“Mấy năm không gặp, nhớ anh quá..”
“Là ai gửi vậy?” Lão thái thái hỏi anh.
Tiêu Thế Tụ bèn giấu tấm bưu thiếp ra sau lưng, lắc đầu đáp:
“Chắc là Nhất Minh mang đến.”
Đúng lúc đó y tá mang thuốc tới cho lão thái thái vì đã tới giờ uống thuốc rồi, Tiêu Thể Tu bèn nói có việc bận rồi ra về. Anh tới phòng của bảo vệ nhờ ông ta cho xem camera phòng bệnh của bà.
Khoảng chừng sáu giờ sáng có một cô gái mặc váy ngắn màu đen, đeo kính râm cầm một giỏ hoa quả đi vào trong phòng. Camera không quay được khuôn mặt của cô ta nên bảo vệ cũng không biết được cô ta là ai, Tiêu Thế Tu siết chặt mảnh giấy trong tay, ánh mắt lạnh bằng tối sầm lại.
Anh đi ra khỏi phòng bảo vệ, gọi tới số điện thoại ở trong mảnh giấy đó, điện thoại vừa đổ chuông đã có người nghe máy ngay lập tức, giọng nói y hệt như hai năm trước.
“Thể Tu à.”
“Hai năm không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?”
Tiêu Thể Tu không đáp, gân xanh nổi giận giật từng đợt trên trán.
Lưu Hạ thấy anh không nói gì, đôi môi tô son đỏ rực bĩu lại một cái không vui. Cô ta lên tiếng:
“Sao anh không nói gì vậy?”
“Giữa chúng ta còn có gì để nói sao? Tôi tưởng cô chết rồi?”
Nụ cười trên môi cô ta tắt lịm, Lưu Hạ trả lời:
“Đáng ghét anh biết em chưa chết mà, không phải em đã gọi điện cho anh một lần nói rằng em bị tai nạn huỷ dụng nên phải đi phẫu thuật lại sao?”
“Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi? Cô nên nhớ cô là vợ của anh trai tôi chứ không phải là tôi! Cô có biết trong hai năm qua anh ta khổ sở thế nào khi cô ra đi không?”
Lưu Hạ lạnh mặt, đáp:
“Thế Tu, anh biết em thích anh chứ không phải là Tiêu Nhất Minh mà? Em kết hôn với anh ta chỉ vì muốn ở bên cạnh anh thôi! Thực chất là em không yêu anh ta.”
Những lời nói của cô ta khiến anh cảm thấy thật ghê tởm.
“Lưu Hạ, đáng tiếc cho cô quá, giờ tôi đã là kẻ tàn phế, còn bị huỷ dung trở thành một người xấu xí, cô thích tôi cũng vô dụng”