Lâm Lang vốn tưởng khi nghe giọng hắn cậu sẽ thấy căm hận lắm, nhưng không, cậu chỉ có chút thương tâm, và run rẩy thấp thoáng nơi đáy lòng khi nghe cái tên Lệ Đô.
Cậu đi thẳng đến cửa Lệ Đô.
Lúc này đã mười giờ tối, những con đường khác đã qua giờ cao điểm, nhưng Lệ Đô lại như mới bước vào giờ cao điểm, ánh sáng đỏ rực rỡ chiếu rọi nửa bầu trời.
Lâm Lang bắt đầu hiểu về cái tên Lệ Đô này từ khi nghe nhóm Cao Chí Kiệt nói đùa, lúc ấy cậu chẳng hiểu gì, căn bản không biết đàn ông cũng có thể thích đàn ông, biết rồi thì bị sốc không nhẹ, thế nên rất lâu về sau cậu vẫn tưởng trong Lệ Đô rặt mấy bé trai xinh xẻo. Sau này cậu mới biết, thực ra tuy Lệ Đô không sạch sẽ gì lắm, nhưng chủ yếu vẫn phục vụ cho đại chúng, dù bên trong có vài dịch vụ đặc thù thì cũng toàn gái trẻ phục vụ. Những chuyện đám Cao Chí Kiệt nói chỉ là một bộ phận cực nhỏ, Lệ Đô tương đối có danh tiếng cũng bởi trong xã hội hiện tại, nơi cung cấp dịch vụ dành riêng cho đồng tính cực kỳ hiếm hoi, Lệ Đô xem như đi tiên phong.
Ngày trước Lâm Lang từng đi ngang rất nhiều lần, song chưa bao giờ vào, cậu xưa nay giữ mình trong sạch, mấy chỗ thế này nếu có thể tránh thì sẽ tận lực tránh. Hàn Tuấn cũng chưa từng dẫn cậu đến. Nhưng cậu nằm mơ cũng chẳng ngờ mình lại ôm tâm tình như bây giờ bước vào đây, chính cậu cũng thấy có chút mỉa mai. Cậu đến đại sảnh, lúng ta lúng túng không biết nên đi đâu. Khi tới thang máy phía đông đại sảnh, ánh mắt bỗng bị tờ thông báo tuyển dụng trên tường hấp dẫn: Tuyển ba nhân viên bê rượu, yêu cầu: nam, trên dưới hai mươi tuổi, ưu tiên ngoại hình tốt, lương một ngày từ 100 – 300.
Cậu không nhìn xuống mấy công việc kế tiếp nữa, công việc đơn giản thế mà tiền lương lại cao như vậy, dùng ngón chân nghĩ cũng biết nội dung công tác chả vẻ vang gì, đầu năm nay quả nhiên có một số nhân viên phục vụ mà không phải ai cũng làm nổi. Cậu đứng trong đại sảnh, bắt đầu lưỡng lự không biết có nên vào hay không, đương do dự thì bất ngờ phát hiện vài gã đàn ông say xỉn đang nhìn về phía mình bằng ánh mắt dâm loạn ngả ngớn, Lâm Lang lập tức thấy cả người mất tự nhiên. Chỉ mới nghĩ đến việc mình bị bọn họ cho là trai phục vụ đặc thù, cậu đã thấy hơi phản cảm, biểu cảm trên mặt càng thêm tự phụ và kiêu căng, cứ như muốn viết hẳn bốn chữ "con trai nhà lành" lên mặt.
Một thanh niên trẻ mặc đồng phục tới gần, kính cẩn hỏi cậu: "Xin hỏi cậu tìm Hàn tiên sinh đúng không?"
Lâm Lang gật gật đầu, nhưng không cùng người kia vô thang máy mà lùi một bước, ngượng ngùng nói: "Phiền anh nhắn với Hàn tiên sinh, tôi chờ anh ta ở ngoài."
Thanh niên nọ mỉm cười, gật đầu: "Vậy xin cậu chờ một lát."
