Chương 13
Cơ thể Tú thoáng cứng lại, hơi thở nặng nhọc hơn bình thường. Cô ta hít mũi, giọng bắt đầu ướt sũng. “Em bán trà hoa cúc là để kiếm thêm thu nhập thôi. Tình cờ loại trà đấy có tác dụng an thần, hỗ trợ giấc ngủ, phù hợp với tình huống của anh Đức. Dù vậy, buôn bán online ế quá, em nghỉ bán rồi. Trà hoa cúc nhập về cũng bán giảm giá để đẩy hết hàng tồn kho.”
Ngân cười nhẹ, không tiếp lời.
“Không biết trà hoa cúc có tác dụng với anh Đức không? Đêm hôm đó chồng em có qua nhà anh Đức để tìm điện thoại, ổng kể là ổng đập cửa rất lâu, anh Đức mới ra mở cửa đấy. Tính chồng em thì chị còn lạ gì. Ổng ăn to nói lớn, đi đứng ồn ào, bỗ bã như côn đồ, anh Đức phải ngủ say như thế nào thì mới không bị đánh thức chứ.”
Ngân vẫn không tiếp lời, lặng lẽ nhìn Tú.
Tú liếm đôi môi khô khốc, dò hỏi. “Đêm hôm ấy chị có bị đánh thức bởi tiếng ồn của chồng em không?”
“Không, tôi không bị đánh thức.” Vì tôi không hề ngủ.
Ánh mắt lãnh đạm của Ngân làm Tú hoảng sợ, cơ thể run lên, nước mắt rơi lã chã như bị vặn van mở. “Em bán đủ mặt hàng online kiếm từng độc bạc lẻ, vậy mà anh Long không biết thương em, tối ngày cờ bạc, bóng bánh, bây giờ còn sinh tật chơi gái. Sao số em khổ thế này.”
Ngân cũng cúi xuống, tóc cô che khuất biểu cảm lạnh lùng trên mặt, tay vỗ nhẹ lưng Tú thay lời an ủi.
Cô không tin lời Tú.
Kết quả xét nghiệm có rất nhanh.
“Cô không có thai.” Bác sĩ nói.
“Cái gì?” Tú trợn to mắt, không tin những gì vừa nghe.
“Triệu chứng đau bụng của cô là do bị u nang buồng trứng. Cô cần làm thêm xét nghiệm để có kết quả chính xác hơn.”
Tú ngơ ngẩn ngồi im trên ghế, không phản ứng trước lời nói của bác sĩ.
Bộ dạng mất mát của cô ta làm Ngân thấy thương. Cô dìu Tú đi làm các xét nghiệm một lần nữa. Tú đi theo Ngân như một người máy, vẫn không chấp nhận được chuyện bản thân không có thai.
Trong khi đợi kết quả, Ngân nghe điện thoại do Đức gọi đến.
“Thím Tú sao rồi?”
Ngân nhìn về phía Tú đang ngồi ủ rũ trên ghế với ánh mắt tro tàn, cô nói giảm nói tránh. “Vẫn đang đợi kết quả xét nghiệm.”
“Chú Long muốn đến bệnh viện. Hai người đang ở bệnh viện nào?”
“Chắc… chú Long không cần vào đâu. Khám xong, em sẽ đưa thím Tú về. Ừm, vậy nhé, thím Tú đang gọi em. Em cúp máy đây.” Ngân tắt máy thật nhanh. Cô không giỏi nói dối, cũng không thể nói tình huống Tú qua điện thoại. Cô nghĩ Tú muốn tự nói với người nhà.
Sau ba mươi phút chờ đợi, mặt Tú trắng như sáp nến trước kết quả siêu âm và xét nghiệm: Lạc nội mạc tử cung dạng u nang, dính nhiều làm tắc vòi trứng.
“Vậy ra… nguyên nhân mấy năm nay không có con là đây…” Tú bật khóc thảm thiết ngay trong phòng khám, đến mức y tá phải gọi người nhà vào trấn an cô ta.
Ngân cố gắng trấn an cảm xúc tiêu cực của Tú.
Bác sĩ giải thích kết quả khám, đề xuất bệnh nhân sớm chữa trị, tránh để bệnh chuyển nặng.
Ngân cảm ơn bác sĩ rồi dìu Tú ra khỏi phòng.
Hai người ngồi trên ghế đá trong sân bệnh viện. Tú ôm mặt khóc nức nở. Tiếng khóc thảm thương thu hút nhiều ánh mắt hiếu kỳ.
Ngân vỗ vai Tú, an ủi. “Đừng khóc nữa. Bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của thím. Thím chữa bệnh xong, hồi phục sức khỏe là em bé sẽ đến với vợ chồng thím.”
