Chính vì Lâm Sơ Nguyệt nên cô ta mới bị huỷ dung!
Cô ta đột ngột đứng dậy lao ra bên ngoài, vơ lấy một mảnh thuỷ tinh vỡ rồi lao về phía Lâm Sơ Nguyệt.
“Lâm Sơ Nguyệt! Hôm nay tao phải giết chết mày!”
Cô ta điên cuồng lao tới, lập tức bị cô chế trụ, Lâm Sơ Nguyệt bắt được cổ tay của cô ta rồi bẻ quặt nó ra phía sau, cô ta đau đớn đánh rơi mảnh thuỷ tinh xuống đất.
“Con khốn! Mau thả tạo ra!” Lâm Phỉ Thuý hét toáng lên, vết thương trên má nhức nhối vô cùng.
“Lâm Phỉ Thuý, mau nói cho tôi biết đồ của mẹ tôi ở đâu?!”
Lâm Sơ Nguyệt gằn giọng, không còn sự kiên nhẫn với cô ta nữa, cô nhặt
mảnh thuỷ tinh vỡ dưới đất mà ban nãy cô ta đánh rơi lên, kề sát vào bên má còn lại của cô ta, hăm doạ:
“Lâm Phỉ Thuý, cô muốn nửa bên mặt còn lại của mình có thêm một vết sẹo nữa không?”
Hàng mi cô ta run rẩy, tròng mắt trợn lớn nhìn chằm chằm miếng thuỷ tinh trong tay Lâm Sơ Nguyệt, cô ta vùng vẫy, lập tức bị cô dùng sức đè mạnh trên tường:
“Đừng có mà vùng vẫy! Nếu không tối trượt tay vô tình cứa vào đó một đường đấy!”
Lâm Phỉ Thuý nghiến răng nhìn cô bằng cặp mắt ngập tràn thù hận, Lâm Sơ Nguyệt ép cô ta:
“Có nói không?”
Lâm Phỉ Thuý cảm nhận được miếng thuỷ tinh lạnh bằng như sắp cửa vào da của mình, cô ta hoảng hốt, lắp bắp tuôn ra sự thật:
“Không có di vật nào cả!”
“Cô nói gì?” Giọng nói Lâm Sơ Nguyệt lạnh đi.
“Lâm Sơ Nguyệt đồ ngu! Mày nghĩ còn di vật nào sao? Căn phòng đó ma còn chẳng thèm vào, từ lúc người phụ nữ chết tiệt đó chết thì ba đã cho đốt hết toàn bộ mọi thứ trong phòng đó rồi!”
Cơ thể cô khẽ run lên một cái, nhưng không phải vì sợ hãi mà là vì giận dữ hoá thành căm thù người mà cô gọi là cha tàn nhẫn cùng độc ác đó. Lâm Phỉ Thuý buông thêm lời công kích:
“Lâm Sơ Nguyệt mày đúng là tội nghiệp! Cả mẹ mày cũng thế, yêu một người không yêu mình sau đó thì chết, mà đã chết rồi còn không kéo mày theo cùng đi, thật phiền phức!”
Cô ta nói xong liền bật cười một tràng sảng khoái, hai mắt cô tối sầm, ẩn chứa sự lạnh lẽo vô tận. Lâm Sơ Nguyệt không chần chừ, cầm mảnh thuỷ tinh cứa vào mặt cô ta một vệt dài.
"Á á á!"
Cô ta ngưng bát tiếng cười, thay vào đó là tiếng hét đau đớn, Lâm Sơ Nguyệt buông tay đẩy cô ta ngã xuống đất.
“Mày... mày dám...”
Ngón tay cái của Lâm Phỉ Thuý run rẩy chỉ vào mặt cô, mâu từ kẽ tay cô ta chảy xuống, nhỏ từng giọt xuống đất. Sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt lạnh bằng không cảm xúc, chậm rãi lại gần cô ta.
“Mày muốn làm gì? Mày đừng lại đây!”
“Lâm Phỉ Thuý, cô thử nói thêm một câu nào sỉ nhục mẹ tôi nữa xem, tôi sẽ rạch nát mặt cô!”
Cô trừng mắt, phút chốc khiến cho cô ta sợ hãi ngưng bặt, đây không phải là Lâm Sơ Nguyệt nhẫn nhịn mà cô ta hay biết, Lâm Sơ Nguyệt trước mặt cô ta mang vẻ mặt lạnh lùng rất đáng sợ, bỗng chốc làm cô ta liên tưởng tới một người...
Tiêu Thế Tu.
“Lâm Phỉ Thuý cô nhớ cho kĩ, đừng thách thức tôi, bởi vì từ bây giờ tôi sẽ cho từng người các người trải qua cảm giác sống không bằng chết!”
Dứt lời, cô vung tay lên, Lâm Phỉ Thuý co rúm người lại vì sợ hãi, nhưng hoá ra là Lâm Sơ Nguyệt ném miếng thuỷ tinh dính máu xuống đất, sau đó hùng hồn rời đi.
Lâm Sơ Nguyệt ra khỏi quán bar, cô vẫy một chiếc taxi, mất một lúc mới bắt được xe vì trời đã khuya, quán bar này còn ở một con đường vắng. Cuối cùng
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!