Lâm Lang gật đầu, vẫn ra khỏi đại sảnh. Gió bên ngoài rất lớn, cậu ôm tai đợi chừng mười phút, hắn mới đủng đỉnh đi ra. Hai người trong điện thoại ăn nói quyết tuyệt là thế, ấy mà khi gặp mặt lại lặng thinh, phảng phất như vừa chạm mặt nhau thì toàn bộ tình ý trong quá khứ đều sống dậy. Lâm Lang đã chuẩn bị sẵn cả đống lời muốn nói, nhưng lại không nói được câu nào, chỉ biết mím môi hỏi: "Chuyện Mạc Tiểu Ưu là anh sai người làm sao?"
Hàn Tuấn cúi đầu nhìn cậu, nhìn thật lâu mới đáp: "Tôi từng bảo tôi không thể sống thiếu em, chẳng lẽ em tưởng tôi chỉ thuận miệng nói lời ngon ngọt?" Hắn cắn răng: "Tôi chưa đến mức tuyệt tình như em, chỉ sai mấy tên thủ hạ đi dọa dẫm chứ không thật sự làm gì cô ta. Em nên thấy may mắn, nếu làm theo ý định sáng sớm nay của tôi, thì lúc này cô ta có khi còn chẳng bò dậy nổi."
Lâm Lang vừa tức vừa sợ, tầm nhìn chạm đến bảng hiệu xanh ngọc của Lệ Đô, một suy nghĩ ác độc lóe lên trong đầu, cậu nói chẳng chút nghĩ ngợi: "Nếu anh dám động vào Mạc Tiểu Ưu, tôi sẽ đi Lệ Đô bán thân." Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hàn Tuấn, cậu càng không kiêng nể, giống như rốt cuộc đã tìm được tử huyệt của hắn, bèn xấu hổ, quật cường mà rằng: "Cao Chí Kiệt nói dạng như tôi dễ kiếm tiền lắm."
Hàn Tuấn thình lình nở nụ cười, nhìn cậu có chút nghiền ngẫm: "Em nghĩ tôi tin chắc?"
"Có gì mà không tin." Lâm Lang nghiến răng một cái, cố nén xấu hổ: "Cũng không phải chưa từng bị ai chơi... Nếu thân xác này của tôi bị gã khác chơi đùa, anh có thích đến mấy cũng để bụng đúng không?"
Người nọ quả nhiên đau lòng, cộng thêm kinh hãi, hai hàng mày nhíu lại: "Tôi không ngờ em nhẫn tâm đến vậy."
Mũi Lâm Lang cay xè, cậu quay mặt đi, chỉ chừa lại đường cong mượt mà, xinh đẹp nơi cằm. "Hai ta nói thế nào cũng từng vui vẻ bên nhau, tôi chưa bao giờ muốn cãi cọ với anh như kẻ thù. Có lẽ tôi không suy xét đến cảm thụ của anh, làm anh tổn thương, nhưng đó là chuyện giữa tôi với anh, tôi và Mạc Tiểu Ưu chẳng có gì với nhau cả. Chỉ cần anh không đi tìm Mạc Tiểu Ưu, tôi có thể thề tuyệt đối không đi chung với nhỏ ấy nữa."
Cậu dừng một lát, nói tiếp: "Lần này tôi đến tìm anh không phải muốn trút giận, cũng không muốn lý luận với anh, tôi chỉ cảm thấy thương tâm, thương tâm thay Mạc Tiểu Ưu, cũng thương tâm thay hai chúng ta."
Kỳ thực, tâm trạng Lâm Lang hết sức phức tạp, một mặt cậu muốn nói lời tuyệt tình hết sức có thể, vậy mới uy hiếp được Hàn Tuấn, mặt khác lại sợ ầm ĩ quá mức không cách nào dàn xếp, nên muốn sử dụng một ít thủ đoạn mềm mỏng. Đành rằng cậu trẻ tuổi xốc nổi, nhưng cũng biết nếu cứng rắn thì mình chẳng chiếm được lợi lộc gì, có khi còn triệt để chọc giận Hàn Tuấn, gây ra chuyện cậu không lường nổi.
