Lâm gia.
Lâm Phỉ Thúy cùng Lý Đan Hà đang ngồi nói chuyện với nhau trên ghế sô pha, nhớ lại chuyện hôm qua, bà ta hướng tới con gái mình mà hỏi:
“Phỉ Thúy, hôm qua mẹ thấy con và Mạc Bắc rất thân mật với nhau, sau đó hai đứa đã nói chuyện gì vậy?”
Nhắc tới chuyện này, gương mặt của cô ta phút chốc hồng lên, thanh âm ngượng ngùng:
“Anh ấy nói anh ấy sẽ cưới con.”
“Thật sao?” Lý Đan Hà vui mừng: “Phỉ Thúy, vậy thì tốt quá rồi! Mạc Bắc là thiếu gia của gia đình giàu có, gả cho cậu ta thì con sẽ được sống sung sướng suốt đời, không cần phải lo cái gì nữa.”
Lâm Phỉ Thúy cũng mong là như thế, Mạc Bắc hiện tại là người có gia thế và vẻ ngoài phù hợp nhất với cô ta, duy chỉ có một điều làm cho cô ta thấy không hài lòng là Mạc Bắc rất lăng nhăng, mỗi lần anh ta nói mình đi đâu là cô ta lại cảm thấy không an tâm.
Lý Đan Hà thấy sắc mặt con gái chìm vào suy tư, lo lắng, bà ta liền vỗ vai, nhẹ giọng hỏi:
“Phỉ Thúy, con sao thế? Chẳng lẽ có chuyện gì hay sao?”
Lâm Phỉ Thúy lắc đầu:
“Không có gì đâu mẹ.”
Đúng lúc này, mười chiếc siêu xe hạng sang của Tiêu Thế Tu đã đến Lâm gia, người hầu lập tức chạy vào báo tin, Lâm Phỉ Thúy cùng Lý Đan Hà đi ra ngoài, vẻ mặt đồng loạt ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhất là Lâm Phỉ Thúy, cô ta trông thấy Lâm Sơ Nguyệt cực kì xinh đẹp, trên người còn mặc bộ váy giới hạn mà cô ta thích nhất, trong lòng dâng lên ghen ghét cùng đố kỵ vô cùng.
Lão thái thái đi tới trước mặt Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thúy, cất tiếng:
“Xin chào bà thông gia, tôi là bà nội của Thế Tu…”
Lý Đan Hà miễn cưỡng mỉm cười, bắt lấy tay của lão thái thái:
“Xin chào, mời tất cả mọi người vào trong nhà.”
Lý Đan Hà bảo người hầu gọi Lâm Chấn Xuyên dậy, sau đó tất cả mọi người cùng nhau vào trong nhà, Lâm Phỉ Thúy nhìn chằm chằm Lâm Sơ Nguyệt, lúc hai người bọn họ đi qua, cô ta còn nói nhỏ vào tai của Lâm Sơ Nguyệt:
“Lâm Sơ Nguyệt, cô được lắm, gả được vào nhà giàu rồi, còn cố tình phô trương thanh thế sao?”
Lời nói của cô ta vô tình lọt cả vào tai của Tiêu Thế Tu, Lâm Phỉ Thúy cứ tưởng là anh không nghe thấy, Lâm Sơ Nguyệt không quan tâm, đẩy xe cùng anh đi vào trong nhà.
Lâm Phỉ Thúy bị ngó lơ, cô ta tức đến nỗi nghiến răng ken két, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, bấy giờ điện thoại trong túi cô ta bất chợt rung lên, khóe môi cô ta bỗng nhiên mỉm cười.
Lâm Chấn Xuyên nghe tin có thông gia đến thăm, ông ta nhanh chóng thay đồ chỉnh tề rồi đi xuống lầu, đã lâu lắm rồi Lâm Sơ Nguyệt mới nhìn thấy ông ta, kể từ ngày mà ông ta vứt bỏ hai mẹ con cô để đón Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thúy tới ngôi nhà này thì cô đã không còn coi ông ta là cha của mình nữa rồi. Lúc hai người nhìn vào mắt nhau, Lâm Chấn Xuyên cũng né tránh nhìn sang nơi khác, Lý Đan Hà thì khỏi phải nói, trong mắt lộ ra tia căm ghét, tất cả những biểu hiện của bọn họ đều không thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Thế Tu.
Vẻ mặt của Lâm Sơ Nguyệt vẫn hết sức bình thản, cô không thể hiện cảm xúc gì cả, lão thái thái sai người đặt quà lễ xuống sau đó mới nói:
“Chuyện đám cưới ngày hôm qua chúng tôi rất xin lỗi, đáng lẽ là phải tổ chức đúng hôm đó nhưng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên phải dời sang hôm khác.”
“Không sao đâu, lão thái thái có lòng như vậy, chúng tôi không để ý gì đâu.” Lâm Chấn Xuyên tươi cười.
Lý Đan Hà bấy giờ mới bước tới nắm lấy tay của Lâm Sơ Nguyệt, khóe mắt hoe đỏ, rưng rưng nói:
“Sơ Nguyệt, con đi lấy chồng rồi, mẹ sẽ nhớ con lắm, nhớ phải giữ gìn sức khỏe con nhé.”
Lâm Sơ Nguyệt chỉ muốn rút tay mình ra khỏi tay của bà ta, chính bà ta cùng Lâm Phỉ Thúy đã xúi giục Lâm Chấn Xuyên đuổi hai mẹ con cô về cùng núi đồng hông mông quạnh, sống cuộc sống khổ cực, để mẹ cô bị viêm phổi mà qua đời, lúc đó cô còn quá nhỏ không làm được gì, nhưng bây giờ thì khác rồi, Lâm Sơ Nguyệt chỉ đợi một ngày để trả mối thù cho mẹ mình.
Lý Đan Hà đang chuẩn bị nói tiếp gì đó thì lúc này, Lâm Phỉ Thúy cùng với Mạc Bắc từ ngoài cửa đi vào, cô ta khoác tay anh ta rất thân mật, vẻ mặt dương dương tự đắc.
“Chị, anh rể, bà, bố mẹ, giới thiệu với mọi người, đây là Mạc Bắc, chồng sắp cưới của con.”
Lâm Sơ Nguyệt sững người, Mạc Bắc cũng thế, anh ta không ngờ cô ta lại giới thiệu như vậy, nhưng trước mặt rất nhiều người, anh ta không dám thể hiện thái độ ra, nhất là còn có mặt Lâm Sơ Nguyệt ở đây.
Lí do là vì lần trước khi mẹ cô sắp chết, muốn nhìn mặt Lâm Chấn Xuyên lần cuối cùng, Lâm Sơ Nguyệt đã đội mưa gió quay trở về thành phố A, nào ngờ lại bị Lý Đan Hà nhẫn tâm đuổi ra khỏi cửa, tình cờ lúc đó cô gặp được Mạc Bắc, ngày từ lần đầu tiên anh ta đã bị vẻ đẹp của cô thu hút, biết được chuyện này, Lâm Phỉ Thúy vô cùng tức giận, kể từ đó cô ta càng căm ghét cô hơn.