Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy giọng nói đó, phút chốc cả người như đông cứng lại. Bởi vì giọng nói đó không ai khác mà của Lâm Chấn Xuyên. Ông ta đang dồn ép ông ngoại của cô ký tên vào giấy tờ gì đó, ông ngoại vùng vằng không chịu liền bị Lâm Chấn Xuyên quát vào mặt:
“Ba! Ba mau ký vào đây đi! Sao ba cứng đầu như thế chứ?!”
“Không…không…”
Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được nữa, cô bước tới chắn trước mặt Lâm Chấn Xuyên đồng thời đẩy ông ta sang một bên.
“Ông làm gì vậy?! Sao ông lại biết ông ngoại ở đây mà tới?”
“Sơ Nguyệt?” Lâm Chấn Xuyên có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, lập tức giấu tập giấy tờ đó ra sau lưng, vẻ mặt không được tự nhiên.
“Lâm Chấn Xuyên, ông hại gia đình tôi, hại mẹ tôi chết thảm, bây giờ ông ngoại bị điên ông cũng không tha, bây giờ còn đến ép ông nữa, ông có còn là con người nữa không?!”
Lâm Sơ Nguyệt hét lên, ánh mắt nhìn ông ta rất phẫn nộ và căm ghét, cô vẫn còn nhớ trước khi chết mẹ cô vẫn còn đặt niềm tin vào ông ta, yêu ông ta như thế nào, vậy mà Lâm Chấn Xuyên nhẫn tâm bỏ mặc bà để đến với Lý Đan Hà. Trước lúc nhắm mắt mẹ cô khuyên cô buông bỏ hận thù đối với ông ta, chỉ vì lời hứa đó mà Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt bỏ qua cho ông ta, Lý Đan Hà và cả Lâm Phỉ Thuý. Nhưng cô không ngờ đến một người bị điên mà ông ta vẫn không buông tha.
Lâm Chấn Xuyên nhướn mày nhìn cô từ đầu đến chân, trong mắt không có lấy một chút hối hận hay đau khổ, ông ta thậm chí còn cất tiếng chê nhạo cô:
“Lâm Sơ Nguyệt, khá khen cho mày dám đứng trước mặt tao mà lớn lối như thế, bước chân được vào Tiêu gia rồi có khác, có Tiêu Thế Tu chống lưng nên không coi ai ra gì rồi à?”
Cô hiểu tính cách của ông ta chỉ coi trọng tiền bạc là trên hết, thế nên cách tốt nhất để chọc tức ông ta chính là nhắm vào tiền bạc.
“Đúng vậy đấy! Tiêu gia đúng là chẳng có thứ gì ngoài tiền cả, bây giờ tôi mới cảm thấy mình may mắn khi được gả cho Tiêu Thế Tu đấy.”
Lâm Chấn Xuyên nghe thế quả nhiên tức điên lên được, mặt đỏ phừng phừng, ông ta chỉ ngón tay cái vào mặt cô, nói:
“Lâm Sơ Nguyệt mày đừng có mà phách lối như thế.”
“Tôi phách lối chỗ nào? Lần trước tôi còn nghe nói ông định nhờ cậy Thế Tu cơ mà, đáng tiếc dự án đó lại không được phê duyệt, mà ông biết là ai đã duyệt nó không? Chính là tôi đấy!”
Vẻ mặt ông ta từ tức giận, khinh bỉ chuyển sang kinh ngạc, biến hoá như tắc kè hoa. Giây lát sau Lâm Chấn Xuyên nở nụ cười, hạ giọng xuống nịnh nọt cô:
“Sơ Nguyệt à, sao con lại làm thế với ba chứ? Người trong một nhà phải giúp đỡ nhau chứ con.”
Ông ta không biết là cô nói dối, cũng không ngờ Tiêu Thế Tu nghe lời cô thế, nếu biét vậy thì ban nãy ông ta đã không nói những lời đó rồi.
Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà trước thái độ lật mặt nhanh hơn lật sách đó của ông ta, cô nhếch môi cười không đáp. Lâm Chấn Xuyên sốt sắng còn thân mật nắm lấy tay của cô:
“Con gái à, mong con hãy nói với Thế Tu môt tiếng giúp ba đi, con muốn gì ba cũng đáp ứng, chỉ cần dự án đó được phê duyệt mà thôi.”
“Có thật là tôi muốn gì ông cũng đáp ứng?”
Ông ta gật đầu như gà mổ thóc, Lâm Sơ Nguyệt không ngờ ông ta vì tiền cái gì cũng dám làm, ông ta căm ghét cô như thế mà còn chịu hạ mình xuống vì tiền, nếu biết ban đầu ông ta khốn nạn đến mức này thì cô đã không bao giờ gọi ông ta là ba rồi.
“Chỉ cần là con gái yêu của ba nói ra thì cái gì ba cũng làm cho con.”
Lâm Chấn Xuyên nói rất kiên quyết, cô chắp hai tay trước ngực, đáp:
“Được, tôi chỉ có một yêu cầu mà thôi.”
“Yêu cầu gì?” Ông ta hỏi ngay. Cô mỉm cười trả lời:
“Làm mẹ tôi sống lại đi, tôi sẽ bảo Thế Tu phê duyệt dự án đó cho ông.”
Nụ cười trên đôi môi ông ta tắt lịm, ông ta làm sao mà khiến người chết sống lại được chứ? Lâm Sơ Nguyệt cong môi lên:
“Sao? Ông có làm được hay không?”
“Sơ Nguyệt, con đừng đùa nữa. Sao mà ba có thể làm cho Nguyệt Nguyệt sống lại được?”
Cô cảm thấy tên của mẹ thốt ra từ miệng của ông ta thật dơ bẩn, ông ta không xứng đáng nhắc tới mẹ cô. “Đừng gọi tên bà ấy từ miệng của ông!” Lâm Sơ Nguyệt nổi giận lớn tiếng lên, lồng ngực phập phồng lên xuống. . ngôn tình ngược
“A…đừng mà…sợ…” Ông ngoại cô bỗng nhiên co rúm người vào trong góc, vẻ mặt hoàng hốt sợ hãi. Lâm Sơ Nguyệt dỗ dành ông ngoại, đồng thời lạnh nhạt nói với Lâm Chấn Xuyên:
“Lâm Chấn Xuyên, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu, vậy nên ông đừng hòng moi được của nhà chồng tôi một đồng một cắc nào!”
Cô chỉ thẳng ngón tay ra ngoài cửa:
“Bây giờ thì ông mau cuốn xéo khỏi đây đi!”
Trên trán Lâm Chấn Xuyên nổi đầy gân xanh vì giận dữ, ông ta chỉ nói với cô một câu “mày cứ đợi đấy!” Rồi đạp cửa rời đi. Lâm Sơ Nguyệt vỗ về dỗ dành ông ngoại, trong lòng ngọn lửa thù hận chầm chậm dâng lên cao.