Chương 8
“Bởi vì thím Ngân và nhóc Mốc sẽ ở nhà con từ hôm nay.” Đức nhìn thẳng vào bà Cẩm, nhấn mạnh từng chữ.
Bà Cẩm sững người vài giây rồi giật mình hoảng hốt.
“Không được! Tôi không cho phép! Con Ngân ở cùng với anh thì còn ra thể thống gì nữa. Hàng xóm sẽ nghĩ thế nào về nhà mình hả?”
Bà Cẩm xồng xộc vào nhà, chạy thẳng về phía bếp.
“Là nó dụ dỗ anh, đúng không? Nó có thể thuê nhà trọ cơ mà. Tại sao nó phải đeo bám anh mới sống được hả? Tôi phải đuổi nó ra khỏi nhà mới được. Cái nhà này không thể chứa chấp loại đàn bà lăng loàn như nó.”
“Mẹ thôi đi.” Đức chộp lấy tay bà Cẩm, kéo bà về phía sau. Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào gương mặt có nhiều dấu vết tuổi già. Giọng hắn mệt mỏi nhưng không thiếu cương quyết. “Mẹ nói thím Ngân lăng loàn thì khác nào mẹ đang chửi con trai mẹ có ý nghĩ xấu với thím ấy. Đây là nhà con. Quyết định cho ai ở là con. Mẹ đừng can thiệp vào.”
“Anh… anh…”
“Con vừa ra viện, đầu đau và cơ thể mệt mỏi. Nếu mẹ không thể nói chuyện đàng hoàng thì về nhà đi. Con muốn nghỉ ngơi.” Hắn cứng rắn giữ chặt cánh tay bà, động tác không thô bạo nhưng rất cương quyết.
Bà Cẩm vùng vẫy không thành, không cách nào chạy vào bếp mắng chửi Ngân, cũng không thể trút giận vào Đức được. Trong lòng bà Cẩm rất sợ đứa con cả nhà, mọi ngày không cần va chạm là sẽ khéo léo tránh né.
Bà Cẩm hậm hực đi về.
“Một lời hỏi thăm con trai cũng không có.” Đức thất vọng nhìn theo dáng quày quả của bà Cẩm biến mất nơi cửa nhà.
Trong bữa cơm, Ngân ngập ngừng hỏi. “Nhà có hai chiếc xe máy. Em có thể mượn một chiếc xe không bác?”
Xe máy của Ngân đã bị hỏng trong đám cháy. Cô đã bán với giá rẻ như cho.
Đức đang gắp đùi gà cho Mốc, thoải mái gật đầu với cô. “Thím chạy xe đổ sỉ túi nilon hả? Vậy lấy con wave mà đi. Đi xe số an toàn và đỡ tốn xăng.”
“Cảm ơn bác.”
Đức không đáp lời, bình thản ăn cơm. Hắn thấy vui vui vì Ngân chủ động nhờ vả hắn. Ít ra cô không nghĩ đến chuyện đi vay mượn tiền mua xe máy mới.
Đức và Mốc ra viện, Ngân an tâm quay lại bán bún ốc buổi sáng và chiều đi giao sỉ túi nilon. Công việc vất vả nhưng tiền kiếm được nhiều không kém nhân viên ngồi văn phòng.
Buổi tối, sau khi dạy Mốc làm xong bài tập, Ngân quay về nhà mình bắt đầu dọn dẹp.
Ngày trước, khi Mốc còn học mẫu giáo, Ngân chưa tìm được chỗ lấy túi nilon tận xưởng, cô đi làm giúp việc và lao công trong trường mầm non. Ngân rất thành thạo việc dọn dẹp nhà cửa, làm cũng rất chuyên nghiệp.
Bên cảnh sát đã xác định nguyên nhân cháy là do nổ bình gas. Phòng bếp và phòng khách chịu nhiều thiệt hại nhất. Đồ đạc trong phòng ngủ ở tầng hai vẫn có thể sửa sang và sử dụng.
Ngân bần thần đứng trước ảnh cưới của vợ chồng cô. Bức ảnh đen thui, chẳng nhìn ra hình dạng. Nụ cười hạnh phúc ngày nào chỉ còn trong trí nhớ. Đám cưới là hai vợ chồng tự lo toan, tiền không nhiều nên chỉ chụp ảnh treo phòng ngủ và bên ngoài rạp cưới. Công muốn làm album ảnh cưới nhưng cô không đồng ý. Hiện tại cả hai ảnh cưới đều cháy rụi, cô muốn nhìn mặt chồng cũng chỉ có thể gặp được trong mơ.
