Chương 10
Đám giỗ Công kết thúc. Ngân yên tâm đi nghỉ ngơi. Cô nghĩ sau khi bán nhà, chuyển đi nơi khác, cô sẽ ít gặp họ hàng bên nhà chồng đông đủ thế này.
Nhà Đức khá rộng, tầng một là bếp và phòng khách. Tầng hai có ba phòng ngủ, chung một hành lang. Mẹ con Ngân ngủ ở phòng trong cùng.
Ban đêm, cơ thể Ngân rạo rực, hơi thở nóng hổi, bức bối lạ kỳ. Cô bật dậy, cơ thể mềm nhũn lại ngã xuống giường. Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, xác định bản thân mới chợp mắt chưa tới ba mươi phút.
Ngân nằm yên, há miệng hổn hển thở. Quần áo cô ướt nhẹp mồ hôi, cơ thể nóng rực như bị lửa thiêu, chân tay tê dại. Cảm giác thiếu thốn vừa quen vừa lạ len lỏi khắp cơ thể, Ngân vô thức cọ hai đùi vào nhau.
Mặt cô đỏ bừng trong ánh đèn ngủ màu cam yếu ớt. Từ ngày chồng mất, cơm áo gạo tiền cuốn cô vào vòng xoáy mưu sinh, nhục dục đơn thuần của đàn bà bị cô quên lãng giờ đây đột ngột bùng nổ không báo trước. Cô luống cuống và sợ hãi.
Cuối cùng Ngân không chịu được cơn nóng rạo rực trong cơ thể, đành mò dậy uống nước.
“Sao lại hết nước vào lúc này?” Ngân cau mày, nhìn chằm chằm bình thủy tinh trống rỗng, giọng khàn đặc.
Cảm giác khô nóng bên trong người cưỡng ép Ngân đi ra khỏi phòng.
Cô cần nước mát lạnh để dập cơn nóng trong người.
Tiếng chân Ngân đi lại trong phòng cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ sâu của Mốc. Miệng nó chép chép vài cái giống như mơ thấy đồ ăn ngon.
Căn nhà tĩnh lặng chìm trong giấc ngủ. Ngân bám tường, đi về phía cầu thang.
“Ưm…” Một tiếng rên nhỏ vụn vang lên đột ngột làm Ngân sợ dựng tóc gáy. Cô đứng yên tại chỗ, nhìn xung quanh.
Cô không mở đèn vì sợ đánh thức người trong nhà. Hôm nay là ngày giỗ Công, cô không sợ ma quỷ nhưng…
“Ưm…”
Ngân quay phắt đầu nhìn về nơi phát ra tiếng rên.
“Là phòng bác Đức?” Đầu óc cô chợt tỉnh táo, nhớ ra chuyện quan trọng. “Có phải bác ấy lại đau đầu, buồn nôn không? Trà hoa cúc của thím Tú không có tác dụng an thần à?”
Ngân cắn môi, dìm cảm giác khó chịu trong người, bám tường dò dẫm đến phòng Đức.
“Bác Đức? Bác có làm sao không?” Ngân gõ cửa phòng.
“Rầm. Xoảng.”
Tiếng động đổ vỡ làm Ngân thót tim. Cô đập mạnh cửa phòng. “Bác ổn chứ? Có chuyện gì vậy?”
Không ai trả lời cô.
Ánh sáng đèn ngủ hắt ra từ khe cửa vụt tắt. Cô sốt ruột vặn tay nắm cửa. “Cạch.” Cửa bật mở làm cô sửng sốt.
Ngân mở toang cửa phòng.
Căn phòng tối đen, ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào chiếu rõ một đống chăn to trên giường. Mùi nôn trớ chua loét xộc vào mũi làm cô nhăn mặt. Cạnh chân giường là cốc thủy tinh vỡ vụn.
“Bác Đức?”
Đống chăn trên giường hơi run lên.
