Hoá ra là anh đề phòng kẻ khả nghi kia sẽ tới một lần nữa nên mới yêu cầu chuyển phòng bệnh, còn cho người theo dõi. Lâm Sơ Nguyệt cảm động, muốn gọi điện thoại cảm ơn anh nhưng nghĩ anh đang ở trên máy bay thì lại thôi.
Cô đặt giỏ hoa quả lên trên bàn, sau đó thay nước cho bình hoa, Lý Khuynh Ngang vẫn còn đang ngủ, những chỉ số trên máy chạy bình thường kêu tít tít từng tiếng đều đặn.
Lâm Sơ Nguyệt mở cửa sổ ra một chút cho thoáng, đúng lúc đó thì Lý Khuynh Ngang đang nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt ra.
“Ừ.” Lý Khuynh Ngang mở miệng kêu lên một tiếng, Lâm Sơ Nguyệt liền quay người lại.
“Ông ngoại...”
Cô mừng rỡ chạy tới bên cạnh ông, hai mắt rưng rưng.
Lý Khuynh Ngang nhíu chặt lông mày, đôi mắt mờ đục phát ra tia sắc bén, ông ta mở đôi môi khô khốc, thốt ra được hai tiếng, hai tiếng đó như lấy hết tất cả sức lực trong người ông.
“Sơ Nguyệt..”
Lâm Sơ Nguyệt rơi nước mắt, nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông, đáp:
“Cháu đây.”
Lý Khuynh Ngang muốn nói gì đó nhưng không có sức, chỉ có thể siết chặt tay cô. Lâm Sơ Nguyệt cảm giác hình như ông có gì đó khác, cô nhìn vào
mắt ông, một suy nghĩ mạnh dạn lướt qua trong đầu, cô cất tiếng, thanh âm hơi run rẩy:
“Ông ngoại, ông nhớ ra cháu là ai rồi hay sao?”
Lý Khuynh Ngang gật đầu, hai cánh môi tái nhợt run run. Cảm xúc của Lâm Sơ Nguyệt như vỡ oà, hốc mắt cay xè, nước mắt không kìm được mà tuôn dài trên hai gò má. Cô ôm chặt Lý Khuynh Ngang, miệng liên tục gọi:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!