Cậu nuốt một ngụm nước miếng, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo trong túi áo: "... Đây là quà sinh nhật tôi mua tặng anh trong lần đi Anh trước."
Hàn Tuấn thoáng sững sờ, quay đầu nhìn.
"Sinh nhật anh là sau Tết tây đúng không, tôi biết sau này anh chưa chắc muốn gặp tôi nữa nên hôm nay lấy ra luôn."
Hàn Tuấn lại không nhận, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, trẻ trung mà xấu xa: "Ý em là gì đây, đâm tôi một đao, sau lại cho nếm tí ngon ngọt? Tôi trong mắt em là kẻ gọi dạ bảo vâng như vậy sao?"
Lâm Lang bướng bỉnh chìa tay ra, dường như nhất quyết phải tặng hắn bằng được. Hàn Tuấn nhận lấy, tiện tay ném xuống đất, một sợi dây chuyền bạc rơi ra khỏi hộp, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Lang, những tưởng sẽ thấy vẻ hoảng hốt và kính cẩn trước nay của Lâm Lang. Nhưng Lâm Lang chỉ nhếch môi, cất giọng lạnh lẽo mà kiêu ngạo: "Đây là tôi khổ cực kiếm tiền mua tặng anh... Tôi biết anh chướng mắt mà, không cần thì thôi."
Tuy rằng nói vậy, song nét mặt lại như chực khóc, cậu có chút bối rối đút tay vào túi, chất giọng vẫn đúng mực: "Tôi nói xong rồi, chỉ cần từ nay anh không tìm Mạc Tiểu Ưu nữa, tôi sẽ giữ lời, phân rõ khoảng cách với Mạc Tiểu Ưu. Nếu anh còn dám tổn thương Mạc Tiểu Ưu... Tôi đây xin nói cho anh biết, đến khi ấy người tôi yêu chính là Mạc Tiểu Ưu, còn kẻ thù của tôi chính là anh, Hàn Tuấn."
Nói đoạn, cậu quay lưng bỏ đi, hắn đột nhiên trầm giọng hô: "Đứng lại."
Lâm Lang chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo lại, dùng sức cực lớn, vậy mà hất cậu ngã xuống đất. Lâm Lang nhất thời kêu thảm thiết, loáng cái toàn thân như bị điện giật, đau buốt tận óc, cậu cuộn tròn trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Thình lình có người hét to từ chiếc xe phía sau, là Cao Chí Kiệt: "Hàn Tuấn, anh làm gì thế!"
Mặt Lâm Lang tái mét, tóc dính bết lên mặt, chẳng biết là nước mắt hay mồ hôi. Cao Chí Kiệt vội vàng chạy tới, vừa đụng tới cánh tay Lâm Lang, Lâm Lang đã hít khí rồi run cầm cập, hắn sốt ruột gọi: "Lâm Lang, Lâm Lang."
Trên trán Lâm Lang toát ra từng giọt mồ hôi to đùng, cậu cắn răng rên rỉ: "Tay... tay tôi..."
Hắn sợ hết hồn, cuống quýt vén tay áo Lâm Lang lên. Hàn Tuấn trông thấy băng vải trên tay cậu thì ngẩn ra, ngây ngốc, chậm rãi hạ thấp người, vươn tay gọi: "Lâm Lâm..."
Cao Chí Kiệt nôn nóng nói: "Không được, phải nhanh chóng đến bệnh viện khám thử, ngồi xe em đi, đang đậu ven đường đấy."
Hàn Tuấn dứt khoát bế Lâm Lang lên, thân thể bị gió rét đông lạnh quá lâu lại đột ngột có luồng hơi nóng phả đến, mũi Lâm Lang cay cay, rốt cuộc nhịn không được, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Hàn Tuấn, em đau quá..."
Hốc mắt Hàn Tuấn nóng bừng, bước thật nhanh đặt cậu vào xe. Nơi này cách bệnh viện thành phố rất xa, Cao Chí Kiệt mấy lần muốn vượt đèn đỏ. Hàn Tuấn ôm Lâm Lang đang run lẩy bẩy, khàn giọng nói: "Nếu đau thì cứ hét lên."
