Lão thái thái cảm thấy đầu truyền đến cơn đau nhức âm ỉ, bà đưa tay lên bóp bóp thái dương. Tiêu Nhất Minh bỗng lo lắng đỡ bà:
“Bà nội, bà không sao chứ ạ?”
“Không sao, chỉ là đau đầu chút thôi.” Lão thái thái xua tay, đáp.
Tiêu Nhất Minh nói:
“Bà nội, bữa tiệc lần này cháu sẽ tổ chức sau ba ngày nữa ở khách sạn Hoa Đỉnh. Cháu mong rằng bà có thể đến, đại diện cho cả Tiêu gia.”
Ánh mắt của anh ta rất kiên quyết, giống như không một thứ gì có thể lay chuyển được. Lão thái thái thở dài rồi đồng ý:
“Được.”
“Vậy bà nội, bà nghỉ ngơi đi ạ, cháu ra ngoài đây.”
Tiêu Nhất Minh đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lão thái thái nằm xuống giường, trong đầu đột nhiên nhớ tới những lời nói của Lâm Sơ Nguyệt hôm nay.
“Bà tin bản xét nghiệm Adn đó là thật hay sao?”
Lão thái thái vì lẽ đó cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cho tới khi gần sáng mới chập chờn thiếp đi.
….
Lý Đan Hà hẹn gặp lão thái thái ở một nhà hàng sang trọng, lúc mà bà đến không ngờ cũng có Lâm Chấn Xuyên cũng có mặt ở đó. Thấy bà đến, hai người bọn họ liền niềm mở đón tiếp.
“Lão thái thái, mời ngồi.”
Lâm Chấn Xuyên mỉm cười, lên tiếng.
Ông ta còn đích thân kéo ghế cho bà, lão thái thái cảm ơn rồi ngồi xuống, Lý Đan Hà là người mở đầu trước tiên:
“Lão thái thái, hôm nay đột ngột hẹn gặp lão thái thái ra đây là có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Là chuyện gì?”
Lý Đan Hà bày ra vẻ mặt khó xử, bà ta thở dài một tiếng rồi đáp lời:
“Chuyện là thế này, chúng tôi cũng đã nghe về những ồn ào dạo gần đây và cảm thấy rất tiếc về việc đó. Nhưng mà lão thái thái à, chúng tôi cũng chỉ là nạn nhân trong chuyện này mà thôi.”
“Nạn nhân?” Lão thái thái vẫn chưa hiểu.
“Thực ra…Lâm Sơ Nguyệt không phải là con gái của nhà họ Lâm, nó đã lừa dối chúng tôi bao lâu nay…tôi và Chấn Xuyên cũng mới biết được sự thật này.”
“Cái gì? Còn có chuyện đó nữa sao?” Lão thái thái kích động liền đứng bật dậy, Lý Đan Hà nhỏ ra vài giọt nước mắt, gật đầu chắc nịch:
“Đúng vậy, đích thân Chấn Xuyên đã xác định rồi. Lão thái thái, chúng tôi thật sự không có ý định lừa dối bà, tất cả là do Lâm Sơ Nguyệt, nếu như cô ta không nghĩ cách quyến rũ Tiêu Thế Tu thì giờ này Lâm Phỉ Thuý đã là cháu dâu của bà rồi.”
Lão thái thái hít sâu vài cái, hô hấp trong ngực như đứt quãng. Thảo nào mà ngày hôm qua Lâm Sơ Nguyệt đổ hết tội lỗi lên đầu Lưu Hạ, thì ra là để bao che cho mình.
“Hoá ra sự thật là như vậy sao?” Lão thái thái trầm giọng, nói.
Lý Đan Hà thầm mỉm cười khi thấy bà đã tin, bà ta bấy giờ mới nói tiếp:
“Đúng vậy, lão thái thái. Bây giờ Lâm Sơ Nguyệt cũng chẳng còn liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa, bà cứ đuổi con nhỏ đó ra khỏi Tiêu gia, sau đó chúng tôi sẽ gả Phỉ Thuý cho cháu trai thứ hai của bà.”
