
Anh cũng cảm thấy cử chỉ của mình hơi trẻ con, cho nên cười đánh trống lảng: “Sao anh….lại sợ như vậy……”
Đúng thế, cô cũng rất sợ, sợ giấc mơ này, trong chớp mắt sẽ tỉnh dậy, sợ anh hễ đi ra ngoài, sẽ thay đổi ý định, không còn cần cô nữa! Tất cả đến quá đột ngột, dễ dàng như thế, khiến cô sợ hãi. Cô mong mỏi lâu như vậy, mất đi lâu như vậy, sợ tất cả đều không phải là thật, chỉ sợ là suy nghĩ chủ quan của cô, chỉ là giấc mơ của cô.
Anh lại quay lại quyến luyến hôn cô, bây giờ mới than một tiếng, đi đến phòng họp.
Cuộc họp đó quả thật rất lâu, lúc anh quay lại cô lại đã ngủ, lúc anh bế cô lên cô mới tỉnh, cô hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Anh đáp “Trời tối rồi, chúng ta về nhà.”
Cô nói: “Đặt em xuống đi——Trên bàn là mì xào em gọi cho anh, chỉ sợ nguội hết rồi.”
Anh nói: “Chúng ta đem về ăn.”
Anh cầm hộp mỳ xào đầy dầu mỡ lên, cô biết, vì là cô đặc biệt gọi cho anh, nên anh không chịu vứt đi, muốn đem về. Anh là con nhà gia thế, rất chú ý ăn mặc, mặc một bộ vet Amandi cầm mỳ xào, là việc anh vốn dĩ không thể làm, nhưng anh lại đã làm.
Khóe mắt cô lại nóng lên: “Vứt đi, về em xào cho anh ăn.”
Anh nói: “Trong tủ lạnh chẳng có đồ gì cả.”
Cô nói: “Chúng ta đi mua.”
Họ thật sự chạy đến siêu thị mua thức ăn, cả siêu thị chỉ có hai người bọn họ, nhưng anh đẩy xe để đồ, cô đặt từng đồ vào trong. Cà chua, nho Mỹ, đu đủ, cải xanh, xà lách, trứng gà, thịt bò, thịt nạc…….giống như là họ phải làm cả một bữa tiệc vậy.
Nhân viên bảo vệ siêu thị kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, hai người phì cười, lúc tính tiền người thu tiền cũng trố mắt nhìn: “Ngài…..Dịch?”
Anh là người nổi tiếng, hai ngày nay lại là nhân vật tin tức nóng, ngay cả người thu ngân cũng biết anh. Anh nghiêm chỉnh nói: “Ồ, cô biết tôi sao? Vậy có thể giảm 20% đúng không?”
Ra khỏi siêu thị, vứt túi lớn túi nhỏ lên xe, nghĩ đến khuôn mặt sừng sờ của mấy người nhân viên siêu thị đó, hai người không kiềm được lại cười, Dịch Chí Duy cười nói: “Họ nhất định nghĩ rằng hai người này là hai kẻ điên!”
Cô cười đến mức cúi người xuống, chỉ dùng ngón tay chỉ sau lưng anh, anh quay đầu lại nhìn, cửa siêu thị chầm chậm hạ xuống, trên lớp sơn màu xanh, dùng màu bạc vẽ lên biểu tượng rõ ràng mà hai người quã đối quen thuộc. Phía duới là một hàng chữ màu vàng nhạt: “Siêu thị số một Trung Sơn hệ thống siêu thị Giai Cù,” nhấp nháy trong màn đêm. Chẳng trách mấy người vừa nãy trong siêu thị lại có dáng vẻ như gặp ma. Anh xị mặt xuống: “Cười cái gì? Em còn cười! Tên tuổi lẫy lừng của anh, hình tượng đẹp đẽ của anh, anh sáng suốt uy vũ trong mắt cấp dưới, đã bị em hủy hoại hết rồi!” Vẫn chưa nói xong, bản thân anh không kiềm được cười lớn.
Có thể lại được tỉnh dậy trong lòng anh, quả thật là một việc quá hạnh phúc.