Lâm Lang vẫn quật cường, chỉ rơi nước mắt chứ không thốt tiếng nào. Hàn Tuấn hôn ngón tay cậu, thì thào: "Thật xin lỗi, xin lỗi..."
"Hai chúng ta đừng vậy nữa được không?" Lâm Lang nức nở mà rằng: "Trong lòng em rất khó chịu... Hàn Tuấn..."
Hàn Tuấn áp lên trán cậu, lặng thinh không nói một lời.
Xe tới cổng bệnh viện, toàn bộ cánh tay Lâm Lang đã sưng tấy. Bác sĩ kiểm tra xong, nghiêm túc bảo phải phẫu thuật. Lâm Lang vừa nghe phẫu thuật thì sắc mặt càng trắng, nén đau hỏi: "Buộc phải mổ sao ạ?"
Bác sĩ gật đầu: "Bên trong có xương vỡ phải gắp ra, lần này phải mổ, nếu không hậu quả càng nghiêm trọng, có khả năng dẫn đến hoại tử thần kinh cục bộ."
Cao Chí Kiệt lo lắng nói: "Vậy mổ đi."
Bác sĩ thấy Lâm Lang có chút sợ sệt, bèn mỉm cười: "Không cần sợ, chỉ là tiểu phẫu thôi, có thuốc gây tê nên không đau đâu."
Lâm Lang ngồi trên giường bệnh, đầu óc hơi mờ mịt, cậu còn chẳng mấy khi truyền nước biển, lần này thế mà phải mổ, biết bao chuyện khiến cậu sợ hãi. Hàn Tuấn và Cao Chí Kiệt đi làm thủ tục, nhân tiện hỏi ít vấn đề cần chú ý. Nghe bác sĩ nói phải đặt đinh thì Hàn Tuấn liền cau mày: "Đặt đinh vào xương có tạo thành bài xích với cấu trúc cơ thể không?"
"Đừng lo lắng, đợi xương liền lại, khoảng chừng một năm là có thể lấy ra."
"Chả lẽ phải mổ lần nữa sao?" Cao Chí Kiệt mím môi hỏi: "Có thể hồi phục như cũ hay để lại di chứng gì không?"
Bác sĩ gật đầu: "Chuyện này phải xem tình huống, nhưng theo tôi thấy, tình trạng của người bị thương xương khuỷu tay thường không mấy lạc quan, giải phẫu xong thì không ảnh hưởng sinh hoạt hằng ngày, nhưng về sau không thể làm việc nặng nữa, cánh tay chịu không nổi đâu."
Cao Chí Kiệt chấn động, nhìn Hàn Tuấn mặt mày trắng bệch bên cạnh, gấp gáp hỏi: "Vậy có khác gì nửa tàn phế đâu, mổ rồi mà cũng không ăn thua sao?"
Bác sĩ lắc lắc đầu, Hàn Tuấn chợt sải bước ra ngoài. Cao Chí Kiệt vội đuổi theo, vịn cửa hô: "Hàn Tuấn!"
Nhưng Hàn Tuấn không quay đầu lại, dường như đau đớn và tự trách đã hủy diệt hắn. Cao Chí Kiệt vội cám ơn bác sĩ, đoạn đuổi theo ngay. Song Hàn Tuấn chẳng biết đã đi đâu, Lâm Lang còn nằm trên giường bệnh, nhất thời không bỏ đi được, hắn chỉ đành quay về. Cánh tay Lâm Lang đã chích thuốc giảm đau, cậu đang mở to mắt nằm trên giường, nhác thấy hắn liền hỏi: "Anh ấy đâu?"
Hắn không biết nên trả lời kiểu gì, đành ấp úng: "Hàn Tuấn... anh ấy còn có việc... mới nãy công ty gọi điện hối..."
Lâm Lang cười cười, lập tức nghiêng mặt đi. Cao Chí Kiệt ngồi xuống một bên, nhẹ giọng lặp lại lời bác sĩ nói, hắn nghĩ Lâm Lang cần phải biết tình hình thực tế, chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng Lâm Lang nghiêng đầu không đáp một lời, chỉ khi nghe thấy cánh tay mai sau có khả năng không làm nặng được mới khẽ phập phồng lồng ngực vài cái, rồi nhoáng cái bình tĩnh lại ngay, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Phải nằm viện bao lâu?"
