Đối diện với câu hỏi của Sở Trạch, Thẩm Hạo Khanh không có phản ứng gì. Hắn đứng yên ở một chỗ, đến lúc Khiết Băng nắm tay Sở Trạch định rời đi, hắn mới níu cô lại.
“Khiết Băng, em đừng đi. Về nhà với anh có được không?”
Cô cự tuyệt thu tay lại, gương mặt lạnh tanh nhìn đi nơi khác. Sở Trạch kéo cô lại sát người mình, rồi lớn tiếng nói:
“Để em gái tôi được yên đi. Con bé sẽ không bao giờ trở về bên cậu đâu.”
“Sở Trạch, cậu cho tôi nói chuyện riêng với Khiết Băng một lát.” Thẩm Hạo Khanh hạ thấp giọng cầu xin.
Không đợi Sở Trạch trả lời, Khiết Băng đã dứt khoát quay lưng về phía hắn. Cô cắn nhẹ môi dưới, cố gắng kiềm nén nỗi đau trong lòng, cứng rắn nói từng câu tuyệt tình.
“Thẩm Hạo Khanh, kết thúc thật rồi. Tôi đã quyết định từ bỏ hết tất cả những chuyện trong quá khứ, vì vậy anh cũng đừng tìm tôi nữa.”
Cho đến khi Khiết Băng cố gắng nhiều như vậy, Thẩm Hạo Khanh vẫn không xiêu lòng. Vậy lúc cô quyết định từ bỏ, hắn lấy tư cách gì để cầu xin cô quay lại chứ?
Giữa hai người, đã là chuyện không thể rồi…
Thẩm Hạo Khanh đau đớn nhìn bóng lưng Khiết Băng xa dần, tim hắn như thắt quặn lại. Phải làm sao thì cô mới chịu tha thứ cho hắn, hay thậm chí đơn giản là mở lòng, chịu cho hắn một cơ hội sửa lỗi?
“Khiết Băng, anh sai rồi. Anh thật sự rất hối hận…”
…
Từ lần đầu tiên gặp lại Khiết Băng ở cánh đồng hoa oải hương, Thẩm Hạo Khanh vẫn không bỏ cuộc. Hôm nào hắn cũng đến căn nhà gỗ nơi hai anh em cô sống, đứng lì trước cổng nhà mong được gặp cô gái nhỏ.
Suốt ba ngày liên tiếp, ngày nào hắn cũng đứng đến khi trời tối mò, rồi ôm thất vọng rời đi.
Hôm nay Sở Trạch sẽ dẫn Khiết Băng đến buổi tiệc rượu để làm quen với những người bạn mới. Chính vì muốn Sở Trạch yên tâm, cô đã hứa với anh sẽ mở rộng lòng mình, từ từ đón nhận cuộc sống tươi đẹp.
Sáu giờ tối, Khiết Băng thay trang phục dạ hội, cùng Sở Trạch đến bữa tiệc xa xỉ.
Cao Minh Viễn cũng đến, thậm chí Ninh Khiết Quỳnh còn chỉ cho người đàn ông này dùng mưu kế để lợi dụng Khiết Băng giúp mình thoát khỏi tội bắt cóc.
Tuy rằng cách này có chút bỉ ổi, nhưng Cao Minh Viễn không còn nhiều thời gian nữa. Hắn đành phải đồng ý, phối hợp với Ninh Khiết Quỳnh.
Và dĩ nhiên trong bữa tiệc này, không thể thiếu sự xuất hiện của Thẩm Hạo Khanh.
Bất kể nơi nào Khiết Băng hiện diện, hắn sẽ tìm đến. Thẩm Hạo Khanh tin rằng cô vẫn còn yêu mình, chỉ cần hắn cố gắng thật nhiều, nhất định sẽ có ngày cảm hóa được trái tim cô gái nhỏ.
“Khiết Băng, đừng căng thẳng, cứ thả lòng người thôi. Tối nay em gái của anh thật xinh đẹp!”
Cô khẽ mỉm cười, không muốn phá hỏng sự kỳ vọng của Sở Trạch. Khiết Băng khoác tay anh đi chúc rượu mọi người, rồi làm quen với một người đàn ông đứng gần đó.
“Đây là Peter, một người bạn của anh. Còn đây là Khiết Băng, em gái tôi.” Sở Trạch nhiệt tình giới thiệu.
Người đàn ông kia là con trai vị chủ tịch công ty đối tác với Sở thị, hiện tại đang định cư ở Pháp. Đều là người đồng hương nên dễ nói chuyện, Sở Trạch cũng yên tâm hơn khi để Khiết Băng kết bạn với anh ta.
Cô lịch sự cúi đầu chào, nhưng chẳng biết nói gì, chỉ đứng một bên nhìn hai người đàn ông nói chuyện qua lại. Ngay lúc này có một người phục vụ đi đến, ghé sát vào tai Sở Trạch thầm thì.
“Người đó gấp lắm sao? Được, chờ tôi một lát.”
Không biết là ai tìm Sở Trạch, chỉ thấy nhân viên báo lại rằng cô gái đó rất muốn được gặp anh. Nhìn sang Khiết Băng và Peter, anh nói:
“Cậu có thể giúp tôi trông chừng em gái một lát không? Tôi sẽ quay lại ngay.”
“Khiết Băng, em đứng nói chuyện cùng Peter, rồi đợi anh nhé!”
Cô hiểu chuyện gật đầu, có lẽ là một đối tác làm ăn nào đó tìm Sở Trạch, cô đâu thể đi theo làm vướng tay vướng chân anh được.
Peter rót cho Khiết Băng một ly rượu vang. Anh ta nhiệt tình không để Khiết Băng từ chối, cô uống một ly, rồi lại một ly nữa. Tổng cộng đã cạn với anh ta bốn ly rượu rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!