Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn đang ngây người, bỗng nhiên đột ngột bị gọi tên:
“Lâm Sơ Nguyệt.”
“Có Lâm Sơ Nguyệt ở đây không?” Anh gọi một lần nữa lúc này cô mới hoàn hồn, vội vã trả lời:
“Có!”
“Mời bạn trả lời câu hỏi lúc nãy.”
Cô lúng túng không biết nên trả lời thế nào, Trình Khâm ngồi bên cạnh liền giải vây cho cô bằng cách nhắc nhở:
“Đáp án là X.”
Lâm Nhất nhìn cô chằm chằm, sau đó lên tiếng:
“Hết buổi học tới phòng 211 gặp tôi.”
Lâm Sơ Nguyệt cứng ngắc người, hết buổi học Trình Khâm muốn đi cùng cô nhưng cô đã từ chối, đứng trước cửa phòng 211, cô giơ tay lên gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói lạnh nhạt truyền ra, cô mở cửa đi vào thấy Lâm Nhất đang ngồi trước bàn làm việc, anh đã tháo khẩu trang, gương mặt điển trai với ống mũi cao vút.
“Bao nhiêu năm mới gặp lại, em không muốn nói gì sao?”
Lâm Sơ Nguyệt nhớ lại hồi còn nhỏ, Lâm Nhất vì bảo vệ cô mà bị ngã đập đầu vào đá, máu chảy ròng ròng sau đó Lâm Chấn Xuyên đã nhốt cô trong nhà kho ba ngày ba đêm.
Sau cái chết của mẹ, anh đi Mỹ, cứ ngỡ Lâm Chấn Xuyên sẽ đối xử tốt với cô nhưng không, ông ta đưa cô lên núi, Lâm Nhất không hề biết chuyện này, mấy lần anh gọi điện về nhà hỏi về cô nhưng ông ta luôn lảng tránh, không ngờ lần này lại gặp cô ở đây lại còn trưởng thành xinh đẹp đến vậy.
Lâm Sơ Nguyệt cũng không còn nhớ nổi quãnh thời gian không gặp anh là bao lâu nữa, khi cô đau khổ nhất thì người anh mà cô nương tựa lại không hề bên. Bây giờ khi cô yên ổn với cuộc sống thì anh còn trở về làm gì?
“Sơ Nguyệt?” Lâm Nhất thấy cô không nói gì, anh ta gọi tên cô một lần nữa.
Cô sực tỉnh, đáp:
“Đúng là một thời gian dài không gặp làm tôi tưởng mình không có người anh trai nào ấy chứ...”
Anh ta đứng dậy, đi tới gần cô hơn nhưng cô đã tránh đi. Lâm Nhất trầm giọng:
"Anh xin lỗi...”
"Xin lỗi gì chứ? Anh chẳng có lỗi gì cả mà phải xin lỗi tôi.”