"Phải xem tình trạng giải phẫu, nhưng cậu không cần lo lắng, bác sĩ bảo là tiểu phẫu thôi, thường thì một tuần có thể xuất viện. Phí nằm viện cậu cũng không cần bận tâm, Hàn Tuấn... tôi trả giúp cậu rồi."
Cổ họng Lâm Lang giật giật, mấy bận muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn chỉ nói cám ơn, lông mi run nhè nhẹ, dáng điệu tựa hồ vô cùng thống khổ, Cao Chí Kiệt hỏi nhỏ: "Vẫn đau lắm à?"
Hỏi một đằng, Lâm Lang đáp một nẻo, cất giọng như lầm bầm, trong mắt còn loáng ánh nước, nhìn chính cánh tay mình: "Cũng tốt, bị thương nặng một chút, anh ta cũng buông tay."
Cõi lòng Cao Chí Kiệt chua xót, hắn ngoảnh lại nhìn Lâm Lang, chỉ thấy Lâm Lang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng lọn tóc mới khô một nửa dính lên mặt, biểu tình vẫn khắc chế và ẩn nhẫn, lại như thể cả người đều suy sụp.
Trong đầu bỗng nảy sinh ý nghĩ khổ sở mà ấm áp, hắn muốn cả đời làm bạn với Lâm Lang, lặng thầm đứng một bên yêu thương cậu.
Lâm Lang ở bệnh viện tám ngày, trong thời gian ấy, Hàn Tuấn thế mà không hề xuất hiện, thậm chí lúc Lâm Lang phẫu thuật cũng không tới. Cao Chí Kiệt gọi một cuộc, nhưng Hàn Tuấn nói Lâm Lang không muốn hắn đi, Cao Chí Kiệt hỏi lại Lâm Lang, Lâm Lang không đáp. Mấy hôm nay cậu gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng suy sút, ngay cả thời điểm tụi Quan Bằng đến thăm, cậu cũng ỉu xìu không muốn há miệng. Bọn họ chia tay, có vẻ cậu còn bị đả kích lớn hơn.
Lâm Lang xuất viện trúng ngay cuối tuần, cả đám trong ký túc xá ùn ùn kéo đến dưới sự dẫn dắt của Quan Bằng. Quan Bằng nhân lúc vắng người mà đánh giá cậu, hỏi thầm: "Mổ đau lắm đúng không, tớ thấy cậu gầy đi cả vòng."
"Lúc mổ chích thuốc tê nên đâu có đau, cậu chưa thấy lúc Lâm Lang mới tới đâu, đau đến mức muốn rớt cả đậu vàng." Cao Chí Kiệt muốn chọc Lâm Lang cười, bèn trêu ghẹo cậu: "Nhìn đáng thương khỏi nói luôn."
"Thiệt ra khi ấy cũng không đau lắm, tôi chỉ là..." Lâm Lang đỏ mặt, không nói tiếp nữa, hòa mình vào ánh nắng trước cửa sổ, nom tiều tụy mà dịu dàng quá đỗi. Cao Chí Kiệt thoáng ngây ra, sực nhớ tới cảnh Lâm Lang nâng má ngồi trước bàn, ngắm Hàn Tuấn bằng ánh mắt ngưỡng mộ mà say mê vô hạn, rồi bỗng nhiên hiểu được dáng vẻ yếu ớt và bi thảm của Lâm Lang tối ấy.
Cậu muốn Hàn Tuấn chứng kiến mình bị thương tổn, để rồi cảm thấy áy náy chăng, hay muốn Hàn Tuấn khắc ghi thật kỹ hình ảnh cậu thống khổ, để rồi không dễ dàng quên đi cậu.
