Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

GẢ CHO TỘI THẦN

Ngược trở về một canh giờ trước, sáng sớm, Triệu Đại Toàn đã đi tìm Thẩm Thời Ân cùng Tiêu Thế Nam.

Hôm nay là ngày hai nhà hẹn xem mắt, Tiêu Thế Nam cũng không có lười nhác, sáng sớm đã đứng chờ.

Thẩm Thời Ân còn sớm hơn hắn, vẫn như thường lệ đánh một bộ quyền, sau tắm rửa, rồi mới xách một cặp thỏ hoang tới.

Tiêu Thế Nam thấy, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chúng ta đi xem mặt người ta chỉ mang một đôi thỏ hoang, có phải hơi khó coi không?”.

Kỳ thật quy củ ở chốn hương dã không rườm rà như ở kinh thành, cũng không quá quý trọng tới mấy thứ lễ vật này. Một đôi thỏ hoang béo tốt dưới thời tiết rét đậm như vậy đã là không tồi. Nhưng những đồ vật này đối với Tiêu Thế Nam, người đã từng là thế tử phủ Quốc công mà nói, đương nhiên không tính là gì.

Nay là hắn cùng biểu ca đi xem mặt nha! Thật quá mất mặt!

Thẩm Thời Ân nói: “Đúng vậy, nhưng lần này sắp xếp có chút vội vàng, trong lúc nhất thời ta cũng không biết nên chuẩn bị cái gì”.

“Nhị ca không thay cái gì mới sao? Đính hôn cũng không phải một chuyện đùa”.

Thẩm Thời Ân liếc hắn một cái, Tiêu Thế Nam lập tức cười làm lành: “Đệ nói sai rồi, sau không dám nữa”.

Hai người bọn họ đang nói chuyện, Triệu Đại Toàn đã tới tìm bọn họ, còn không phải tay không tới mà còn xách theo rất nhiều lễ vật.

“Toàn ca đây là?”.

Triệu Đại Toàn giải thích nói: “Đây là bá nương ta cho ta tiền để đặt mua, nói là lần này thời gian cấp bách, sợ các ngươi chuẩn bị không kịp”.

Tiêu Thế Nam kinh ngạc nói: “Nhà này vội gả nữ nhi vậy sao, tới lễ vật cũng cho không…”.

Thẩm Thời Ân lại cho hắn một ánh mắt, hắn lập tức sửa lời: “Lễ vật cũng đã giúp chúng ta chuẩn bị tốt?”.

Triệu Đại Toàn gãi ót, kỳ thật hắn cũng có chút buồn bực, Khương gia là nhà vừa làm nông vừa có học, rất coi trọng lễ nghĩa, đây nhà gái lại đưa lễ vật cho nhà trai, xác thật có chút mất mặt nhưng đại bá nương hẳn là sẽ không lừa hắn, có thể còn có ẩn tình gì đó.

Kỳ thật Triệu Đại Toàn nghĩ không sai, Khương lão thái gia tới việc hôm nay có người tới cửa xem mắt cũng không biết, sao sẽ làm ra chuyện như vậy? Chỉ là đôi chị em dâu Triệu thị cùng Chu thị sợ hôm nay xem mắt không thành muốn kéo dài thêm, nghĩ rằng sớm gả Khương Đào ra ngày nào thì tốt ngày ấy, lức này mới sửa đổi bản tính của bản thân một chút, đau thịt mà đưa ra một lượng bạc, nhất định muốn định ra hôn lễ cho Khương Đào trong hôm nay.

Ba người cũng không trì hoãn nữa, nói xong liền xuống núi.

Mỏ đá cách Khương gia thôn có một chặng đường, thời điểm bọn họ tời thôn Cây Hòe, tỷ đệ Khương Đào đã ra khỏi nhà được một lúc.

Triệu thị cũng Chu thị ban đầu canh giữa ở cửa, sau trực tiếp tới đầu thôn đợi.