“Tiền đâu mà mổ? Tiền bạc trong nhà bị anh Long ôm sạch đi cá độ bóng đá. Ngay cả tiền buôn hàng bán online của em cũng bị anh ta cuỗm sạch. Đúng là khốn nạn mà!” Tú cầm tay Ngân, mếu máo nói. “Lâu nay kinh tế hà em bung bét hết cả. Em vẫn luôn giấu giếm, không cho mẹ biết đấy.”
“Tiền phẫu thuật khoảng hai mươi ba mươi triệu, thím cứ từ từ, rồi sẽ xoay xở được.”
“Chị thì biết gì chứ. Chị biết anh Long làm gì không hả? Anh ta vay lãi bên ngoài, người phải trả lãi là em này. Mỗi tháng mười triệu tiền lãi, em đi cướp ở đâu hả? Nhà ba cái miệng ăn cũng là em gồng gánh.” Tú quát lên the thé, hất tay Ngân ra. Sừng sộ nói không suy nghĩ, cứ như người đang ngồi trước mặt cô ta là gã chồng bê tha. “Chị nói giỏi như vậy thì chị cho em vay tiền phẫu thuật đi. Đúng, đúng vậy! Chị Ngân, chị thương em, chị cho em mượn tiền, được không chị? Em hứa sẽ trả lại chị khi có tiền.”
“Tôi không có khoản tiền lớn như vậy đâu. Nếu thím mổ, tôi có thể giúp thím năm mười triệu, chứ ba mươi triệu thì thật sự không có.” Ngân áy náy nhìn Tú.
Mẹ đơn thân như Ngân cũng không khá giả gì. Tiền ăn học, tiền sinh hoạt hàng ngày của hai mẹ con đều là kiếm được đồng nào tiêu đồng nấy. Sau khi nhà bị cháy, bảo hiểm của Mốc đến hạn phải nộp. Bảo hiểm đóng một lần một năm, là vốn đầu tư đến năm mười tám tuổi của Mốc. Số tiền đó khá lớn với kinh tế của cô.
“Chị không có tiền? Chị đừng xạo em. Đổ sỉ túi nilon vô cùng lãi. Làm sao lại không có nổi hai ba mươi triệu chứ?” Tú bĩu môi, đôi mắt ngấn nước híp lại xấu xí.
“Đám cháy đã thiêu rụi hai tấn hàng túi nilon. Bây giờ tôi vừa nợ tiền vốn nhập chỗ hàng bị cháy vừa phải nhập thêm hàng mới. Tiền mặt của tôi chính là hàng tấn túi nilon chất đống trong nhà đấy thím.”
Để kiếm tiền thu hồi vốn, Ngân bắt buộc phải nhập thêm đợt túi nilon mới. Hàng hóa để trong căn nhà bị cháy, hàng ngày cô vẫn chạy xe máy đổ sỉ khắp các chợ.
Ngân nhận ra ánh mắt thiếu tin tưởng của Tú. Cô không nói thêm lời giải thích nào nữa. Tiền bạc là chuyện nhạy cảm. Vợ chồng, anh em thường bất hòa chỉ vì chữ tiền. Dù vậy, sức cô giúp được tới đâu thì giúp, Tú nhận hay không là quyền của cô ấy.
“Chị có thể vay tiền người khác mà. Em đảm bảo sẽ trả lại chị, không để chị thiếu nợ người ta đâu.”
“Người khác là những ai?”
“Bạn bè hoặc họ hàng bên ngoại nhà chị.”
Ngân nhìn Tú chằm chằm. Tự nhiên cô bật cười chua chát
Thật mỉa mai làm sao. Không so sánh thì không thấy gì. So sánh rồi mới biết Tú vô liêm sỉ một thì cô vô liêm sỉ mười.
Cô muốn chuyển ra ngoài sống nhưng vì kinh tế eo hẹp nên vẫn bám trụ nhà Đức. Vừa không đáp lại tình cảm của hắn vừa muốn lợi dụng hắn, cô thấy bản thân thật vô sỉ.
Tại sao người đó lại có tình cảm sai trái với cô? Là vì chuyện quá khứ sao?
Tú không lừa gạt được Ngân đi vay tiền cho cô ta phẫu thuật nên trên đường quay về nhà, cô ta làm mặt nặng mày nhẹ với Ngân.
Ngân nhìn gương mặt bí xị xấu xí của Tú qua gương chiếu hậu của xe máy, thầm may mắn vì bản thân không thân thiết với cô em dâu này.
Về tới nhà, Ngân dừng xe trước cửa nhà để Tú xuống xe. Cô cất xe vào nhà Đức rồi đi qua nhà chú Long. Đã gần trưa, buổi bán bún ốc hôm nay của cô coi như bỏ.
