Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Gả Tam Thúc

Lần trước Cố Trường Quân phái người tìm nàng tới lại không có cơ hội gặp gỡ. Vì vậy nghe nói hôm nay hắn về sớm, Chu Oanh liền chủ động đến thỉnh an.

Tuyết rơi không nhỏ, đi dọc đường, trên mũ trùm đã kết sương, giày thêu trên chân đã sũng nước tuyết, lạnh đến mức sắp không còn cảm giác. Dù có bất cứ chuyện gì mà gặp Cố Trường Quân, nàng sẽ luôn rối ren và phạm sai lầm, trước khi đi ngay cả guốc gỗ cũng quên đeo, lúc này chỉ đành kiên trì mang cái xúc cảm lạnh như băng đó.

Để tỏ sự tôn kính, nàng vừa vào sân đã tháo mũ trùm, trong tay đang cầm một chiếc hộp đựng thức ăn xinh xắn, ôm chặt vào trong ngực rất sợ nước canh bên trong lạnh đi.

Sau một chốc, Bắc Minh mới cười mời nàng vào.

Vén chiếc mành kẹp bông màu xanh thẫm, trong phòng ngoài lớn như vậy đặt lác đác mấy cái ghế. Lần trước Chu Oanh tới đây là năm, sáu năm trước, dưỡng phụ dẫn nàng đến mượn một bảng chữ mẫu của danh sĩ tiền triều của tam thúc cho nàng dùng để học vỡ lòng.

Thư phòng vẫn mang dáng vẻ của quá khứ, Cố Trường Quân mấy chục năm như một ngày ở đó đọc sách, nghị sự, ở đó nghỉ ngơi.

Mặt nam là cái giá để đồ cổ trải cả mặt tường, bên trong không ít bảo vật quý giá, dưới cửa sổ là một cái giường lò lớn, là chỗ mà bình thường Cố Trường Quân hay đánh cờ. Gian bắc chính là thư phòng, dựa vào tường bày một chiếc bàn vẽ, ở giữa là bàn đọc sách, lúc này Cố Trường Quân đang an vị ở phía sau bàn đọc sách, mặc áo choàng màu chàm hoa văn hình mây, tóc buộc cẩn thận tỉ mỉ, dùng một cây trâm ngọc hình ngọn sóng cực tốt cố định lại.

Chu Oanh không dám nhìn lâu, trong tay xách hộp đựng thức ăn phúc thân lạy bái, nghe được Cố Trường Quân ngồi ở trên trầm mặc một lúc lâu mới “ừ” một tiếng tỏ ý hắn đang nghe. Chu Oanh thấy hình như hắn không định nói, bèn nâng một chén nước từ trong hộp đựng thức ăn ra, thấp giọng nói: “Tam thúc đọc sách khuya, ban đêm gió lạnh, Oanh Nhi đã chuẩn bị trà làm ấm người, mời tam thúc nếm thử.”

Cố Trường Quân bỏ sách xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Đầu nàng cúi xuống cực thấp, áo khoác trên người đã được cởi ra, mặc bộ áo váy rộng thùng thình màu nhạt không cũ cũng chẳng mới, dưới váy ướt một mảnh, chắc là vừa rồi đạp tuyết ở bên ngoài. Dưới ánh sáng mông lung mờ tối, hắn không nhìn rõ khuôn mặt nàng, chỉ thấy nàng khom người cầm chén, nhìn thấy chẳng khác gì thị tỳ.

Cố Trường Quân mấp máy môi, nói: “Để đó đi.”

Nhận thấy được trong giọng nói hắn có vài phần không kiên nhẫn gợn sóng, nội tâm nàng mờ mịt, không biết sao mình lại làm hắn bực mình.

Chu Oanh ổn định tâm trạng, tiến lên đặt chén ở trên thư án, lúng túng vâng dạ một chốc, nghĩ xem có phải hỏi hắn lần trước tìm nàng có chuyện gì không. Còn chưa mở miệng đã thấy hắn cầm quyển sách vừa mới bỏ lại kia lên tay, thờ ơ nói: “Có việc gì thế?”

Xem ra hắn đã không còn nhớ chuyện ngày đó gọi người truyền nàng qua nói chuyện nữa rồi. Cũng phải, hắn bận rộn như vậy, ở bên ngoài toàn làm việc lớn, chắc chút chuyện cỏn con bé bằng hạt đậu ở nội trạch này hắn sớm đã quên rồi.

Chu Oanh cuống quýt cụp mắt cười: “Không có việc gì ạ, ta không quấy nhiễu tam thúc nữa.”

Nàng vội lui xuống, đi tới sân phơi, khóe mắt thoáng nhìn thấy trên chiếc ghế đẩu trong góc phòng kế bên đặt vài bộ xiêm y gấp chỉnh tề và hai đôi giày màu đen.