Vừa mở mắt ra, nhìn thấy rèm cửa màu ngà quen thuộc, khóe môi bất giác hiện lên một nụ cười, chỉ có ở đây, mới khiến cô có cảm giác yên tâm. Anh đánh răng trong phòng vệ sinh, tiếng nước ào ào cũng khiến cô đặc biệt yên tâm. Âm thanh quen thuộc quay lại từng chút từng chút: tiếng rao cạo râu ù ù, tiếng anh mở rèm cửa……
“Chào!” nụ hôn chào buổi sáng đúng giờ tặng đến, hôn vào mắt cô, “Muốn dậy sao?”
“Ồ…..không muốn cử động lắm.”
“Vậy anh đến công ty ăn sáng, người được người khác nuôi có phúc thật đấy.”
Anh đi rồi, cô mỉm cười. Đây mới là Dịch Chí Duy, Dịch Chí Duy sáng chói, nhưng……cũng không hẳn vậy, trước đây anh không dí dỏm như thế, lúc đùa, cũng nói móc là nhiều, bây giờ anh thật sự là chiều cô.
Anh họp cả một ngày, buổi trưa cô gọi điện đến, phòng thư ký đều nói: “Ngày Dịch vẫn chưa tan họp, đợi ngài ấy họp xong tôi sẽ bảo ngài ấy gọi lại cho cô có được không?” Cô vội vàng nói: “Đừng làm phiền anh ấy, tôi không có việc gì quan trọng cả.”
Bây giờ là thời kỳ bất thường của đông cù, trên tin tức nói phạm vi vụ án này mở rộng thêm một bước, công ty tài chính thể hiện, Hoàng tử phạm phát xử tội như dân thường, không vì Đông Cù là tập đoàn lớn mà bao che. Cổ phiếu của Đông Cù cũng vẫn liên tiếp trượt giá……..anh nhất định là bận đến bù đầu.
Buổi tối hơn 12h anh mới về, khuôn mặt mệt mỏi kiệt sức, cô không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng giúp anh chuẩn bị nước tắm.
“Thánh Hâm!” Bỗng nhiên anh ôm cô, hỏi nhỏ, “Nếu…….nếu anh không còn gì nữa, em có rời xa anh không?”
Trái tim cô trùng xuống, trùng đến nơi sâu nhất, anh xưa nay hiếu thắng, không ngờ lại nói ra lời nhụt chí như thế, chắc là sự việc đã nghiêm trọng đến mức khiến anh tuyệt vọng. Cô hỏi: “Tình hình rất không tốt à? Họ tìm anh hợp tác điều tra sao?” Lừa đảo thương mại, tình hình nghiêm trọng có thể bị xử đến 15 năm. Anh nhất định là đối tượng theo dõi quan trọng của phía cảnh sát, có liên quan đến hợp đồng kinh doanh hàng trăm triệu, đương nhiên đều là anh ký tên thực thi…..nói thể nào hơn nữa anh cũng sẽ là chủ phạm…..
Cô cảm thấy không ngờ cơ thể anh đang hơi run run, vậy thì tình hình nhất định xấu đến mức không thể thu xếp được? Cô thở dài một tiếng, nói: “Hôm đó em đã đến gặp anh, thì đã nghĩ rất rõ ràng rồi——Nếu Đông Cù có chuyện, hai người chúng ta vẫn trẻ, vẫn có thể bắt đầu lại, anh dùng 10 năm phát triển Đông Cù đến ngày hôm nay, hai người chúng ta, nhất định không cần đến lâu như thế để có thể ngóc đầu lên.”
Giọng nói của anh thấp thấp, khàn khàn: “Nếu——-anh không thoát được tội, phải ngồi tù thì sao?”
Cô không chút do dự: “Em đợi anh.”
Anh không nói, cơ thể vẫn đang run, trong lòng cô nghĩ, không phải là anh khóc chứ……Có lẽ thật sự rất gay go, có lẽ anh thật sự phải ngồi tù…..con người anh kiêu ngạo như thế, cô rùng mình, an ủi anh cũng an ủi bản thân mình: “Không thể đâu…….chính phủ tuy liên miệng nói phải xử lý nghiêm ngặt, nhưng ít nhiều sẽ nể mặt Đông Cù đúng không? Quan hệ của anh và họ luôn rất tốt mà, đúng không?”