Sau khi A Tả bước vào phòng không may nhỡ miệng nói ra, Diệp Thê mới nhớ đến một việc. Người trong phủ biết rõ tính tình A Tả hồn nhiên, ngây thơ, thường coi cậu thiếu niên này như một đứa nhóc mà đối xử, nhưng hiện tại trưởng công chúa đang ngồi ở đây...
"Trưởng công chúa, ngài..." Diệp Thê đầy áy náy nhìn nàng ta.
"Không sao." Trưởng công chúa cười cười, không hề tỏ vẻ bất mãn, khó chịu, chỉ là ánh mắt thảng thốt thoáng dừng trên người A Tả, hình bóng một thiếu niên khác có tướng mạo tương đồng khẽ vụt qua, chỉ có điều thần thái, khí chất hoàn toàn tương phản. Nàng nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, chuyển giọng ôn tồn: "Bổn cung đến vừa hay có thể chứng kiến Thẩm phu nhân trị gia thế nào."
Ném Thẩm Tương Uyên qua một bên, nàng chăm chú nhìn công chúa, trong lòng thầm cảm thán, từ xa nhìn vào chỉ cảm thấy nàng ấy cao cao tại thượng, kiêu ngạo, hống hách không ai bì nổi, thế nhưng cũng có những thời điểm vô cùng hồn nhiên, cùng mọi người vui vẻ nói giỡn.
"Khiến trưởng công chúa chê cười rồi."
Nữ tử cười mỉa vài tiếng mới quay đầu nhìn A Tả, thiếu niên kia vẫn như cũ, chuyên chú ôm cái đĩa ngồi trước bàn, không được chủ tử đồng ý đương nhiên chàng ta không dám ngồi, khóe môi khẽ mím, trên khuôn mặt tuấn tú là đôi má lúm đồng tiền tươi tắn, đôi mắt rủ xuống, nhìn qua giống như một đứa bé ăn năn khi làm sai chuyện bị người lớn trong nhà bắt được.
Diệp Thê hiểu rõ, A Tả rõ ràng đang mê mẩn nhìn bát chè đậu đỏ trên bàn. Môi mím lại là vì sợ nước miếng không kìm chế được chảy ra, thật là vừa buồn cười, vừa tức. Nàng bảo cậu ta ngồi xuống, sau đó cầm muôi múc cho cậu ta một bát lớn, vừa cười vừa nói: "Ngươi đó, tốt không học, toàn học theo thói hư của tướng quân. Nghe lén không phải việc tốt, lần trước nghe câu đực câu cái khiến mọi chuyện rối tung rối mù lên, lần này nghe gì thì cũng gắng nghe tường tận, tốt nhất là lấy giấy bút ghi lại."
Về mặt nghe hiểu câu mỉa mai của người khác, A Tả chẳng khác nào Thẩm Tương Uyên, nhận thức về vấn đề này hoàn toàn bị khuyết tật.
"Vâng." A Tả đã ngoan ngoãn đặt tay trên đầu gối, nghiêm túc suy nghĩ lại cảm thấy phu nhân nói cực kỳ có lý, giấy trắng mực đen so với não của chàng ta đương nhiên đáng tin cậy hơn. Nếu bình thường, chỉ cần nhìn qua, nghe qua bất kỳ điều gì chàng ta đều không quên, có điều trước sức hấp dẫn của chè đậu đỏ, khả năng đó hiển nhiên bị vô hiệu hóa, chàng ta vâng lời đáp: "Tạ ơn phu nhân."
Trưởng công chúa ngồi bên cạnh mặt ủ mày chau, cực kỳ thất vọng nghĩ: Đường đường là một đại tướng quân mà lại sai thân vệ của mình đi nghe lén phu nhân nói chuyện, lại còn không dưới 1 lần.
"Hỷ Mai tỷ tỷ, mang giấy bút ra đây cho A Tả." Diệp Thê không hề cảm thấy kinh ngạc, ngược lại vô cùng bình thản mặt không đổi sắc múc chè cho thiếu niên, không quên ân cần dặn dò: "Nhớ thật kỹ, đừng bỏ sót điều gì đó."