Là đồ mà lần trước nàng đưa tới. Vẫn để ở đằng kia như trước, quả thực hắn chưa từng dùng.

Chu Oanh cười tự giễu một cái, đi nhanh ra khỏi gian nhà.

Cố Trường Quân bỏ sách xuống, ánh mắt rơi vào chén nước trên góc bàn. Hơi nóng lượn lờ, váy nàng đều đã thấm ướt nước tuyết mà nước này lại vẫn ấm áp.

Tiện tay đẩy nắp chén ra, nước bên trong trong vắt lọt vào tầm mắt. Sợi sâm được cắt rất nhỏ cùng với hoa bách hợp lộ ra mùi vị của nước gừng mới.

Cố Trường Quân bỗng nhiên nghĩ đến nếu như lúc này trước mặt lại có mấy miếng tuyết đoàn tử, cộng thêm nước canh ấm áp tỳ vị này thì chắc chắn là tuyệt vời.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn chưa từng chạm vào nước canh này.

**

Chu Oanh bị bệnh.

Tối hôm qua khi trở về chân đã không còn cảm giác, lúc đó vẫn chưa để ý, rạng sáng muốn dậy như thường lệ thì thấy trời đất quay cuồng, đau đầu như thể có người đang đập trong đầu.

Xin nghỉ ở chỗ lão phu nhân rằng sợ lây bệnh cho người khác. Xuân Hi qua đây dò xét một hồi, Trần thị cũng sai người tặng chén thuốc tới.

Chu Oanh hiếm khi không cần dậy sớm, gắng ngủ mấy giờ, đợi khi tỉnh lại không ngờ đã chạng vạng tối. Nàng vén màn lên, chỉ thấy Lạc Vân ở bên ngoài giường lò, vẻ mặt hơi cô đơn.

Chu Oanh cố đứng dậy, gọi Lạc Vân qua hỏi.

Lạc Vân không giấu được nàng, chỉ đành nói: “… Vừa này nô tỳ nghe Xuân Quyên bên cạnh nhị thái thái nói, hôn sự của cô nương… đi tong rồi.”

Chu Oanh ngây ra, nghe Lạc Vân nói: “Nàng ta nói là tam thúc chưa gặp nhà họ Diệp đã không đồng ý, lão thái thái không dám bằng lòng nên đã đuổi Địch thái thái đi.”

Chu Oanh khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đẩy Lạc Vân một cái: “Về sau không cho phép hỏi thăm chuyện như vậy nữa. Để người khác biết còn tưởng rằng ta rất muốn rời nhà, khiến người ta nhìn vào chê cười.”

Vành mắt Lạc Vân ửng đỏ: “Ở trước mặt người khác, tất nhiên nô tỳ sẽ không nói. Nô tỳ và cô nương sống nương tựa lẫn nhau, có cái gì không thể nói với cô nương chứ? Nô tỳ lo lắng cô nương không còn nhỏ nữa, người khác ở tuổi này của tiểu thư đã sớm đính hôn, chỉ chờ thêu áo cưới xuất giá thôi. Chuyện này của cô nương bởi vì túc trực bên linh cữu mà dây dưa đến bây giờ, nay vẫn còn chưa đính hôn. Nhà hầu gia gả con gái chỉ việc đi sáu lễ đã mất một hai năm, dù cho cô nương chờ được thì người như Diệp công tử có mấy người chứ? Lúc này bỏ qua, tương lai gặp, ai biết sẽ như nào?”

Diệp cửu công tử là học trò của Cố Trường Sâm, mấy năm trước thường tới lui hầu phủ, lúc đi vào bái kiến lão phu nhân, bởi vì khi đó Chu Oanh còn nhỏ nên không tránh quá khắt khe, hai người từng gặp mặt, thậm chí Chu Oanh còn biết một ít về chuyện của hắn ta.

Nhà họ Diệp rất giàu có quyền thế, lúc trẻ ông cố của Diệp cửu công tử đã từng làm hàng dệt Tô Châu, do đó gia tài phong phú, theo việc thế hệ con cháu thi đỗ làm quan, nên thanh uy ngày càng lớn, dần dần đứng vững gót chân ở kinh thành. Nhiều đời dốc sức kinh doanh mới bồi dưỡng được một nhân vật xuất chúng như Diệp cửu công tử. Diệp cửu công tử tên Diệp Thăng, là con út đại phòng nhà họ Diệp, môi hồng răng trắng sạch sẽ cao lớn, Cố lão phu nhân rất ưa thích hắn ta. Địch thái thái tới cửa làm mai, lúc đó Cố lão phu nhân cũng hơi động lòng, hai đứa bé đều là mình nhìn từ bé đến lớn, cũng đều là đời sau mà Cố Trường Sâm để ý. Nếu có thể kết làm liền cành thì ắt ông ở trên trời có linh cũng sẽ hết sức vui mừng.

