Thông tin đó nhanh chóng được sinh viên trong trường loan ra rồi đưa lên trên mạng, làm cho Lâm Phỉ Thuý vô tình đọc được.
“Cái quái gì đây?”
Sau hôm cô ta bị Tiêu Thế Tu dạy cho một trận thì Lâm Phỉ Thuý không dám ho he một tiếng nào nữa, không ngờ hôm nay lại thấy tin tức này. Cô ta từ ngạc nhiên chuyển sang sung sướng, bật cười ngặt nghẽo:
“Lâm Sơ Nguyệt! Không ngờ chị cũng có ngày này? Đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, ác giả thì ác báo thôi!”
“Cô nói cái gì hả?”
Cánh cửa phòng đang khép hờ của Lâm Phỉ Thuý bị Lâm Nhất đẩy mạnh ra, vẻ mặt đỏ bừng vì giận dữ.
Sự xuất hiện của anh ta làm cho cô ta giật mình nhưng rất nhanh Lâm Phỉ Thuý đã hếch mặt lên rồi nói:
“Thì sao? Tôi nói sai chỗ nào à?”
“Tôi cấm cô không được xúc phạm tới Lâm Sơ Nguyệt!” Lâm Nhất chỉ vào mặt cô ta mà mắng.
Lâm Phỉ Thuý cười khẩy một cái, cô ta đứng dậy lại gần anh ta hơn, vẻ mặt không có lấy môt tia sợ hai, còn khinh bỉ nói rằng:
“Lâm Nhất, anh dựa vào đâu mà bắt tôi không được xúc phạm tới cô ta? Anh là anh trai của cô ta chứ có phải là anh trai của tôi đâu?”
Lâm Nhất nghiến răng ken két, ánh mắt giận dữ tức giận, vì thế mà không kiềm chế được vung tay lên tát cho cô ta một cái. Lâm Phỉ Thuý bị tát đau, gương mặt lệch hẳn sang một bên, gò má cũng tức thì đỏ bừng lên.
“Anh dám tát tôi?” Cô ta trợn tròn mắt như không tin nổi.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đàn ông xung quanh đều yêu quý và bệnh vực Lâm Sơ Nguyệt, dựa vào đâu chứ? Lâm Phỉ Thuý cô ta trước đây từng ái mộ Lâm Nhất và mong muốn anh ta sẽ đối xử dịu đang và cưng chiều mình nhưng không, trong mắt anh ta chỉ có Lâm Sơ Nguyệt mà thôi.
“Lâm Nhất! Anh dựa vào đâu mà đánh tôi?!”
Lâm Phỉ Thuý như phát điên liên tục dùng hai tay đánh vào ngực anh ta, nhưng sức của cô ta thì sao mà sánh bằng một người đàn ông như Lâm Nhất, anh ta dễ dàng khống chế được Lâm Phỉ Thuý, hơn nữa lại còn trừng mắt cảnh cáo cô ta:
“Lâm Phỉ Thuý! Tôi cảnh cáo cô không được đụng đến em gái tôi! Nếu không thì cô sẽ biết tay tôi!”
Nói xong, anh ta hất mạnh tay cô ta ra, Lâm Phỉ Thuý ngã bệt xuống sàn, còn Lâm Nhất thì đạp cửa bỏ đi. Cô ta hít sâu một hơi nuốt nước mắt ngược vào trong, miệng lầm bầm chửi: “chết tiệt!”, lòng đố kỵ hận thù dành cho Lâm Sơ Nguyệt càng sâu sắc.
“Tôi xem anh sẽ bảo vệ cô ta thế nào? Lâm Nhất?”
Lâm Nhất rời khỏi phòng của Lâm Phỉ Thuý. Anh ta đến công ty tìm Lâm Chấn Xuyên. Cánh cửa phòng chủ tịch bỗng nhiên bị một lực đẩy rất mạnh, Lâm Chấn Xuyên nhíu mày nhìn lên, trông thấy anh ta thì lông mày mới giãn ra một chút.
“Bình thường gọi con còn chẳng thèm đến, hôm nay lại chủ động đến đây sao?”
Lâm Nhất tới thẳng bàn làm việc của ông ta, nói:
“Ba, chuyện của Sơ Nguyệt là như thế nào? Ba đuổi em ấy ra khỏi nhà sao?”
Lâm Chấn Xuyên nhíu mày:
“Con bé đó nói với con như vậy à?”
“Không phải! Ba hãy trả lời câu hỏi của con đi!”
Ông ta nhìn vào mắt Lâm Nhất thấy anh đang tức giận, ngược lại vô cùng bình thản đáp:
“Không phải là đuổi mà là để cho con bé rèn luyện một chút thôi.”
“Rèn luyện?”
“Đúng vậy.”
Lâm Nhất cười nhạt “Rèn luyện của ba là đẩy em ấy tới vùng núi xa xôi hẻo lánh, để em ấy sống ở đó, vất vả làm việc hay sao?”
Lâm Chấn Xuyên: “Lâm Nhất, con không hiểu được đâu. Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, nếu con không còn chuyện gì khác muốn nói thì mau đi ra ngoài đi, ba còn nhiều việc phải làm lắm.”
Nói xong, ông ta lại cúi đầu xuống xem tài liệu, Lâm Nhất bỗng nhiên đập mạnh tay xuống chiếc bàn gỗ, anh ta phẫn nộ:
“Ba! Trong mắt ba chỉ có tiền và công việc thôi sao? Con cái đối với ba không là gì cả à?!”
“Hay nói chính xác hơn chỉ là công cụ cho danh vọng và tiền tài của ba?”
Lâm Chấn Xuyên bị anh ta chọc tức, ông ta đứng dậy, lớn tiếng gọi thư ký ở bên ngoài vào.
“Mau lôi nó ra ngoài cho tôi!”
Lâm Nhất không chịu, anh ta cùng thư ký giằng co với nhau. Lâm Chấn Xuyên giận dữ ra mặt, chòm râu dưới cằm ông ta rung rung cả lên. Trước lúc bị đưa khỏi đó anh ta vẫn cố nói thêm:
“Ba! Con nhất định sẽ không để cho ba làm tổn thương Sơ Nguyệt thêm nữa đâu! Con sẽ bảo vệ em ấy!”
….
Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn ở bệnh viện cho nên cô không hề hay biết chuyện này. Tiêu Thế Tu nói rằng anh đến chỗ lão thái thái một lát rồi quay lại, còn dặn dò cô cứ ngủ đi. Mấy ngày hôm nay anh cứ phải chạy đi chạy lại, người gầy hẳn đi, Lâm Sơ Nguyệt rất thương anh nhưng chẳng giúp được gì, cô chỉ có thể cố gắng khoẻ lại mà thôi.
Bỗng nhiên, điện thoại đặt trên tủ reo vang, Lâm Sơ Nguyệt với tay lấy nó, ngạc nhiên khi thấy người gọi đến là lão thái thái.
“Alo?” Cô dè dặt bắt máy.
Đầu dây bên kia, giọng của bà rất lạnh lùng:
“Cô đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”