*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi nhận được thông báo của hạ nhân Diệp Thê đang dùng điểm tâm.
Hiện tại lượng ăn của nàng rất lớn, không những mình ăn mà còn ăn cả phần của đứa nhỏ trong bụng, dùng bữa không quá bao lâu đã phân phó Triệu Hỉ Mai nấu một nồi chè viên đậu đỏ (1).
(1) Ảnh minh họa.Chè viên đậu đỏ không dễ tiêu hóa, nàng ăn mấy viên đã cảm thấy ngang bụng, uống chút nước chè ngọt thanh thì nghe được tin tức công chúa giá đáo, nàng vội vàng buông chén, đỡ bụng đứng dậy chuẩn bị nghênh đón.
Không ngờ vị kia đã tiến vào hậu viện, đến trước cửa phòng nàng.
"Thẩm phu nhân đang dùng điểm tâm sao?" Trưởng công chúa nâng cằm, ánh mắt dừng trên phần bụng hơi gồ lên của nàng, chủ động đi qua đỡ Diệp Thê.
"Thỉnh an trưởng công chúa." Diệp Thê quy củ đáp.
"Ngồi đi." Trưởng công chúa cong người dìu nàng ngồi xuống.
Sau yến hội đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt, không khí nhìn chung khóa hòa hợp, trưởng công chúa ngồi đối diện vô cùng ung dung, bình thản, lặng lẽ đánh giá nữ tử trước mặt.
Do mang thai nên nàng hơi mập ra, khuôn mặt mượt mà không ít, nhìn càm thêm đầy đặn, phúc hậu, khó trách tên tính tình siêu khó chịu kia lại mê mẩn nàng ta đến thế, nàng nhịn không được muốn véo một cái. Liếc thấy chén chè còn lại hơn phân nửa, trưởng công chúa không mặn không nhạt nói: "Phu nhân cứ dùng đi, bổn công chúa nhàn tản quá nên đến ngồi nói chuyện cùng phu nhân một chút. Không cần quá câu nệ."
Có khách đến, Diệp Thê sao có thể ngồi ăn một mình,... nếu thế... hay là?
"Trường công chúa muốn nếm thử không?" Diệp Thê nói dứt lời liền thấy hối hận, đồ ăn trong phủ đạm mạc, giản dị, sợ trưởng công chúa không để vào mắt.
Không để ý đến tâm tư nhỏ xíu này của nữ chủ nhân Thẩm phủ, công chúa nghe mùi thơm dịu nhẹ, ngọt thanh xung quanh, không đợi hạ nhân hầu hạ, chủ động vươn người qua tự múc cho mình một chén: "Đã quen ăn ngự trù trong cung, ngẫu nhiên nếm thử chút mùi vị dân gian cũng không tệ."
Vật liệu Triệu Hỉ Mai dùng để nấu chè không có gì đặc biệt, nhưng thắng ở sự nóng hổi thơm ngon của bát chè mới nấu xong, nhà bếp nhỏ ngay sát vách, đồ ăn của phu nhân đa phần đều là đồ nóng hổi, còn bốc hơi nghi ngút.
Trưởng công chúa từ bé đã là con cưng của hoàng thượng, thân phận cao quý, trong phương diện ăn uống lại cực kỳ chú ý, ngày thường trước khi nàng dùng bữa, phải qua tay mấy vị thái giám kiểm nghiệm độc mới có thể ăn, đến lúc ấy thức ăn đã lạnh tanh.
Bây giờ ngồi trong căn phòng đầy nắng của Diệp Thê lại được ăn một bát chè viên đậu đỏ nóng hổi, thơm ngon, đôi mắt đẹp của nàng ta híp lại, không nói không rằng nhưng mà ở phương diện khác thì...
Thấy công chúa bưng bát sứ liên tiếp ăn mấy thìa, Diệp Thê đoán chừng nàng ấy có vẻ rất thích. Dù hai người không khách sáo hàn huyên nhưng lại thấy thân cận, gần gũi hơn rất nhiều.
Sau khi dỗ dành được vị tướng quân phiền phức nhất thiên hạ, nàng nhìn ai cũng cảm thấy khả ái, dễ thương, vì thế thân thiết cười mở miệng: "Phòng bếp còn đồ điểm tâm khác, nếu công chúa không để ý, có thể nếm thử?"
Trưởng công chúa cũng đang có ý này nên vui vẻ đồng ý.
Triệu Hỉ Mai hầu hạ bên cạnh nhỏ giọng đáp ứng, nhanh chóng đi xuống bưng các loại bánh ngọt lên, nhưng nàng ta vừa mở cửa thì dừng động tác.
Diệp Thê ngẩng đầu nhìn nàng, nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"
Triệu Hỉ Mai nghiêng người sang, để Diệp Thê nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngang nhiên ngồi xếp bằng trước cửa: "Phu nhân nhìn xem, Tả thiếu gia..."
Vừa nhìn thấy thiếu niên Diệp Thê đã hiểu ai kia lại được Thẩm Tương Uyên phân phó nghe lén, cho nên... nàng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: Tại sao tiểu tướng quân nhà mình lại có thể nghĩ ra đủ trò thế chứ.
Nam nhân không yên lòng, nữ nhân cũng không yên lòng.
Nhìn thoáng qua đáy mắt phu nhân, trong đầu A Tả lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo: "XONG ĐỜI RỒI."
Rốt cuộc y cũng hiểu câu thơ "Nữ nhân dưới núi là lão hổ." là ý gì. Nhiều năm lăn lộn đã luyện cho A Tả bản năng gọi là cầu sinh, vì thế, chỉ cần chạm mặt nguy hiểm sống lưng chàng ta lập tức ớn lạnh hệt như tình cảnh lúc này.
Sớm biết vậy đã không áp sát thế này, còn không phải tại chủ tử của chàng bảo cần tự nhiên một chút hay sao, mà tự nhiên thì... đương nhiên cứ cửa chính mà ngồi rồi.
Trên thực tế, lời phân phó của Thẩm Tương Uyên chẳng có quan hệ gì cả, A Tả lúc đầu ngồi trên nóc nhà nghe lén, nhưng vừa nghe đến phu nhân định mời trưởng công chúa ăn cái gì đó, nghe hai người này trò chuyện thân thiết, thoải mái như chị em gái, chàng ta cũng cảm thấy hiếu kỳ, nghe đến đoạn phu nhân mời người kia ăn thêm gì đó, chàng ta lập tức phi xuống, muốn đến gần hít hà tí hương thơm cho bõ thèm.
Thế là... bị bắt tại trận.
Chàng thiếu niên uy danh hiển hách trên giang hồ cứ thế bị mất mặt triệt để, nhớ năm đó ở trong trại định chàng anh dũng xông vào chướng địch, lấy thủ cấp đại tướng dị tộc, làm đủ trò con bò mà chưa từng bị túm được một góc áo.
Thời anh dũng nay còn đâu...
Hay là chạy trốn, A Tả nuốt xuống miếng bánh chẻo trong miệng, quai hàm xẹp xuống.
"Mời Tả thiếu gia vào." Thần sắc Diệp Thê dịu dàng tươi cười, ấm áp như nắng xuân nhưng lại không thua gì khí thế của tướng quân nhà mình khi hiệu triệu binh sĩ a.
Không, so với tướng quân còn đáng sợ hơn nhiều.