Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Edit: AI_Dứa

Beta: AI_ Hoàng Lan

Bận rộn cả ngày, khi trở về phủ, mặt trời đã lặn sau núi tây.

Sau khi hồi phủ, hai người đi thỉnh an phu thê trưởng công chúa trước, nói chuyện một hồi mới trở về viện của mình dùng bữa tối. Trình Tuyết Nhàn cực kỳ mệt mỏi, vội vàng ăn cơm xong liền gọi nước ấm tới tắm rửa, tính toán nhanh chóng tắm rửa xong có thể đi nghỉ ngơi.

Hạ Cẩn, giờ phút này vẫn còn mạnh như rồng như hổ lại hoàn toàn bị bỏ rơi: “…”

- - Sao hắn luôn có cảm giác dùng xong bị vứt nhỉ?

Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, thấy bất kể tỳ nữ của mình hay của Trình Tuyết Nhàn -- Trình Tuyết Nhàn vẫn cần người hiểu rõ tận gốc rễ hầu hạ, cho nên khi hồi phủ nàng đã dẫn theo Trần ma ma và bốn tỳ nữ thân cận bên người trở về -- Tất cả đều xoay chuyển xung quanh nàng, dường như nàng mới là chủ nhân của căn phòng này, mà hắn thì hoàn toàn trong suốt.

Hạ Cẩn: “…”

- - Mẹ nó, càng buồn bực hơn.

Hạ Cẩn thô lỗ lau mặt, lập tức đi ra phía sau bình phong --

“Thiếu gia!”

“Cô gia!”

Tỳ nữ hai bên sợ hãi không ít trước hành động đột ngột của hắn, đặc biệt là Trần ma ma, gần như muốn trừng lớn đôi mắt!

Vừa rồi bà còn miễn cưỡng ép mình phải thừa nhận vị cô gia này, nhưng hành động đột nhiên càn rỡ của hắn lại khiến bà đánh hắn trở về nguyên hình ở trong lòng. Nếu không phải ngại hiện tại đang ở phủ công chúa, bà thật sự muốn đánh đuổi Hạ Cẩn ra ngoài.



Trình Tuyết Nhàn đang ngâm mình trong bồn tắm, chỉ vào lúc ban đầu nàng mới kinh ngạc một chút, sau đó cũng không có phản ứng gì khác, ngược lại sắc mặt như thường nhìn Hạ Cẩn, dường như đang đợi hắn giải thích những gì hắn đang làm.

Thấy nàng không có phản ứng gì, trong lòng Hạ Cẩn cảm thấy không thú vị, đồng thời lại có một ngọn lửa không tên thiêu đốt.

Hắn không tin, mình còn không trị được tiểu nữ nhân này!

Hạ Cẩn vung tay lên, nói: “Ra ngoài hết đi!”

Bích Châu dẫn đầu đưa người rời đi, Trần ma ma do dự một lát, thấy tiểu thư nhà mình cũng có ý này nên mới đi theo ra ngoài.

Nhất thời, phòng trong chỉ còn lại hai người Hạ Cẩn và Trình Tuyết Nhàn.

Trình Tuyết Nhàn rụt người vào trong nước ấm, vẻ mặt lười biếng thoải mái, ngay cả giọng nói cũng mơ hồ như bị ngâm nước ấm: “Chàng đuổi hết người đi, lấy ai chà lưng cho thiếp nha?”

Từ “nha” cuối cùng như miếng đường chảy mất một nửa, nhão nhão dính dính, ngọt tới mức tê tái lòng người.

Hạ Cẩn đã tê dại thật rồi, không chỉ bị tác động bởi âm thanh, mà thị giác cũng bị tác động dữ dội hơn nữa --

Bởi vì nước ấm, hơi nước bốc hơi như một tầng sa mỏng bao trùm lên trời đất, mà tiểu nữ nhân ở bên trong tầng sa mỏng đó, thân thể được ngâm trong nước ấm và cánh hoa trôi nổi nhuốm màu hồng đậm xinh đẹp, mái tóc dài ướt át xoăn nhẹ, tựa như một người cá mỹ lệ mới trồi lên mặt nước.

Nhưng trong lòng Hạ Cẩn lại biết rõ ràng, nàng không phải người cá mỹ lệ trong truyền thuyết, mà là thê tử của hắn, người được Thánh chỉ tứ hôn, thê tử đã bái thiên địa … Bọn họ là phu thê, thân mật là chuyện đương nhiên.

Giống như mê muội, trong lòng hắn nhắc đi nhắc lại những lời này --

Bọn họ là phu thê, thân mật là chuyện đương nhiên.

Hạ Cẩn tiến lên hai bước rồi cúi người xuống, hôn người cá xinh đẹp chỉ thuộc về hắn.