Nhưng Cố Trường Quân không bằng lòng.

Chu Oanh âm thầm thở dài. Đời này nàng làm cô nương Cố gia thì không thể không suy nghĩ vì lợi ích của Cố gia. Mặc dù nàng không hiểu chuyện trên triều đình nhưng nàng  đã nhìn thấy nhiều tranh chấp giữa dưỡng phụ và tam thúc trong mấy năm nay, bởi vì chính kiến không hợp mà ngay cả anh em ruột cũng không thể hoà giải, càng đừng nói đến nhà họ Diệp còn là người ngoài.

Chu Oanh vừa bị bệnh, đảo mắt đã non nửa tháng, tổ mẫu Quách lão thái quân của Quách Chỉ Vi – bạn tâm giao của nàng – đến sinh nhật. Bởi vì gần phủ An Bình Hầu, quan hệ hai nhà thân cận nhất nên ngay hôm đó, Trần thị dắt Chu Oanh và con út Cố Lân đến đó. Qua cửa thuỳ hoa đã được Quách Chỉ Vi và chị dâu nàng ấy là Quách nhị nãi nãi đón vào phòng chính, bên trong đã có không ít tân khách đến, nói chuyện vô cùng náo nhiệt. Nghe nói nữ quyến của phủ An Bình Hầu đi tới thì trong phòng rõ ràng yên tĩnh lại. Thị tỳ vén màn lên, một làn gió thơm nồng nặc từ trong tràn ra.

Hành lễ theo thân phận xong xuôi thì mấy cô bé tràn lên vây quanh Chu Oanh, muốn đến hậu viện ngắm mai vàng với nàng.

Chu Oanh nhìn Trần thị, được nàng ấy cho phép mới mỉm cười đồng ý. Quách Chỉ Vi nắm tay nàng đi ở phía trước, bốn phía lại không có trưởng bối nên các cô gái trở nên hoạt bát hẳn, Quách Chỉ Vi cười nói: “Hôm nay đều đã tới chỗ của ta thì ta ắt không thể thiếu lễ của chủ nhà, nhân lúc tiệc rượu vẫn chưa mở, mời mọi người đến Bách Hương Các uống trà.”

Vài cô nương bèn đi về phía sau vườn, Bách Hương Các xây gần nước, mặt nam là nước, mặt bắc chính là vườn mai, vườn mai này của Quách gia khá lớn, nổi danh khắp kinh thành, Bách Hương Các cũng vì hương mai mà có tên ấy.

Quách Chỉ Vi mời mấy tiểu thư ngồi ở phòng khách nhỏ rồi dắt tay Chu Oanh nói với mọi người: “Oanh tỷ hiểu cách pha trà nhất, ta mời nàng ấy giúp ta, các cô nương đợi chút.”

Mang theo Chu Oanh đẩy cửa tiến vào, sau một tấm bình phong lớn có vài cái giá sách đứng thẳng thông đến nóc nhà, bày đầy quyển sách đủ màu. Bách Hương Các này vốn là chỗ để Quách Chỉ Vi cùng đám tỷ muội trong nhà đọc sách vỡ lòng, Chu Oanh cũng biết hơn nửa số đồ tốt mà nàng ấy cất giữ được đều giấu ở số sách trong các.

Quách Chỉ Vi chỉ phía sau giá sách với nàng: “Oanh tỷ.”

Chu Oanh nhìn theo hướng ngón tay nàng, sau tia sáng mờ tối của thư các, một người chậm rãi đi tới.

Chu Oanh biến sắc.

Người nọ đã chắp tay khom người xuống làm lễ cực nhanh: “Cố cô nương!”

Chu Oanh khí huyết cuồn cuộn, trợn mắt nhìn Quách Chỉ Vi: “Chỉ Vi muội có ý gì?”

Quách Chỉ Vi liên tục thở dài với nàng: “Oanh tỷ, ta cũng hết cách rồi, tam ca của ta cứ van xin ta bằng mọi cách, nói nếu tỷ không gặp Diệp cửu gia thì hắn… hắn sẽ nhẫn nhịn đến nghẹn chết…”

Chu Oanh xoay người cất bước định đi ra ngoài.

Diệp Thăng vội la lên: “Cố cô nương! Xin nàng dừng bước.”

Nhảy lên mấy bước ngăn cản lối đi của Chu Oanh.

Sắc mặt Quách Chỉ Vi trắng bệch, không ngừng cầu xin: “Nhỏ giọng thôi, nhỏ giọng thôi! Oanh tỷ, tỷ đừng trách ta, ta cũng thấy Diệp cửu gia thực sự quá đáng thương…”

Mắt Chu Oanh mở to, sắc mặt lạnh như sương như tuyết. “Diệp cửu gia đáng thương, ta không đáng thương, danh tiết của ta không đáng thương ư?”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!