Mấy cô nữ sinh trên lầu thấy Lâm Sơ Nguyệt hứng trọn xô nước lau nhà bẩn thỉu bèn đắc ý trốn vào trong phòng, đúng lúc đó Lâm Nhất đuổi theo kịp cô, anh ta thấy như vậy bèn nói:
“Sơ Nguyệt, vào phòng của anh đi, anh có quần áo khô.”
“Không cần!” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng hất tay anh ta ra khỏi người mình một lần nữa, cô nói:
“Lâm Nhất! Tôi không cần sự thương hại của anh!”
Tài xế của Tiêu gia đúng lúc đến nơi, Lâm Sơ Nguyệt bèn chạy nhanh tới ngồi vào trong xe. Ông ta thấy người cô ướt rượt như thế liền không hiểu có chuyện gì xảy ra, lo lắng hỏi cô:
“Thiếu phu nhân, cô sao vậy ạ?”
“Tôi không sao, chú Từ, chú mau cho xe chạy đi.”
Lâm Sơ Nguyệt lấy khăn giấy trong túi xách ra rồi thấm nước trên người mình đi. Trên đường về cô hỏi:
“Thế Tụ anh ấy có ở nhà không vậy chứ?”
“Thiếu gia vừa vào bệnh viện thăm lão thái thái rồi ạ.”
Cô thở phào một tiếng, may quá...cô không muốn anh nhìn thấy
mình trong bộ dạng này chút nào. Tiêu Thế Tu mà biết được thì sẽ lại lo lắng cho mà xem, mới ngày đầu đi học đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, Lâm Sơ Nguyệt buồn bã.
Trở về nhà, cô liền đi tắm để gột rửa hết tất cả bẩn thỉu trên người. Điện thoại để bên ngoài bỗng nhiên rung lên nhưng Lâm Sơ Nguyệt không biết.
Tiêu Thế Tu gọi cho cô ba cuộc điện thoại không được đâm ra sinh lo lắng, lão thái thái nhìn anh sốt sắng như ngồi trên đống lửa, bà chậm rãi lên tiếng:
“Mới xa nhau chỉ có mấy tiếng mà đã không chịu nổi rồi hay sao?”
Tiêu Thế Tu cất điện thoại vào trong túi, đáp:
“Không phải.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!