Trình Tuyết Nhàn chớp chớp mắt, vốn dĩ nàng đã mệt tới mức không muốn cử động, hiện giờ lại được hôn rất thoải mái, vì thế nàng càng không muốn cử động, chỉ hơi ngửa đầu để Hạ Cẩn hôn, mơ hồ nói một câu giữa những nhịp thở: “Xiêm y của chàng sắp ướt…”

Hạ Cẩn cũng mơ hồ đáp lại: “Không sao, dù sao lát nữa cũng phải cởi ra… nào, để ta hầu hạ nàng…”

Trình Tuyết Nhàn không biết tại sao, nhưng nàng cũng nhanh chóng hiểu ra, bởi vì nam tử vội vàng cởi xiêm y của mình, hơn nữa có ý đồ tiến vào bồn tắm nho nhỏ này.

“Từ từ, nước sắp tràn ra --”

“Rào --”

Ừ, đã tràn ra ngoài rồi.

Trình Tuyết Nhàn chưa kịp phát biểu cảm tưởng về điều này, đã bị thân thể nóng rực như lò lửa lớn khiến cho không khỏi run lên, bồn tắm quá nhỏ, hai người phải áp sát vào nhau, tứ chi quấn quýt mới đủ để ngồi xuống, chính vì vậy, tất cả lực chú ý của Trình Tuyết Nhàn không thể không tập trung vào các bộ phận cơ thể dán sát nhau.

Vốn đã bị hun nóng trong nước ấm, hiện giờ lại bị ép ôm một lò lửa lớn, Trình Tuyết Nhàn nóng đến mức nhẹ nhàng thở hổn hển, lẩm bẩm nói: “Chàng cứ nóng vội như vậy không thể chờ thêm được nữa sao?” Rồi lại thất thần suy nghĩ, có phải nên đổi sang một chiếc bồn tắm lớn hơn không, để tránh sau này hai người phải chen chúc như vậy.

“Không cần.”

“Hả?”

“Không cần đổi cái lớn hơn, kích cỡ này rất vừa phải.”

Lúc này Trình Tuyết Nhàn mới bừng tỉnh, hóa ra mình đã vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng, nàng nói: “Thế này là vừa phải? Rõ ràng rất nhỏ mà, không chứa được hai người.”

Hạ Cẩn rũ mặt mày, trông hắn có vẻ vừa dịu dàng lại thâm tình. Hắn duỗi tay xoay Trình Tuyết Nhàn sang hướng khác, để nàng đưa lưng về phía mình, ngồi trên đùi hắn. Hắn khàn khàn nói: “Ta cảm thấy như vậy rất vừa phải…” Không gian càng nhỏ, hắn và nàng gắn bó càng chặt chẽ… Hắn lấy chiếc khăn bên cạnh, nói: “Ta chà lưng giúp nàng, hả?”

Tai Trình Tuyết Nhàn nóng lên, nhẹ nhàng gật đầu, nàng hơi rướn người về phía trước nắm lấy thành bồn tắm, duỗi toàn bộ phần lưng trắng như tuyết trong tầm mắt của Hạ Cẩn, bộ phận hơi trồi lên mặt nước còn dính một hai cánh hoa đỏ thắm, suýt làm bỏng mắt Hạ Cẩn.

Yết hầu Hạ Cẩn khẽ chuyển động, hắn nên tìm thời gian dạy dỗ tiểu thê tử của mình, không được làm như vậy trước mặt nam tử … Ồ, không cần, làm vậy cũng khá tốt, dù sao nàng sẽ chỉ làm như thế trước mặt mình, không phải ư? Hắn là phu quân của nàng, như vậy rất tốt, rất bình thường.

Khăn tắm ngâm nước ấm lau người thoải mái, Trình Tuyết Nhàn thoải mái tới mức đôi mắt cũng nheo lại, nàng hơi nghiêng đầu, dùng âm thanh ngọt ngào không chịu nổi, mềm mại nói: “Chàng dùng chút lực đi…”

Hạ Cẩn thở hốc vì kinh ngạc, đôi mắt đỏ sậm.

“A --”

Lại có không ít nước tràn ra mặt đất, Trình Tuyết Nhàn bị kéo về lồng ngực nam tử lần nữa, sau đó một đôi tay không thuộc về mình lang thang khắp người, đôi tay kia đặc biệt yêu thích cặp vú non mềm trước ngực nàng, xoa bóp thưởng thức mỗi một bộ phận, thậm chí còn nhẹ nhàng kéo đầu v* nho nhỏ, đau đớn rất nhẹ mang đến càng nhiều cảm giác quen thuộc và có phần sợ hãi cho nàng.

“Hạ, Hạ Cẩn…” Các ngón tay nắm lấy thành bồn tắm vô thức dùng sức, Trình Tuyết Nhàn hơi ngẩng đầu thở dốc, thân thể căng chặt.