Sự lo lắng lấn át cảm giác tê dại toàn thân. Ngân đi nhanh đến bên giường, vén góc chăn lên. “Có phải đầu bác bị đau không? Chúng ta đi bệnh viện… Á!”
Cổ tay cô bị giữ chặt, một lực kéo lớn đánh tới, cơ thể Ngân ngã xuống giường đánh rầm. Một cơ thể nóng hầm hập đè xuống người cô.
Hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt Ngân thật gần. Cô kinh hãi đẩy người Đức ra. “Bác làm gì vậy?”
Ngân rụt vội tay lại, lúng túng không biết đặt tay ở đâu. Đức không mặc quần áo, da thịt hắn nóng hừng hực khiến tay cô như bị bỏng.
Quần áo ẩm ướt mồ hôi là thứ duy nhất ngăn chặn giữa hai cơ thể nóng bỏng. Mùi rượu cùng mùi đàn ông như thuốc mê xâm nhập vào trí não Ngân. Nhục dục chưa được giải tỏa lần nữa bị gợi lên khiến Ngân sợ hãi. Cô túm tóc Đức, lôi kéo không cho hắn gục vào cổ mình.
“Bác say rượu hả? Không phải bác uống trà hoa cúc vẫn rất tỉnh táo hay sao? Bác Đức! Bác nghe thấy em nói không?”
Cơn khô nóng trong người kết hợp sợ hãi khiến giọng Ngân run rẩy và sũng nước. Tiếng quát mắng không có sức nặng như ngày thường.
Cổ Ngân đột ngột bị cắn mạnh. Cô hét lên đau đớn.
“Bác tránh ra! Xuống khỏi người em ngay.” Hai tay Ngân đấm túi bụi vào đầu Đức. Cô thúc gối vào háng hắn. “Dừng lại! Bác dừng lại đi. Đừng để em hận bác…”
Hành vi của Đức rất khác thường, không giống người say cũng không giống người có lý trí tỉnh táo. Giọng nói của cô không vào được tai hắn.
Hắn đè đùi Ngân xuống giường, túm cổ tay cô, ghìm lên trên đỉnh đầu. Cơ thể cao to, nóng rực hơi nhấc lên. Một gương mặt đỏ bừng, ánh mắt vằn viện tia máu chỉ cách mặt Ngân một gang tay. Môi cô bị tách ra, chiếc lưỡi xộc vào liếm láp quanh vòm miệng. Cô cắn mạnh môi hắn. Mùi máu tanh lan khắp miệng cô.
Đức rên đau, kết thúc nụ hôn thô bạo, buông lỏng tay trong vô thức.
Ngân chộp lấy cơ hội, chụp lấy tay hắn, cắn chặt như muốn giật đứt miếng thịt. Mùi máu át mùi rượu, chảy ngược vào cổ Ngân làm cô muốn nôn.
Mùi máu tanh như kích thích Đức. Động tác của hắn dứt khoát và thô lỗ hơn.
Ngân bị trói hai tay thật chặt. Quần áo dần dần bị cởi xuống. Hai đùi cô bị tách ra đầy nhục nhã. Cơ thể nõn nà lộ ra trong không khí làm cô bật khóc.
“Không… đừng mà… Có ai không? Làm ơn… cứu… tôi…”
Bàn tay đầy vết chai vì lao động xoa nắn khắp cơ thể Ngân. Cơn nóng bên trong người được xoa dịu, chân tay bị dục vọng chi phối. Cô muốn rướn người mài vào lòng bàn tay Đức, lại muốn tránh né bàn tay xa lạ. Cơ thể cô vô thức hưởng ứng động tác chiếm đoạt của Đức làm Ngân thống hận chính mình.
Đức thúc mạnh vào người Ngân. Cơn đau như xé cô làm hai. Mắt cô trợn to, tia sáng trong mắt tan rã.
Vào ngày giỗ chồng, cô bị chiếm đoạt… cơ thể bị vấy bẩn.
Nước mắt như vỡ đê, chảy ướt đẫm mặt và tóc.