Hai bên gặp mặt một lúc, Triệu thị cùng Chu thị mới đánh giá hai huynh đệ Thẩm Thời Ân cùng Tiêu Thế Nam từ đầu tới chân, trên mặt hai người đều toát lên thần sắc nghi hoặc.

Đây là hai huynh đệ khổ dịch mà Triệu Đại Toàn nói? Tuy rằng ăn mặc có chút nghèo khổ nhưng dù là bộ dáng hay khí độ cũng là không giống a!

Kiến thức các nàng thiển cận, ở trong thôn gặp qua nhân vật không bình thường nhất cũng chỉ là cha Khương Đào. Nhưng so với hai người trước mắt này, cha Khương Đào là người đọc sách thanh nhã phong độ nhưng hoàn toàn không quá xuất sắc.

Tuy vậy Triệu thị biết cháu trai nhà mình hiền lành, khẳng định sẽ không gạt người, sau đó nghĩ bộ dáng vậy càng tốt, tiểu cô nương đều thích người tuấn tú, đây cũng không phải thành rồi sao?

Triệu thị cùng Chu thị vui mừng hớn hở mà đưa người về, trước để bọn họ đứng trong sân, sau tới thông báo cho Khương lão thái gia một tiếng.

Không giống như tưởng tượng, Khương lão thái gia không để bọn họ vào nhà chính mà chỉ để Triệu thị truyền lời, để bọn họ tới phòng chờ.

Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam cũng đâu phải người không có mắt, lập tức liền cảm giác được việc hôm nay có chút không đúng.

Sau đó không lâu, tiếng Khương lão thái gia cao giọng mắng người từ nhà chính truyền tới.

Thẩm Thời Ân còn chưa nói gì, Triệu Đại Toàn liền xấu hổ không biết chôn mặt vào đâu - hắn đâu có nghĩ chuyện xem mặt hôm nay tất cả đều là cô cô tự mình chủ trương mà Khương lão thái gia lại chẳng hề hay biết.

Thẩm Thời Ân thấy mặt hắn đỏ lên, nghĩ hắn cũng không biết nên không có trách hắn.

Nhưng Tiêu Thế Nam lại chịu không được, nắm tay tức giận nói: “Toàn ca, đây là nhà tốt, hôn nhân tốt mà huynh nói?!”

Triệu Đại Toàn ậm ừ không biết giải thích như nào, mồ hôi toát ra ướt đẫm.

“Được rồi, không sao”. Thẩm Thời Ân trấn an vỗ vỗ vai biểu đệ nhà mình, “Hắn cũng là không biết”.

Tiêu Thế Nam vẫn chưa hết giận, bực bội mà đi vòng quanh trong phòng. Hắn thì không sao nhưng biểu ca của hắn, đã từng là thiên chi kiêu tử ở kinh thành, nhân trung long phượng! Năm đó lúc chưa xảy ra chuyện, không danh gia quý nữ cũng từng mến mộ hắn, đâu từng chịu qua loại sỉ nhục này! Thật là rồng bơi nước cạn gặp tôm giễu!

Từng tiếng quở trách của Khương lão thái gia truyền tới, Thẩm Thời Ân liền đứng dậy nói: “Ta đi nói một tiếng, nếu là trưởng bối nhà này không muốn kết thân, cũng không nẻn làm khó người khác, vậy việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra”.

Tiêu Thế Nam nói nhị ca huynh không được đi, lại nói: “Sao huynh lại nói như vậy? Là phụ nhân nhà này lừa gạt chúng ta, nhà họ quản người không nghiêm mới để nháo ra chuyện này, đúng ra họ nên xin lỗi chúng ta mới đúng, sao lại bỏ qua đơn giản vậy được?”

Thẩm Thời Ân tuy rằng có chút không vui nhưng cũng không hiện lên mặt. Hắn luôn luôn lạnh lùng, tính tình cũng đã trầm ổn hơn rất nhiều, hơn nữa vốn dĩ hắn cũng không có ý định kết thân, hôm nay hắn chỉ là đi cùng với Tiêu Thế Nam thôi. Bây giờ sớm biết tình huống cũng tốt, nhà này gia phong bất chính, nếu thật cùng nhà họ thông gia, hắn cũng sợ biểu đệ không có tâm cơ này không xử lý nổi mấy mâu thuẫn vụn vặt ấy.