“Thím tính dọn về bên này ở hả?” Đột ngột một giọng nói vang lên sau lưng làm Ngân giật mình, hoảng hốt quay lại.
Đức đứng tựa vào cửa phòng, đầu và tay vẫn quấn băng trắng toát. Hắn nhìn xoáy vào mặt Ngân, giọng nói khô khốc.
“Thím khóc à?”
Một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mi làm Ngân bối rối quay đi lau nước mắt. Tại sao cô lại thất thần nhìn anh chồng như vậy? Ngoại hình của Đức không giống Công.
Ba cậu con trai nhà bà Cẩm không giống nhau. Vẻ ngoài và tính cách Công giống bố, hiền lành, thương vợ con. Chú Long giống mẹ, ích kỷ, chỉ biết đến bản thân. Đức không giống bố mẹ, ngay cả chiều cao cũng khác hai em trai. Bà Cẩm từng nói hắn giống ông nội, là người nghiêm khắc và cố chấp.
Cô giải thích. “Là bụi bay vào mắt thôi. Không sao.”
Đức đi vào trong phòng, nhìn xung quanh.
“Bác chưa ngủ à? Có phải em dọn dẹp làm ồn đến bác không?”
“Nhà chú Long nằm giữa nhà tôi và nhà thím, có bị làm ồn thì cũng là người trong nhà chú Long phản ứng đầu tiên chứ.”
Hai người bật cười. Cả hai đều hiểu Đức nói móc gia đình nhà chú Long xấu tính, nhỏ nhen và ích kỷ.
May mắn đám cháy không lan sang nhà chú Long, chứ nếu không Ngân còn khổ sở với bà Cẩm nhiều.
“Cái nào còn mới thì dùng, hỏng rồi thì vứt hết đi. Thím đừng xót tiền, dùng đồ hỏng, không đáng đâu.”
Khóe miệng Ngân nhếch lên gượng gạo, không có ý định trả lời. Cô tiếp tục dọn dẹp, động tác ngày càng nhanh hơn.
Đức đến bên cửa sổ, tựa bả vai vào tường, hờ hững nhìn Ngân. Bàn tay không bị thương nhét túi quần, bộ dạng ung dung không có ý định hỗ trợ Ngân dọn dẹp. Trong mắt Đức, những món đồ đã hỏng đều là đồ vô dụng, không cần phí tâm tư sửa chữa.
Hắn nhìn chăm chú đến mức Ngân nổi da gà. Cô cau mày, đứng thẳng dậy, tay lau mồ hôi trên trán, để lại một vệt đen mà chính cô cũng không nhìn thấy. Ngọn đèn tạm bợ được câu dây điện từ nhà Đức sang chiếu ánh sáng ảm đạm xuống sườn mặt khiến vẻ mặt Ngân hiền dịu, bình thản, khác hoàn toàn vẻ năng động, nhanh nhẹn buôn bán ban ngày.
“Bác về ngủ trước đi. Em có cầm theo chìa khóa nhà rồi.”
“Tôi chưa buồn ngủ. Thím cứ làm việc đi, không cần để ý đến tôi.”
Ánh mắt nóng như lửa của bác làm em lúng túng, sao tập trung dọn dẹp được? Ngân chỉ dám nhủ thầm trong lòng, xoay người đưa lưng về phía Đức, lẩm bẩm dọn dẹp.
Đức bật cười. Hắn lấy thuốc lá, châm một điếu.
Mùi khói thuốc lẫn trong mùi cháy khét, vậy mà Ngân lại không thấy ghét mùi này.
Đức nhìn con ngõ phía bên kia cửa sổ. Mọi nhà đã tắt đèn, ngõ nhỏ yên tĩnh chìm trong mộng đẹp. Trăng trên cao dát xuống các căn nhà ánh sáng bàng bạc, mông lung.
Điếu thuốc hút tới đầu lọc, hắn búng nó qua cửa sổ, hỏi ra thắc mắc trong lòng. “Chục hôm nữa là giỗ chú Công. Thím có làm giỗ không?”