Cơ thể thiếu thốn nóng hừng hực đã phản bội lý trí.
Lý trí dần bị ham muốn khác thường chi phối.
Ngân thống hận chính mình.
Cơ thể run rẩy vì được thỏa mãn càng nhạy bén nhận ra thứ bên trong mình ngày càng thúc nhanh. Cô khàn giọng van xin.
“Đừng cho vào… đừng… đừng mà…”
Tiếng van xin quá muộn.
Ngân cắn chặt môi, nuốt tiếng rên cùng máu vào cuống họng. Vì khó thở nên cô hôn mê khi được giải phóng. Cơ thể cô vẫn lắc lư lên xuống theo từng cú thúc. Đức kết thúc sau hai lần, đổ gục xuống người Ngân, thở hổn hển như sắp đứt hơi.
Phòng ngủ nồng nặc mùi chua của bãi nôn, nồng đậm mùi đặc trưng sau lần làm tình sai trái. Khắp phòng chỉ có tiếng thở dốc cùng ánh mắt dần dần lấy lại lý trí của Đức.
Hắn chống tay nhấc người dậy. Ánh mắt nhìn xoáy vào gương mặt trắng bệch giấu trong mái tóc rối bù. Lồng ngực Ngân phủ kín dấu hôn và vết cắn phập phồng yếu ớt. Nếu cơ thể cô không có độ đấm, hắn cảm tưởng nằm dưới thân mình là một xác chết.
Hắn nuốt nước bọt, chậm rãi rút ra khỏi người Ngân.
Ngân đột ngột mở mắt.
Cơ thể hắn cứng đờ. Nơi kết nối giữa hai người nhớp nhúa, ướt át. Hắn không dám động, không dám nói.
Hai người giữ nguyên tư thế vô cùng xấu hổ. Ngân nằm ngửa với hai đùi dang rộng, từ cổ cho đến đùi phủ kín dấu vết khó nói. Đức chống hai tay hai bên người Ngân, nửa thân dưới của hắn vẫn nằm giữa hai đùi cô.
Tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường như từng nhát búa đập vào não hai người.
“Bốp.”
Ngân bỗng nhiên co chân, đạp vào mặt hắn. Động tác nhanh và chuẩn không giống người vừa bị làm đến ngất vì khó thở.
Đức ngã lăn xuống sàn, đầu đập đánh “cốp” đau đớn.
Tiếng khóc nức nở của Ngân thình lình vang lên dọa hắn sợ hãi. Hắn vội bám vào giường muốn ngồi dậy thì bị cơn choáng làm hoa mắt, nhất thời trượt tay, ngã úp mặt xuống sàn trong tư thế vô cùng xấu xí.
Thời điểm hắn ngồi được lên giường, cơ thể Ngân đã co ro trong chiếc chăn mỏng, tiếng nức nở đau đớn như mũi tên đâm liên tiếp vào người Đức.
Hắn ngồi im lìm bên giường, nhớ lại những gì đã xảy ra. Tìm nguyên nhân tại sao bản thân mất lý trí, làm ra hành vi đồi bại với Ngân?
Sau khi được giải tỏa, cơn nóng che mờ lý trí biến mất, đầu óc hắn không còn mụ mị, mọi việc được nhớ lại có lớp có lang. Một hình ảnh vụt qua đầu, hắn trợn to mắt khi nhận ra điểm khác thường.
Không lẽ là…
Tiếng khóc của Ngân kéo hắn quay về hiện tại, tạm gác các suy đoán lung tung.
Hắn mở đèn ngủ.
“Tắt đi.” Ngân gắt lên trong tiếng khóc.
Hắn chỉnh ánh sáng tối xuống, vụng về kéo chiếc chăn trên người cô, lúng túng nói. “Coi chừng chết ngạt.”
“Bốp.” Tay hắn bị tát bay đi.
Hắn sờ mũi, nhìn ụ chăn run bần bật vì khóc, khổ sở không biết nên nói gì cho phải. Nói hắn sẽ chịu trách nhiệm? Hay giải thích nguyên nhân hắn xâm phạm em dâu?