Tiêu Thế Nam không đi, Thẩm Thời Ân bảo Triệu Đại Toàn tóm lấy hắn, bản thân đi tới nhà chính.

Nhưng mà mới tới trong viện, hắn liền nghe thấy một giọng nữ uyển chuyển lại vô cùng quen tai…

Lại nhìn một lúc mới biết cái bóng dáng thướt tha ấy không phải là thiếu nữ hắn gặp ở ngôi miếu sao?!

Còn chưa để Thẩm Thời Ân phản ứng, thiểu nữ đã bắt đầu tâm sự, từ ngôi miếu tới sói hoang, lại có chút thẹn thùng, sau nói tìm không thấy hắn, lời nói bi thương càng khiến người khác rung động…

“Xin gia gia hãy thành toàn cho một mảnh chân tâm của A Đào”.

Chỉ một thoáng đầu óc Thẩm Thời Ân trống rỗng, nói là bị sét đánh cũng không quá, nên làm gì cũng không biết.

………………….

Nước mắt Khương Đào còn đọng trên khóe mắt, thời điểm nhìn Thẩm Thời Ân, nước mắt liền rơi xuống.

Mà đồng thời tiểu tử Khương Dương cũng nhào tới chỗ Thẩm Thời Ân.

Thẩm Thời Ân vì chưa kịp phản ứng lại nên thẩn thể bị Khương Dương đâm tới, lui về sau vài bước.

Sau đó Tiêu Thế Nam cũng tránh khỏi sự lôi kéo của Triệu Đại Toàn, lại nhìn thấy biểu ca nhà mình bị người ta đụng phải, xắn ống tay mắng: “Thật là một nhà lưu manh, lừa chúng ta tới còn động thủ với chúng ta?!”. Nói xong cũng xông lên trước.

Chuyện tới mức này Thẩm Thời Ân cùng Khương Đào cũng không dám sững sờ nữa, từng người đi kéo đệ đệ của mình, chỉ là một người sợ đệ đệ bị thương còn một người sợ đệ đệ đả thương người khác.

Khương Dương và Tiêu Thế Nam đều đang nổi nóng, con thú nhỏ trong người cũng vọt ra ngoài rồi.

Thẩm Thời Ân còn tốt, một thân võ nghệ cũng không để làm cảnh, lảo đảo hai bước liền ổn định được thân hình.

Đáng thương Khương Đào gầy yếu vô lực, mới giữ chặt Khương Dương liền bị hắn đẩy ra, ngã xuống.

Thẩm Thời Ân thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, thời điểm phản ứng lại đã đỡ được Khương Đào.

Trán thiếu nữ để gần người hắn, chóp mũi hắn phảng phất mùi hoa. Hai tay hắn ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng, cách lớp váy áo đều có thể cảm nhận được đường cong tuyệt đẹp.

Hơi thở Thẩm Thời Ân không khỏi rối loạn vài phần, mà đại não Khương Đào như đình trệ, ngây ra như phỗng.

Đang lúc Khương Đào nghĩ có nên nhân cơ hội này giả vờ bất tỉnh hay không, Khương lão thái gia đem chén trà gần mình ném tới: “Đủ rồi! Đều dừng tay lại hết cho ta!”.

Dười cơn thịnh nộ của lão gia vẫn là có chút uy nghiêm, Khương Dương buồn bực cũng không dám làm gì.

Tiêu Thế Nam thật không sợ Khương lão thái gia mà nhìn Khương Đào có chút quen mắt, tầm mắt không nhịn được mà đảo quanh trên người Khương Đào cùng Thẩm Thời Ân.

Tư duy hắn trở lại, tức giận vừa rồi hoàn toàn không thấy mà chỉ còn lại một ý niệm - xem ra hôm nay không có chuyện của hắn, tức phụ là của biểu ca hắn!