Được cho ăn ké chè đậu đỏ, gương mặt tỏ vẻ nghiêm nghị của A Tả đã dần giãn ra, đuôi lông mày vểnh lên tỏ rõ sự đắc ý.
"Ngươi đang dung túng hắn ta quá rồi." Trưởng công chúa nói, lời này đầy hàm ý.
"Ngẫu nhiên dung túng một chút cũng tốt." Diệp Thê dịu dàng cười, "Hơn nữa, người xưa đã nói một câu thế này."
"Câu gì?"
"Quá tam ba bận." Diệp Thê chậm rãi đáp.
A Tả cầm giấy bút, tai trái ngoáy trên tờ giấy tuyên trắng muốt, tay phải cần mẫn cầm thìa sứ múc chè bỏ vào miệng, hai tay cùng hoạt động hết năng suất, ánh mắt của cậu ta hoàn toàn không nhìn vào trang giấy, cả khuôn mặt vùi vào chén chè lớn. đúng là không ảnh hưởng chút nào đến việc hưởng thụ mĩ vị.
"QUÁ TAM BA BẬN, NHỚ RÕ CHƯA, A TẢ?" Diệp Thê nhìn cái ót cậu thiếu niên, không nóng không lạnh hỏi.
Đột nhiên bị điểm danh, lưng cậu thiếu niên lần nữa đổ một tràng mồ hôi lạnh, chiếc bút trong tay cứ thế xuyên qua mặt giấy, chọc một lỗ trên mặt bàn gõ, cậu ta lắp bắp nói: "Nhớ... nhớ rồi."
"Ngoan lắm." Diệp Thê khích lệ, không quên nói: "Tiền bồi thường bàn sẽ trích thẳng từ tiền tiêu vặt của ngươi. Trừ vào."
A Tả kinh ngạc đến độ cái thìa rơi tõm xuống chén chè, mặt mày bàng hoàng, kinh hồn bạt vía.
"Ha ha." Trưởng công chúa không nghĩ đến đây lại được chứng kiến một tiết mục khôi hài đặc sắc đến thế, cười thành tiếng, hoàn toàn không còn chút cao ngạo nào nữa, ngay cả tì nữ đứng hai bên cũng phải kinh ngạc, đến khi nàng kìm được cơn buồn cười, hai mắt đã nhòe nước do cười quá nhiều: "Là bàn cung không tự lượng sức mình."
"Dạ?" Diệp Thê nghe trưởng công chúa đột nhiên nói vậy không khỏi kinh ngạc.
Trưởng công chúa thoải mái, hào phóng nói: "Ngày trước bản cung có ý định muốn biến Thẩm Tương Uyên thành phò mã của mình, nghĩ lại quả thực ta không biết lượng sức mình, cái phủ tướng quân này người bình thường căn bản không quản nổi."
"Trưởng công chúa há lại có thể là người bình thường." Diệp Thê theo bản năng đáp.
"Cái miệng thật ngọt." Trưởng công chúa nâng cằm, ánh mắt nhìn ra xa xăm, nhớ đến ánh mắt quỷ mị, sắc sảo của người thiếu niên ngày ấy trong buổi cung yến, "Tóm lại, bản cũng đã hiểu rõ, ta với Thẩm Tương Uyên quả thực không hợp, cố cưỡng cầu chỉ làm mất thời gian của cả hai, cũng lỡ dở lương duyên của cả ta và hắn."
"Lỡ dở lương duyên.." Diệp Thê thì thào lặp lại.
"Phu nhân và chủ tử chính là kim ngọc lương duyên." A Tả cầm chiếc thìa vẫn còn sót lại chút chè đậu đỏ trân quý, lẩm bẩm đáp, sau đó quay sang trưởng công chùa phán chắc chắn như thật: "Cô cũng sẽ có."
"A Tả không được vô lễ." Diệp Thê nhắc nhở.
