Khiết Băng tìm đường trở về biệt thự của Cao Minh Viễn, dù sao cũng đang ở Singapore, ngoài hắn ra cô không quen biết thêm ai nữa. Để sống sót trong cái xã hội này vốn không hề đơn giản, hiện tại cơ thể cô còn yếu ớt như vậy, vẫn cần thêm thời gian để tịnh dưỡng.
Alex nhìn thấy Khiết Băng từ đằng xa, vội vàng chạy đến. Thấy cô vẫn an toàn, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khiết Băng, từ nãy đến giờ cô đi đâu thế? Làm tôi lo muốn chết.”
Cô không nói gì, cúi đầu đi theo Alex về nhà. Anh ta thở dài thườn thượt, thật hết cách với cô gái nhỏ.
“Khiết Băng à, nếu cô cứ im lặng như vậy sẽ không tốt cho sự hồi phục của cô chút nào.”
“Cao Minh Viễn rất lo cho cô đó. Nếu cô không vì bản thân cũng nên vì những người xung quanh mà cố gắng một chút có được không?”
Khiết Băng vẫn không nói câu nào, mặc kệ Alex cứ ngồi độc thoại một mình. Anh ôm trán đầy bất lực, có khuyên nhủ thế nào cô cũng không chịu nghe.
“Được rồi, cô nghỉ ngơi đi. Tôi đi làm việc của mình đây.”
Alex trở về phòng làm việc, Khiết Băng vẫn ngồi thừ ra ghế sofa ngoài phòng khách, tẻ nhạt không biết nên làm gì. Cuộc sống cô vốn đơn điệu, nay càng thêm u sầu.
Hôm đó, nếu cô không đến đám cưới của Thẩm Hạo Khanh, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.
Khiết Băng đau lòng tự trách bản thân mình. Nếu cô cẩn thận hơn một chút đã không đánh mất đứa trẻ.
“Xin lỗi con…”
Cô đau lòng bật khóc, nước mắt cứ thế lăn tràn ra hai gò má. Mệt mỏi đến mức nằm dài ra ghế sofa ngủ thiếp đi, đến cả trong mơ cô cũng nhớ đến hình ảnh của Thẩm Hạo Khanh, tim đau như bị người ta dùng tay xé toạc.
Mười một giờ trưa, khi Alex đang nấu cơm dưới nhà bếp thì nghe tiếng chuông cửa. Chuông ngân một hồi lâu, anh ta mới tháo tạp dề ra đi mở cửa.
“Xin hỏi, các người là ai thế?”
Trước mặt anh là một người đàn ông cao lớn, khí chất phi phàm. Sau lưng hắn còn có bốn người, nhìn qua có lẽ là vệ sĩ. Vừa nhìn thấy Alex, hắn đã sừng sộ bước đến nắm lấy vai anh ta:
“Khiết Băng đâu? Cô ấy ở đâu hả?”
Alex chợt hiểu ra vấn đề, nhưng lúc này đã quá muộn. Bốn người vệ sĩ kia chen qua anh ta, xông thẳng vào bên trong nhà.
“Các người là ai? Có biết làm như vậy là xâm phạm gia cư bất hợp pháp không?”
Thẩm Hạo Khanh không thèm quan tâm lời Alex, trực tiếp đẩy ngã anh ta chạy vào bên trong tìm Khiết Băng. Cô đang nằm ở ghế sofa nghe thấy tiếng động lớn thì tỉnh dậy.
“Khiết Băng…”
Thẩm Hạo Khanh ôm chầm lấy Khiết Băng, xúc động không sao diễn tả được, tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng tìm thấy cô rồi.
Khiết Băng ở trong vòng tay của hắn, cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương. Giọng nói này, mùi hương này, cô vẫn còn nhớ rất rõ. Chỉ là người đàn ông đó, cô ước cả đời này không bao giờ phải gặp lại nữa.
“Buông tôi ra…” Cô gắt lên đầy giận dữ.
“Anh không buông. Khiết Băng, em theo anh về nhà có được không?”
Cô cự tuyệt lắc đầu, liều mình đẩy Thẩm Hạo Khanh ra. Cô không thể theo hắn về, không muốn nhớ lại quá khứ đau thương đó nữa.
Khiết Băng liều mạng chạy, Thẩm Hạo Khanh gọi vệ sĩ đuổi theo cô. Một cô gái mỏng manh như Khiết Băng sao có thể trốn thoát? Dù được Alex giúp cầm chân bọn họ, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn bị bắt lại.
“Tên khốn, anh còn muốn tìm tôi làm gì hả?”
Khiết Băng tuyệt vọng vùng vẫy, Thẩm Hạo Khanh liền ôm cô thật chặt. Hắn không ngừng an ủi, mong cô có thể bắt đầu lại với hắn.
Khiết Băng nấc nghẹn từng cơn, uất ức mà ngất xỉu tại chỗ. Thẩm Hạo Khanh thừa cơ hội đưa cô đi khỏi đó, Alex chỉ biết trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi.
Anh vội gọi cho Cao Minh Viễn, báo với hắn tình hình. Còn về phía Thẩm Hạo Khanh, hắn lập tức gọi bác sĩ riêng, sau đó lên máy bay tư nhân trở về nước.