Càng bối rối, càng quan tâm sẽ càng rối loạn, suy nghĩ thiếu minh mẫn. Ánh mắt hắn dừng ở bàn chân lộ ra bên mép chăn. Nhờ ánh sáng đèn ngủ, hắn thấy rõ cổ chân cô đỏ ửng một vòng. Là hắn làm cô bị thương.
Hắn ngập ngừng nói. “Tôi…”
“Im miệng!”
Hắn ngậm miệng. Không phải vì sợ cô mà vì nín cười. Hắn chẳng hiểu tại sao bản thân còn có tâm trạng cười, chỉ là Ngân dùng giọng nói ướt sũng quát mắng, hắn thấy dễ thương lạ.
Hắn nhìn Ngân thêm một lúc rồi vươn tay lấy quần áo vứt dưới đất. Tiếng sột soạt phá tan sự tĩnh lặng làm ụ chăn nhúc nhích. Giọng Ngân nghe hơi run. “Làm gì vậy?”
“... Mặc quần áo.”
Hắn xỏ xong quần, chưa kịp cài khuy thì cửa phòng bị đập rầm rầm. Giọng Long vang lên bên ngoài.
“Anh Đức, ngủ chưa?”
Ngân đông cứng trên giường, bàn chân lộ ra khỏi chăn hoảng sợ rụt vào trong.
Đức nhảy phắt xuống giường, lao tới cửa, kịp thời bấm khóa trái cửa phòng.
Tay nắm cửa bị vặn vài cái, Long tiếp tục gọi. “Hình như em để quên điện thoại ở nhà bác. Bác cho em vào phòng tìm điện thoại với.”
Đức ho nhẹ mấy tiếng, hạ thấp giọng giả bộ như vừa tỉnh dậy. “Đêm hôm đập cửa ầm ĩ cái gì. Đợi tôi một chút.”
Hắn vội vàng chạy đến tủ quần áo, chộp lấy chiếc áo phông, mặc vội vào. Áo của hắn đã bị bản thân xé rách, vứt cuối chân giường, không thể dùng được nữa.
Đức ra khỏi phòng ngủ, trở tay đóng cửa thật nhanh.
Ngân nằm im thin thít trong chăn, dỏng tai nghe cuộc nói chuyện bên ngoài.
“Sao anh lại đóng cửa phòng vậy? Á à, có phải anh giấu người bên trong không? Anh lén gọi gái về nhà chơi hả?”
“Câm mồm!”
“Chắc chắn là đúng rồi. Chứ nếu không sao em mở cửa nhà, tiếng động to như vậy cũng không làm anh phát hiện. Phải gọi cửa phòng ngủ mới ra ngoài.”
“Tao bảo mày câm mồm!”
“Anh như vậy là không được. Dù sao mẹ con chị Ngân cũng đang sống cùng anh. Chị ấy thấy anh sống bừa bãi như thế, ra ngoài nói linh tinh thì sao?”
“Chú mày còn nói thêm một câu, tao đấm vỡ mồm.”
Có tiếng xô đẩy và tiếng đấm vào da thịt vọng qua cửa phòng.
“Tại sao chú có chìa khóa nhà tôi?”
“Lần trước anh nằm viện, chị Ngân đưa em chìa khóa nhà để sang đây ngủ trông nhóc Mốc. Em quên chưa trả lại anh. Đây, anh cầm lấy đi. Anh mở cửa đi, cho em vào tìm điện thoại.”
“Chú làm rơi điện thoại ở đâu? Sao lại nghĩ rơi trong phòng tôi hả?”
“Buổi chiều trước khi ngồi vào mâm với anh em, em có vào phòng anh mượn cục sạc điện thoại. Có thể rơi trong phòng.”
“Không có điện thoại. Phòng tôi bé bằng mắt muỗi, xuất hiện thứ vớ vẩn là tôi nhận ra ngay.”