Hạ Cẩn hôn lên gò má, môi, cổ, cuối cùng nhẹ nhàng gặm cắn trên vai nàng, hắn không chút để ý trả lời. Cùng lúc đó, một bàn tay từ trước ngực nàng sờ xuống dưới, lướt qua vùng bụng phẳng lỳ mịn màng, trượt vào giữa hai chân…

“Ưm --” Trình Tuyết Nhàn kẹp chặt hai chân, mặc dù không phải lần đầu tiên nhưng nàng vẫn có chút choáng ngợp, nhớ tới đau đớn đêm đó… Nàng thì thầm “Hạ Cẩn, đừng… thiếp mệt lắm, đêm nay không làm có được không?”

Động tác trên tay Hạ Cẩn vẫn không dừng, một ngón tay đã nhét vào, hắn cắn vành tai nàng, từ chối: “Suốt hai ngày, chẳng lẽ còn chưa đủ?”

Đêm đại hôn đó, dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng hắn vẫn khiến nàng bị thương, sau đó tuy rằng có bôi thuốc… Ừm, dù sao loại thuốc kia cũng không có tác dụng, Trình Tuyết Nhàn khó chịu thật lâu, Hạ Cẩn cũng không phải cầm thú thật sự, hắn tạm dừng hai ngày không động tới nàng, hai ngày nay, ngay cả tiếp xúc thân mật cũng rất ít.

Nhưng hôm nay lại không được, hắn không nhịn nổi --

Vốn dĩ hắn muốn thông cảm cho nàng hôm nay quá mức mệt nhọc, nhưng đáng tiếc hôm nay nàng lại trêu chọc hắn khắp nơi -- không chủ động hôn hắn, thì cũng làm hắn tức giận.

Hạ Cẩn không muốn nhịn, chỉ riêng hôm nay là hắn không muốn nhịn, hắn vội vàng muốn làm gì đó… Muốn chiếm hữu nàng thật sâu.

Đưa tay vén mái tóc dài ướt át của nàng, Hạ Cẩn thong thả hết lần này đến lần khác để lại những dấu vết màu hồng trên gáy và tấm lưng trắng như tuyết của nàng. Ngón tay bị kẹp giữa hai chân cũng ngày càng quá mức, từ một ngón biến thành hai ngón, sau đó lại biến thành ba ngón, thậm chí còn muốn thử nhét thêm ngón thứ tư.

Ngón thứ tư còn chưa kịp nhét vào, Trình Tuyết Nhàn đã bị kéo căng không chịu nổi, trong giọng nói mơ hồ mang theo chút nức nở: “Không, dừng lại…”

Khi ngón tay thọc vào rút ra còn kéo theo cả nước ấm tiến vào, điều này khiến Trình Tuyết Nhàn càng khó chịu hơn, tiếng khóc lớn dần, liên tục nói mình khó chịu.

Dường như nam tử không nghe thấy gì, động tác càng ngày càng quá mức nóng vội, ở nơi mà Trình Tuyết Nhàn không thể nhìn thấy, trong mắt hắn tràn ngập vẻ thâm trầm, tàn sát bừa bãi và chiếm hữu, hắn lẩm bẩm: “Tuyết Nhàn, Tuyết Nhàn… Nhàn Nhàn, ta muốn nàng… ta muốn nàng…”

Có lẽ cảm thấy âu yếm đủ rồi, hoặc có thể không chịu đựng được nữa, nam tử khẽ nâng bờ mông trắng như tuyết của tiểu nữ nhân lên, chống gậy th*t vào cửa động thịt, đợi hắn hơi nới lỏng sức lực, không cần làm gì nhiều âm đ*o sẽ chậm rãi nuốt trọn cây gậy th*t.

“Ưm --” Trình Tuyết Nhàn ngâm nga một tiếng, thân thể như dây đàn bị kéo căng, uốn thành một đường cong duyên dáng “Hạ Cẩn… Không được… Không được…”

Hạ Cẩn nhéo cằm nàng, bảo nàng quay mặt lại trao đổi một nụ hôn sâu với mình: “Nhàn Nhàn, gọi ta là phu quân, mau gọi ta là phu quân!”

Cùng lúc đó, hắn cũng hung hăng chọc lên trên, có vẻ như hắn sẽ không bỏ qua, nếu Trình Tuyết Nhàn không làm theo lời hắn nói.

Trình Tuyết Nhàn nào chịu nổi, không lâu sau đã khóc lóc gọi hắn là phu quân, nhưng nàng càng muốn, nam tử lại càng không buông tha cho nàng, hắn càng đâm càng mạnh, giống như muốn đâm nát toàn bộ thân thể nàng.

“Hạ, Hạ Cẩn… lừa… tên lừa đảo…”

Hạ Cẩn chỉ thấp giọng cười, dùng sức cắm sâu hơn.

“Nhàn Nhàn, sau này nhớ gọi ta là phu quân nhé?”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!