Rồi hắn nhận ra câu hỏi khá vô duyên. Vợ không làm giỗ chồng thì ai làm giỗ? Hắn bổ sung. “Thím cứ làm cỗ bên nhà tôi. Nhà rộng, đủ cả chục mâm. Nhưng chú Công mất bảy năm rồi, thím đừng làm lớn. Cứ lựa theo khả năng kinh tế mà làm.”
“Em tính làm ba mâm. Nhà mình và bên nhà cậu Khải, thêm đám trẻ con là vừa ba mâm.”
Cậu Khải là em ruột của bà Cẩm. Cậu Khải có hai đứa con trai đều đã lập gia đình, nhà ở cuối con ngõ này.
“Từ khi nhà em mất, em bận chăm Mốc và làm việc, cũng không qua lại nhiều với con cháu nhà cậu Khải. Mọi người nể mặt mẹ đến ăn bữa cơm là tốt lắm rồi.”
Giọng Ngân thoáng buồn.
“Làm xong giỗ cho nhà em, em tính bán nhà.”
Đức giật mình nhìn cô.
“Nhà cửa cháy thành thế này rồi, sửa sang để ở được tốn rất nhiều tiền. Sửa nhà vừa phải trông nom thợ vừa không đi làm được. Tính toán thiệt hơn, số tiền bán nhà đủ cho em mua một căn nhà nhỏ hoặc chung cư gần trường thằng Mốc, lại còn dư ra một khoản đề phòng ốm đau. Thằng Mốc lớn rồi, nhiều khoản phải lo toan lắm.”
Ngân nhìn một vòng quanh phòng. Bức tường loang lổ các vệt đen vì khói cháy. Lạnh lẽo và khắc nghiệt.
“Cũng chẳng thể cả đời ôm mãi những kỷ niệm đã mất.”
Tiếng thở dài buông khẽ. Ngân cười, gượng gạo và ngại ngùng. “Em nói lảm nhảm nãy giờ, chắc bác thấy phiền lắm nhỉ.”
Cảm giác khó tả bùng lên trong lòng Đức khi thấy nụ cười như khóc của Ngân. Hắn muốn nói gì đó, cổ họng khô khốc làm lời muốn nói không thể bật thành tiếng. Hắn vô thức đi về phía cô, tay vươn ra như muốn an ủi. Bỗng nhiên đầu hắn đau như bị người ta đóng chiếc đinh dài xuống đỉnh đầu. Mắt hắn hoa lên, các ngôi sao đủ màu sắc xoay vòng trước mặt.
Cơ thể to đùng đổ rầm xuống sàn làm bụi bặm bay lên.
Ngân hốt hoảng la lớn, chạy tới nâng người Đức. “Bác Đức! Bác Đức! Bác làm sao thế này?”
Đêm hôm khuya khoắt, Đức được đưa vào bệnh viện khi hắn mới xuất viện chưa đủ hai mươi bốn tiếng.
Sau hàng loạt kiểm tra, bác sĩ thông báo kết quả. “Khối máu tụ dưới màng cứng quá lớn sẽ làm tăng áp lực nội sọ, gây chèn ép, làm tổn thương não nặng nề và có nguy cơ dẫn đến tử vong. Bệnh nhân cần nhập viện để theo dõi.”
Ngân sợ xanh mặt, nhanh chóng làm thủ tục nhập viện cho Đức.
Bà Cẩm cùng vợ chồng Tú biết chuyện, liền chạy vào bệnh viện ngay trong đêm. Bà Cẩm vừa thấy Ngân, không nói một lời, vung tay tát vào mặt cô.
Ngân quắc mắt, kịp thời giữ chặt cổ tay bà Cẩm. “Tình hình sức khỏe của bác Đức vẫn đang nguy hiểm, mẹ không hỏi han lấy một lời, ở đây đánh người là muốn anh ấy thêm mệt mỏi hả?”
“Tính mạng thằng Đức nguy hiểm vì cứu thằng Mốc. Là mẹ con mày hại người. Đồ đàn bà sát chồng, hại người thân.”
Ngân ứa nước mắt tức và chán ghét. Ngực cô nóng ran, môi mím chặt để không nói ra lời khó nghe.
Đức là con của bà, vậy thằng Mốc không phải cháu của bà hả? Lời nói tàn nhẫn như vậy cũng có thể nói ra từ miệng của một người bà hay sao?
Ngân kéo tay bà Cẩm, đẩy ra khỏi phòng bệnh. “Ở đây là bệnh viện, không phải nơi cho mẹ gào thét làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi. Mẹ không giữ yên lặng được thì về đi.”