Trong phòng khách. Tú gục đầu vào vai bà Cẩm khóc rấm rứt. Long ngồi đối diện, hút thuốc như ống khói.
Đức đứng bên bể cá, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa. Hắn thấy Ngân đi vào, liền nói. “Tôi đưa Mốc đi học rồi.”
“Cảm ơn bác.”
Đức trừng mắt không vui, bất mãn trước lời cảm ơn khách sáo.
Ngân muốn ngồi xuống ghế thì giọng nói đau khổ của bà Cẩm làm cô khựng lại.
“Được rồi, không khóc nữa. Là đứa bé không có duyên phận làm con của hai đứa. Lần mang thai tới sẽ là một đứa bé kháu khỉnh hơn.”
“Nhưng lần sau con có thai, anh Long tiếp tục đi chơi gái rồi về đánh đập con. Cháu trai của mẹ có mấy cái mạng cũng không sống được dưới thói vũ phu của anh ấy.” Tú tủi thân nói rồi thút thít khóc khe khẽ.
Bà Cẩm trừng mắt nhìn Long, hất đầu ra hiệu.
Long bực bội dí điếu thuốc xuống gạt tàn, vò đầu, giải thích. “Gái gú cái gì. Đêm qua tôi ngồi bên nhà thằng Thành cả đêm, có đi đâu đâu. Không tin thì cô đến nhà nó mà hỏi. Bố khỉ! Cô coi tôi là loại sở khanh đểu cáng gì vậy hả? Thằng này có vợ, không chơi miễn phí, lại ra đường mất tiền chơi ngu để mang bệnh vào người à?”
Long liếc nhanh qua Đức với ý ám chỉ.
Lời ô uế của gã làm bà Cẩm nổi giận, bà chộp lấy điều khiển tivi ném về phía gã. “Anh ăn nói kiểu gì vậy hả? Vợ anh vừa sảy thai, con anh vừa mất, anh không nói nhẹ nhàng với vợ được hả? Không thể nói chuyện đàng hoàng thì cút về phòng cho tôi. Cút! Cút ngay!”
Điều khiển tivi đập vào người gã, rơi xuống sàn. Gã trừng mắt nhìn bà Cẩm, cuối cùng chịu thua, phủi mông đứng dậy. “Nhìn cô ta khỏe như vâm ấy, có chỗ nào cần an ủi hả? Mẹ không biết buổi sáng cô ta đánh con trai mẹ như đánh chó đâu.”
Long nhanh chóng biến mất ở cầu thang. Tiếng cãi vã biến mất, chỉ còn tiếng nức nở buồn bã của Tú.
Ngân trợn mắt nhìn Tú gục đầu khóc trên vai bà Cẩm. Chuyện gì thế này? Sảy thai? Ai sảy thai?
Trước khi Ngân kịp nói ra thắc mắc thì Tú ngồi thẳng người, thút thít nói. “May mắn sáng nay có chị Ngân đưa con vào bệnh viện. Chị Ngân tốt lắm, đi theo con làm hết các thủ tục xét nghiệm, sau đó còn an ủi con suốt đấy.”
Tú nghiêng đầu, cười với Ngân. “Chị Ngân, em cảm ơn chị rất nhiều.”
Bà Cẩm liếc nhìn qua Ngân, tiếp tục an ủi Tú. “Người nhà với nhau, cô ta phải có nghĩa vụ giúp đỡ con, cần gì phải cảm ơn. Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi. Một lần sa bằng ba lần đẻ, để mẹ mua con gà hầm cháo cho con.”
Tú yếu ớt đứng dậy để bà Cẩm dìu về phòng.
Phòng khách chỉ còn Đức vẫn đang ngậm điếu thuốc chưa châm lửa và Ngân ngồi ngốc trên ghế.
“Bây giờ em vào chợ hay chạy xe đổ sỉ túi?” Đức đột ngột hỏi.
“Hơn mười hai giờ rồi, để em nấu cơm. Ăn xong thì em đi giao túi nilon.”
“Em lấy xe tôi mà đi. Xe máy kia để tôi mang đến cửa hàng gia cố phần yên sau. Gia cố xong, em có chở hai mươi bao tải cũng không sợ rơi dọc đường.”
Ngân cảm kích nhìn Đức. Xe máy chuyên giao hàng của cô bị hỏng trong đám cháy, xe máy đang đi là mượn của Đức. Vì không phải xe chở hàng nên đôi lần các bao tải đựng túi nilon rơi dọc đường, hoặc xe nghiêng làm đổ hết ra đường. Những lúc đó Ngân tủi muốn khóc. Vừa khệ nệ bê từng bao tải chất lên xe, vừa cúi đầu xin lỗi người đi đường vì gây cản trở giao thông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!