Ra đến ngoài khu vườn cách bên trong một quãng khá xa, Tiêu Thế Tu mới lên tiếng:
“Lâm Sơ Nguyệt, em không cần phải trốn nữa.”
Cô lui ra khỏi ngực anh, ngẩng mặt lên nhìn anh, sắc mặt anh vẫn bình thường không có dấu hiệu tức giận, đó là vì anh đang chờ cô giải thích.
Không giống như mọi lần, thái độ lần này của anh rất bình thản, những cũng chính vì thế mới càng làm cho cô lo lắng hơn.
Thà rằng anh cứ giận dữ Lâm Sơ Nguyệt còn cảm thấy ổn hơn, những lúc im lặng bình tĩnh như vậy mới là lúc Tiêu Thế Tu đáng sợ nhất.
Cô nuốt nước bọt một cái, dè dặt cất tiếng:
“Tiêu Thế Tu, thực ra…”
“Khi chỉ có hai người, tôi muốn em gọi tôi là ông xã.”
Miệng cô cứng đờ, mãi một lúc mới run run gọi:
“Ông xã…”
“Ngoan lắm.” Tiêu Thế Tu xoa đầu cô như mèo con.
“Thực ra tôi có chuyện muốn nói.”
Anh nhướn mày như chờ cô mở lời.
Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi mới nói tiếp:
“Chuyện lúc nãy không phải là tôi cố tình đâu, anh đừng hiểu lầm nhé.”
“Ồ? Hiểu lầm gì cơ?”
“Chuyện…tôi trốn vào ngực anh ấy.”
Tiêu Thế Tu nhìn cô chăm chú tới nỗi mọi suy nghĩ trong lòng cô như bị anh bóc tách, thực sự là Lâm Sơ Nguyệt không nghĩ mình sẽ gặp lại Tiêu Nhất Minh tại Tiêu gia, nếu không vướng mắc Tiêu Bảo Bảo thì có lẽ cô chẳng bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa.
“Em nói tiếp đi.”
Lâm Sơ Nguyệt nghĩ cuối cùng vẫn phải đối mặt mà thôi, họ là anh em một nhà, cô cũng không muốn anh hiểu lầm giữa mình và Tiêu Nhất Minh có quan hệ, thế nên đã đem mọi chuyện nói ra hết.
“Tôi…hôm qua tôi vô tình đụng phải anh Tiêu Nhất Minh, anh ta lầm tôi với một người tên là Lưu Hạ, khi tôi đến bệnh viện thăm ông ngoại thì lại gặp Tiêu Bảo Bảo đang đi lạc, thằng bé nhận lầm tôi là mẹ của nó, chuyện là như thế, tôi không muốn anh hiểu lầm nên ban nãy mới trốn anh ta.”
Tiêu Thế Tu rất bình thản:
“Vậy nên hôm qua em bị thương là do anh ta?”
“Không phải!” Lâm Sơ Nguyệt xua tay:
“Đó là do tôi đuổi theo tên cướp, không liên quan gì đến anh ta cả.”
“Vậy còn Trình Khâm là ai?”
“Trình Khâm là…khoan đã, anh hỏi anh ấy làm gì?”
Lâm Sơ Nguyệt kịp thời dừng lại, cô chỉ muốn nói chuyện về Tiêu Nhất Minh thôi mà, Tiêu Thế Tu đột ngột đổi chủ đề sang Trình Khâm vậy?
Nếu muốn biết thì anh chỉ cần búng tay một cái là xong, nhưng Tiêu Thế Tu muốn chính miệng Lâm Sơ Nguyệt nói ra.
“Tôi muốn biết giữa em và tên Trình Khâm đó có quan hệ gì với nhau?”
Thanh âm của anh bỗng chốc lạnh hẳn đi, Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy khỏi đùi anh, đứng cách một khoảng:
“Tôi và anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi, không có gì cả, anh tin hay không thì tuỳ.”
Mất đi cô trong lòng tâm trạng anh càng dâng lên khó chịu, nhất là thái độ của cô lạnh nhạt và xa cách với anh mỗi khi nhắc đến tên họ Trình kia.
Tiêu Thế Tu nhìn cô một lúc, khoé môi khẽ cong.
“Được thôi!”
Anh muốn nghe cô giải thích nhưng cô lại lựa chọn che giấu mối quan hệ giữa cô và Trình Khâm, vậy thì Tiêu Thế Tu sẽ sử dụng cách của mình vậy, anh không tin có bạn bè đơn thuần nào mà lại ôm nhau, là một người đàn ông Tiêu Thế Tu hiểu rất rõ ánh mắt của Trình Khâm khi nhìn Lâm Sơ Nguyệt, đó là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người con gái mà họ yêu.
Lâm Sơ Nguyệt đã giải thích rõ ràng với anh rồi, cái gì đối mặt thì cũng phải đối mặt thôi, cô nói:
“Cứ ở ngoài này mãi cũng không phải là cách, chúng ta vào trong nhà thôi.”
Dứt lời cô đã quay người bước đi, Tiêu Thế Tu gọi giật lại:
“Khoan đã.”
“Em không có điều gì muốn hỏi tôi nữa hay sao?”
“Không có.”
Lâm Sơ Nguyệt đi thẳng, chuyện cô giống với Lưu Hạ, tốt nhất là không nên đào sâu thêm bởi vì cô đã xác định tương lai sẽ rời khỏi Tiêu gia rồi.
Tiêu Thế Tu trưng ra ánh mắt phức tạp, anh ấn nút xe lăn đi theo cô, Lâm Sơ Nguyệt rất bình thản, lúc hai người cùng vào thì mọi người cũng vừa ngồi xuống bàn ăn, Tiêu Bảo Bảo ngồi trong lòng lão thái thái chơi đồ chơi, còn Tiêu Nhất Minh lại vừa đi ra khỏi đó để nghe điện thoại. Cô nghĩ mình sẽ chạm mặt anh ta ngay sau đó, cuối cùng lại là không…
“Sơ Nguyệt, cháu đã đỡ chưa?”
Lão thái thái vừa thấy cô bước vào đã hỏi.
“Cháu không sao ạ, cảm ơn lão thái thái.”
Lâm Phỉ Thuý cất tiếng nói ám chỉ:
“Không biết có phải là chóng mặt thật không? Trước đây chị cũng hay giả vờ như thế để lấy sự thương hại lắm mà?”
“Phỉ Thuý!” Lâm Chấn Xuyên quát.
Cô ta hậm hực ngậm miệng, ông ta mỉn cười quay sang giải thích với lão thái thái:
“Xin lỗi lão thái thái, Phỉ Thuý không hiểu chuyện, trẻ người non dạ mong lão thái thái đừng chấp nhặt.”
“Không sao.”
Lâm Sơ Nguyệt coi như không nghe thấy gì, thờ ơ ngồi xuống đối diện với cô ta.
Lý Đan Hà ở một bên phụ hoạ theo:
“Đúng đó, Phỉ Thuý tuy nói vậy nhưng lòng dạ con bé không xấu, chị em trong nhà hay có chuyện mà, tôi sẽ về dạy bảo con bé thêm, mong lão thái thái đừng để ý nhé.”