Trưởng công chúa xua xua tay không để ý đến việc đối phương không dùng kính ngữ, ngược lại còn lộ ra chút ý tứ mong chờ. Mẫu hậu mất sớm, vì bảo hộ ấu đệ, từ một công chúa văn võ song toàn, thiên chi kiều nữ phải ngụy trang thành một nữ tử phóng đãng, cạo mạn, từ một con người tiêu sái, hòa nhã phải giả vờ là một kẻ hạ lưu, tính toán thiệt hơn. Tự ngụy trang, tự lừa dối, đeo mặt nạ mà sống đã hơn 10 năm nay, trưởng công chúa hơn 1 lần cho rằng, con người thật sự của nàng đã chết từ lâu rồi, nhưng hiện tại trong đống tro tàn mầm sống lại như nhen nhóm sống lại, chậm rãi trồi lên. Đúng là vạn sự đều có thể xảy ra.
"Ách, thực sự xin lỗi." A Tả thành khẩn xin lỗi.
"Ngươi..." Diệp Thê bất đắc dĩ nói, trưởng công chúa và nàng đồng thời liếc nhìn nhau, cười rộ lên.
Có sự hỗ trợ nhiệt tình từ A Tả, chè đậu đỏ cùng ít điểm tâm trên bàn mau chóng hết sạch, trưởng công chúa và Diệp Thê hàn huyên không ít chuyện, hai nữ tử tính cách bất đồng nhưng trải qua chuyện lần này âm kém dương sai lại may mắn tìm được một người bạn tốt, trưởng công chúa còn hẹn mấy ngày nữa sẽ đến thăm Diệp Thê, tiện thể mang chút điểm tâm cung đình đến cùng nếm thử.
Từ ngày kết hôn Diệp Thê hiếm có người bạn cùng tuổi trò chuyện, đến khi công chúa rời đi cả hai vẫn còn muốn ngồi lại hàn huyên thêm chút nữa, cực kỳ thân thiết như đôi bạn lâu năm. Sau khi tiễn khách về, Diệp Thê tươi cười nhìn A Tả đã ăn uống no say hai mắt híp lại mãn nguyện, nói: "Mời tướng quân qua đây."
Một chữ "Mời" này vô cùng cường điệu.
Nghe tin phu nhân "mời" mình qua nói chuyện, Thẩm Tương Uyên đi đi đi lại, tựa như kiến bò chảo nóng, thi thoảng lại nâng ngón trỏ chọc chọc vào đầu A Tả: "Ta nói ngươi tự nhiên một chút không có nghĩa là ngươi tự nhiên chạy đến dưới mí mắt phu nhân."
A Tả không nói lời nào.
"Ngươi còn để phu nhân lấy giúp ngươi giấy bút để ghi chép, rốt cục ngươi có hiểu thế nào là nghe lén không? NGHE LÉN LÀ NGHE LÉN không phải là tung tăng chạy qua chỗ phu nhận tích lũy nội dung viết bút ký."
A Tả vẫn không nói lời nào.
"Thôi quên đi. Nói! Trưởng công chúa rốt cục đã nói gì với phu nhân." Thẩm Tương Uyên thở dài chịu thua.
A Tả lấy từ trong ngực một cuộn giấy được gấp ngay ngắn đưa cho Thẩm tướng quân đang lồng lộn ghen tuông nhà mình.
Trên trang giấy tuyên trắng nét chữ gãy gọn rõ nét: Chè Đậu đỏ thật là ngon, vừa ngọt lại mềm. Thích quá. Ngày mai cũng muốn ăn, ngày kia cũng muốn ăn, nhưng quá tam ba bận, nhớ chưa?
"Rốt cuộc ngươi đã làm những gì? Đi ăn chực đồ ngọt à? Ngươi là một người đàn ông đó Tả thiếu gia!!" Thẩm Tương Uyên hai mắt tối sầm, tay ấn xuống đầu vai thiếu niên vừa phẫn nộ vừa bất lực.
"CHỦ TỬ." A Tả hít sâu một hơi, "Tức là ăn thực sự rất ngon."