“Điện thoại của em sao lại là thứ vớ vẩn hả?”
“Chú dùng điện thoại để đánh bài và cá độ bóng bánh, không phải vớ vẩn thì cũng là rác rưởi. Đi, xuống dưới nhà tìm. Tôi tìm giúp chú. Tìm thấy rồi thì phắn về nhà đi. Có biết mấy giờ rồi không mà còn đập cửa ầm ầm. Để mai tìm không được hả?”
“Buổi tối em uống hơi nhiều, không ngủ được, muốn làm vài ván trên điện thoại.”
“Hừ. Chú đắm chìm vào cờ bạc trên mạng sớm muộn đến quần sịp cũng không còn đâu.”
Tiếng nói chuyện nhỏ dần. Ngân đoán Đức và Long đã đi xuống tầng một.
Ngân nín thở thò đầu ra khỏi chăn, dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Sau khi xác định không có ai ở bên kia cánh cửa, cô hoảng hốt bò dậy, tìm quần áo của mình mặc vào.
Ngân nhìn quần áo ẩm ướt mồ hôi và bị Đức xé rách tơi tả, nghiến răng tức giận.
Mặc xong quần áo, cô bắt đầu thu dọn hiện trường tội ác. Chăn và gối dính chất nhầy trắng đục bị cô vo tròn vào một góc. Bãi nôn trên sàn cũng được cô dọn dẹp sạch sẽ.
Thời điểm Đức về phòng, hắn nhìn thấy một tay Ngân chống eo, một tay gạt mồ hôi trên trán. Hắn nói.
“Tôi nôn không phải vì say rượu.”
Ngân nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự không tin tưởng.
“Chút rượu uống tối nay không đủ làm tôi say.” Đức đi đến trước mặt Ngân. Cô giật nảy người, vội vàng lùi về phía sau, chân vấp vào giường, ngồi phịch xuống chiếc giường đã bị cô ném chiếu bẩn xuống sàn.
Đức dừng bước, thở hắt ra. “Thím sợ cái gì? Tôi cũng không ăn thịt thím.”
Ngân liếc mắt xem thường. Tên khốn nào vừa ăn cô hai lần hả?
Ánh mắt mỉa mai, khinh bỉ của cô làm Đức ngại ngùng, sờ sờ mũi. “Tôi biết thím không muốn nhắc đến chuyện đã xảy ra nhưng tôi vẫn phải giải thích rõ ràng. Hành vi mất lý trí đêm nay không phải vì rượu. Tôi không hiểu tại sao bản thân lại mất tỉnh táo, muốn làm chuyện kia đến mức mụ mị đầu óc. Nếu lúc đó người đứng trước mặt tôi không phải là thím, tôi cũng sẽ cưỡng ép người ta một cách mất lý trí thôi.”
“Bác… không tỉnh táo khi làm chuyện đó?”
Đức gật đầu. “Nghe hơi buồn cười nhưng tôi thấy tình huống cơ thể mình lúc đó như uống thuốc kích dục, ừm, giống tình huống bị hạ thuốc trên phim đấy.”
Lần này Ngân không dám liếc mắt xem thường, giọng cô nghiêm túc hơn. “Tôi… em… cơ thể em cũng khác thường. Giống như bị hạ thuốc khiến chân tay yếu ớt, không có sức. Chứ nếu em tỉnh táo, cơ thể không mất sức, bác đừng hòng đụng được một ngón tay vào người em. Em tẩn bác chết.”
Đức nhìn cánh tay gầy yếu lộ qua từ các vết rách trên áo của Ngân, không đưa ra nhận xét.
Hai người cùng trầm mặc, cùng phân tích tình huống khác thường. Nếu một người bị mất lý trí thì có thể đổ cho rượu. Ở đây là hai người cùng không tỉnh táo, cơ thể khác thường.
Điều này chỉ có thể là…
“Trà hoa cúc có vấn đề.”
Đức và Ngân đồng thanh nói.