Khương Đào lập tức nhảy ra khỏi người Thẩm Thời Ân, so vai cúi đầu, thật hận không thể tìm chỗ chôn.

Sao nàng lại xui xẻo vậy chứ? Bình thường chưa bao giờ nói dối, khó được một lần, diễn tới tình chân ý thật thì bị đương sự bắt được. Nàng xấu hổ vô cùng, không muốn sống nữa!

“Rốt cuộc sao lại thế này?”. Khương lão thái gia nhìn về phía hai con dâu.

Triệu thị cùng Chu thị tuy rằng là người chủ trì hôm nay nhưng các nàng cũng không biết a, vừa rồi không phải Khương Đào nói tới người trong lòng sao? Sao Khương Dương lại đánh nhau với người các nàng mang tới rồi?

“A Dương, cháu nói!”

Khương Dương lúc này mới đen mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “Người này, chính là “ân công” a tỷ vừa mới nói”.

Nhà chính đột nhiên an tĩnh, tới tiếng kim rơi cũng nghe được.

“Đây cũng trùng hợp quá, thật là một cọc lương duyên ông trời sắp đặt!”. Miệng lưỡi Chu thị có chút sắc bén, tuy rằng cảm thấy khó có thể tin được nhưng vẫn không quên nhiệm vụ hàng đầu là hôm nay phải định được mối hôn sự này của Khương Đào.

Nói xong Chu thị kéo Triệu thị, để Triệu thị khỏi bần thần nữa, tuy vậy nàng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra phải nói cái gì, chỉ lặp đi lặp lại nói: “Lương duyên trời cho, đúng là lương duyên trời cho”.

Hai chị em dâu người xướng kẻ hát so với hát tuồng còn náo nhiệt hơn, Khương Đào xấu hổ đỏ mặt tới độ có thể nhỏ máu.

Mặt Khương Dương càng đen, Khương lão thái gia dù gì cũng là người đã từng trải, sắc mặt hòa hoãn hơn mọi người rất nhiều, nói: “Các ngươi đều đi xuống đi, để ta một mình tâm sự với Thẩm công tử”.

Khương Đào giật giật môi, vừa định giải thích gì đó, lại cũng không biết mở miệng từ đâu, chính vì lẽ đó, Khương Dương hầm hừ kéo nàng đi.

Triệu thị và Chu thị cười trộm, đưa Triệu Đại Toàn và Tiêu Thế Nam đi ra ngoài.

Ra khỏi nhà chính, hai chị em dâu liền lập tức cong cong khóe miệng, vừa muốn cười liền nghe Triệu Đại Toàn hiền hậu cười nói: “Cháu nói cô sao lại được làm mai cho Khương gia muội muội, hóa ra lại là giúp người thành đôi? Vừa rồi nhìn tới bộ dáng của lão thái gia khẳng định không biết an bài của cô cô, nghĩ chắc một lượng bạc kia là cô cô tự bỏ từ vốn riêng rồi. Chất nhi vừa rồi còn hiểu lầm cô cô là người không có quy củ, thật là đáng chết!”.

Triệu thị cùng Chu thị lập tức cười không thành tiếng, trước không nói tới chuyện Triệu Đại Toàn có mắng các nàng hay không, chỉ nói một lượng bạc này….

Đúng vậy, họ Thẩm kia vốn dĩ chính là người trong lòng Khương Đào, chỉ cần hai bên vừa thấy mặt. việc hôn nhân này còn không phải là nước chảy thành sông? Các nàng phí đống tiền ấy làm gì? Ngại bạc để trong túi nặng quá phải không?! Càng đừng nói tới phải bận trước bận sau, kế hoạch đi kế hoạch lại, trợ cấp tiền bạc, còn ăn một trận mắng của lão thái gia.

Ngươi nói các nàng đang phí công làm cái gì?!

Triệu thị cùng Chu thị đồng thời ôm ngực, đột nhiên liền cảm thấy hô hấp cũng không thông.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!