Hắn như giác ngộ ra điều gì, thứ tình yêu mãnh liệt này hệt như đột ngột kéo rèm cửa để ánh nắng đột ngột tràn vào, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Khắc ấy, hắn giật mình nhận ra Lâm Lang có lẽ cũng yêu không ít hơn Hàn Tuấn, một tình yêu có chút ích kỷ, có chút âm u, lại vì nỗi bi thống khi không thể lựa chọn mà trở nên da diết tột cùng.
Bàn về quá trình chung sống của Hàn Tuấn và Lâm Lang, nếu nói Hàn Tuấn là một ngọn lửa, vậy Lâm Lang nhất định là một khối băng. Người ngoài rất dễ nhìn thấy tình yêu của Hàn Tuấn, rồi bị hun nóng, bị lây lan, nhưng lại nhìn không tới cảm xúc nơi Lâm Lang, thành thử ngay cả Quách Đông Dương cũng bảo Lâm Lang là kẻ bạc tình. Hàn Tuấn nói hắn không giỏi biểu lộ tình cảm, kỳ thực người không giỏi hẳn phải là Lâm Lang? Lâm Lang khác với bọn họ, hoàn cảnh trưởng thành và tính cách đã quyết định cậu mãi mãi cũng không nồng nàn mãnh liệt giống Hàn Tuấn. Tuy rằng cậu xuất thân nông thôn, gia đình nghèo khó, song lại mang linh hồn cao quý vô ngần, loại người này khinh thường việc bóc trần cảm xúc của mình, tình cảm kín đáo, lại am hiểu kiềm chế, dẫu sâu sắc nhường nào cũng quyết chôn sâu dưới đáy lòng, chỉ khi kiềm lòng chẳng đậu mới hé lộ chút ít. Người tự cho mình siêu phàm giống Lâm Lang, từ trong cốt tủy đã ôm chí nguyện to lớn là làm rạng rỡ tổ tông, để ý ánh mắt người đời hơn bất cứ ai, muốn được sống một cách chói sáng mà rạng rỡ. Những điều ấy dung hợp tại nhân sinh quan và thế giới quan của cậu, trở thành động lực thôi thúc cậu cố gắng tiến thủ trước số phận bấp bênh. Nhưng một người như thế lại chấp nhận tình yêu của Hàn Tuấn, khuất phục dưới thân người đàn ông khác, nên Cao Chí Kiệt biết tình cảm chôn dưới đáy lòng cậu không hề thua kém Hàn Tuấn. Nếu buộc phải nêu ra điểm bất đồng, thì đó là nội tâm Hàn Tuấn mạnh mẽ hơn, sự thành công và ý chí khiến hắn không hề sợ hãi trước tương lai, hoặc nói với độ tuổi này, hắn đã đủ chín chắn để nhận thức được mình rốt cuộc muốn điều gì. Mà tình yêu của Lâm Lang thực tế hơn, cậu trầm mê trong tiểu thuyết ái tình, trong lòng níu giữ sự thơ ngây và dịu dàng như thiếu nữ, đồng thời vẫn tỉnh táo để nhận rõ hiện thực tàn khốc và đáng sợ, cùng với trách nhiệm gánh trên vai. Cậu trốn tránh, cậu bi thương, cậu băn khoăn, thậm chí dây dưa lằng nhằng trên phương diện tình cảm, tất thảy càng khiến cảm xúc nơi cậu thêm chân thật. Lâm Lang chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi thôi, bạn trông mong gì ở một cậu nhóc chớm trưởng thành, mong cậu ta có sự quyết đoán liều lĩnh, hoặc thủ đoạn cơ trí mà điềm tĩnh sao?
Tuy nhiên, Cao Chí Kiệt luôn có một loại cảm giác, cảm giác Lâm Lang sớm muộn gì cũng có một ngày từ khối băng hòa tan thành vũng nước sôi sục. Hắn chờ, chờ đến ngày được chứng kiến tình yêu trong Lâm Lang mãnh liệt tới độ không thể kiềm nén, rồi khi bùng nổ sẽ điên cuồng và nóng bỏng ngần nào. Lâm Lang như vậy chắc hẳn sẽ quyến rũ và xinh đẹp lắm, khiến người ta chẳng cách nào dời mắt.