Bà Cẩm giận tái mặt. Bà ta nhìn Tú đang nép vào cửa phòng, nhìn ba ta ra hiệu, hãy nhịn nhục. Bà ta lại cầu cứu con trai út, tiếc là Long không thích dây dưa vào đám đàn bà lắm miệng, gã thờ ơ đi đến bên giường nằm của Đức.
Không có ai đứng ra bênh vực, bà Cẩm cũng không đánh được Ngân, đành nhẫn nhịn tính tình, khép nép đi vào phòng bệnh trong ánh mắt soi mói của các bệnh nhân khác.
Ngân không cố tình làm khó bà Cẩm, cô mượn thêm ghế mời mọi người ngồi.
“Cô về đi. Đêm nay tôi ở lại trông nó.” Bà Cẩm rụt rè nói, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng Ngân.
“Sức khỏe của mẹ không tốt, không nên thức đêm. Con sẽ trông bác Đức đêm nay.” Ngân lạnh nhạt phản đối.
“Cô…”
Ánh mắt sắc bén quét qua làm bà Cẩm ngậm miệng.
Tú nhấp nhổm trên ghế, vẻ ngoài ngoan hiền, trong thâm tâm thì mừng khấp khởi. Mẹ chồng và chị dâu chồng chán ghét nhau phù hợp mong muốn của cô ta.
Cô ta thấy Ngân làm con dâu cãi mẹ chồng nhem nhẻm là hành vi ngu ngốc.
“Khi nào anh ấy tỉnh?” Long thắc mắc.
“Sau khi bác Đức nhập viện, đã tỉnh lại khoảng ba mươi phút rồi lại mê man không biết gì. Bác sĩ cũng không có câu trả lời xác định khi nào anh ấy tỉnh lại.”
“Không phải chỉ bị tảng đá rơi vào đầu thôi hay sao? Lần trước vào viện, bác sĩ bảo là tụ máu bình thường, không nguy hiểm tính mạng cơ mà. Liệu có phải bác sĩ nơi này khám sai hay không?”
“Khối máu tụ trong đầu luôn có biến chứng. Có nhiều người hồi phục sức khỏe nhanh nhưng cũng có người một thời gian sau mới xuất hiện di chứng.” Ngân giải thích theo cách hiểu của mình.
“Bác Đức là người tốt, sẽ không sao đâu.” Tú nhìn một vòng người nhà, đưa ra lời khẳng định.
Không ai đáp lời cô ta.
Bà Cẩm dây dưa trong phòng bệnh rất lâu, muốn thay thế Ngân trông Đức. Chỉ đến khi vợ chồng Tú nói nếu không về cùng hai người, họ sẽ bỏ về trước thì bà ta mới gấp gáp rời đi.
“Nhóc Mốc nhờ chú thím trông giúp.” Ngân đưa Tú chìa khóa nhà Đức.
“Chị yên tâm chăm bác Đức đi. Việc ăn uống và đi học của thằng Mốc cứ giao cho vợ chồng em.” Nụ cười giả tạo của Tú lừa gạt được toàn bộ người trong nhà.
Không khí xung quanh giường bệnh của Đức trở nên thoáng đãng khi mọi người ra về. Ngân thở dài thườn thượt.
Đức mê man cả đêm là Ngân thức trắng cả đêm. Cô ngồi trên chiếc ghế nhựa đặt cạnh giường, thất thần nhìn hắn.
“Cô lên giường mà ngủ. Nằm quay đầu với bệnh nhân là đủ chỗ đấy. Thức cả đêm sẽ mệt lắm.” Bệnh nhân giường bên thiện chí nhắc nhở Ngân.
Cô mỉm cười cảm ơn, cơ thể hơi tựa vào chiếc tủ ở đầu giường.
Cơ thể cô rã rượi nhưng bất an trong lòng khiến cô không cách nào ngủ được.
Tại sao chuyện này lại xảy ra với Đức?
Bà Cẩm nói lời khó nghe nhưng nói đúng. Đức bị nguy hiểm tính mạng là vì cứu con trai cô. Nhưng… nếu hắn không xông vào biển lửa cứu thằng bé, người đang nằm đây sẽ là Mốc.
Cô không muốn bất kỳ người thân nào của mình bị bệnh. Nếu có thể, cô muốn thế chỗ cho Đức….