Lão thái thái nhìn vào mắt của Lý Đan Hà và Lâm Chấn Xuyên, cuối cùng đồng ý:
“Được, chuyện này ta sẽ sắp xếp.”
“Cảm ơn lão thái thái!”
Lý Đan Hà không ngờ mọi chuyện diễn ra thuận lợi đến thế, bà ta còn mời lão thái thái ở lại dùng bữa nhưng bà đã từ chối. Lâm Chấn Xuyên và Lý Đan Hà tiễn lão thái thái về, trong lòng bà ta vui mừng không thôi.
“Lão gia, không ngờ bà ấy lại dễ dàng đồng ý thế.”
Lâm Chấn Xuyên cũng không ngờ, tuy nhiên hai người bọn họ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều…
….
Ba ngày sau.
Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn sang trọng bậc nhất trong thành phố, vì tin đồn diễn ra gần đây nên mọi người đến tham dự rất đông, phần lớn là tò mò về câu trả lời mà Tiêu Nhất Minh hứa hẹn, sau đó còn là muốn chiêm ngưỡng người vợ đã trở về của anh ta.
Trước đây Lưu Hạ lấy Tiêu Nhất Minh nhưng không hề xuất hiện trước mặt công chúng, thế nên cũng chẳng ai biết mặt mũi của cô ta như thế nào.
Lâm Chấn Xuyên và Lý Đan Hà tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, muốn xem thử gương mặt của người vợ đã khuất mà Tiêu Nhất Minh một mực yêu thương là như thế nào.
Lâm Phỉ Thuý cũng rất tò mò, tất nhiên cũng đến. Mc đúng lúc đi lên sân khấu bắt đầu khai mạc buổi tiệc, sau đó giới thiệu nhân vật chính của ngày hôm nay.
“Xin giới thiệu cô Lưu Hạ!”
Lưu Hạ mặc váy màu đen bó sát, xẻ tà đuôi cá khoe triệt để đường cong của mình, mái tóc được uốn lượn sóng và gương mặt được trang điểm cầu kỳ xinh đẹp. Cô ta vừa xuất hiện thì Tiêu Nhất Minh đứng bên dưới đã mỉm cười bước lên bục, nắm lấy tay cô ta, đồng thời giới thiệu:
“Xin giới thiệu với tất cả các vị quan khách có mặt ở đây ngày hôm nay, đây là vợ của tôi, Lưu Hạ.”
Cả khán phòng “ồ” lên một tiếng sau đó cùng vỗ tay, riêng chỉ có Lâm Phỉ Thuý, Lý Đan Hà và Lâm Chấn Xuyên kinh ngạc tột độ.
Gương mặt này chẳng phải rất giống với Lâm Sơ Nguyệt hay sao?
Nếu không nhìn kỹ thì đến Lâm Phỉ Thuý cũng nhầm.
Lưu Hạ cầm mic, giọng nói mềm mại yếu ớt, mỏng manh:
“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Lưu Hạ, thành thật xin lỗi mọi người vì những tin đồn không hay ở Tiêu gia vừa qua, tôi vừa mới điều trị bệnh ở nước ngoài trở về, cơ thể vẫn còn yếu nên không hay biết gì cả. Chỉ mong rằng mọi người ở đây đừng hiểu lầm Nhất Minh, mọi tin đồn đều không đúng sự thật, mong mọi người sau này tiếp tục tin tưởng Nhất Minh và Tiêu thị, không bị những tin đồn vô căn cứ kia che mắt…”
Bên dưới bàn tán xôn xao:
“Nói vậy thì người trong đoạn clip kia là Lâm Sơ Nguyệt rồi…hai người bọn họ giống nhau thế cơ mà…”
“Đúng là giống nhau thật đấy, không biết là có khúc mắc gì không nhỉ?”
“Nói vậy thì đúng là Lâm Sơ Nguyệt cặp kè với phú nhị đại à? Nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Tiêu là người khuyết tật xấu xí, chẳng trách…”
Lưu Hạ âm thầm cười lạnh, đúng lúc đó màn hình lớn phía sau đột nhiên hiện lên một loạt hình ảnh và giọng nói của người đàn ông.