Khi Thẩm Tương Uyên đến tìm Cố Liễm Chi, hắn ta đang tính toán sổ sách.
Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa béo (1) nghĩ lại cho dù thế lực của tả tướng có lụt bại thế nào đi chăng nữa thì cũng nhất định không để cho môn khách đắc ý nhất của mình phải kiêm nhiệm thêm chân kế toán.
(1) Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường. Hoặc có thể hiểu nôm na là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được.Cho nên mục đích của đối phương không có gì khó đoán, chắc hẳn ai đó anh hùng khó qua được ải mỹ nhân.
Tuy lời nói ra miệng có chút thô tục, cục cằn nhưng trong mắt Thẩm Tương Uyên một người si tình thường là kẻ chính nghĩa, chung thủy, tuyệt đối không thể là đại ác, đại gian, một nam tử có thể vì người mình yêu mà bỏ xuống cao ngạo, buông bỏ bạc vàng, quyền lực...
Được, có cảm giác đến đây hôm nay chắc chắn sẽ học được điều gì đó hữu dụng đây, chàng âm thầm nghĩ ngợi.
Tuy nói là vì Triệu Hỉ Mai mà đến, nhưng đối với công việc Cố Liễm Chi chưa từng lười biếng, qua loa, trước khi bước lên con đường quan lộ chàng đã từng ngụp lặn trong cuộc sống nghèo khổ, khánh kiệt, cho nên thời gian trước cực kỳ chăm chỉ theo Diệp lão gia học hỏi tính toán sổ sách.
Sửa sang lại cẩn thận chồng sổ sách, Cố Liễm Chi đặt bút lông xuống, khóe mắt bắt gặp góc áo của nam nhân, chàng ta không mấy ngạc nhiên, nhàn nhạt nói: "Tướng quân, có việc gì thế?"
Người xưa đã nói không có việc gì không đến tòa tam bảo điện (2), hiện tại ở nơi này Cố Liễm Chi chỉ là một hạ nhân, chủ tử đương nhiên không có chuyện vô duyên vô cớ đến tìm mình, nhất định là có việc.
(2) Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa)"Khụ." Bị phát hiện, Thẩm Tương Uyên không chút hoang mang, ho nhẹ một cái. Quan hệ giữa chàng và Cố Liễm Chi không quá thân thiết, cho nên nếu nói thẳng tuột ra vấn đề hoang mang của bản thân mình không khỏi quá đường đột.
Thẩm tướng quân lập tức cơ trí nghĩ ra một cách: "Ta có một người bạn thân đang gặp chút chuyện, muốn hỏi ý kiến ngươi về việc của người này?"
"Bạn của Thẩm tướng quân?" Cố Liễm Chi cảm thấy có chút vi diệu, người bạn này không phải chính là Thẩm tướng quân đó chứ.
Thẩm Tương Uyên trịnh trọng gật đầu.
Thấy đối phương vô cùng nghiêm túc, Cố Liễm Chi đột nhiên cảm thấy vừa hứng thú, vừa tò mò, người có thể làm cho vị tướng quân Thẩm gia cao cao tại thượng, mắt cao hơn đầu phải đích thân đến xin tư vấn của chàng, không biết người này là thần thánh phương nào?
"Mời nói."
Không ngờ tiểu tử này lại dễ nói chuyện như thế, ấn tượng về Cố Liễm Chi trong lòng Thẩm Tương Uyên vì thái độ này mà tốt hơn mấy phần: "Ta có một người bạn, hắn ta không cẩn thận chọc phu nhân tức... À, không vui chút thôi, không ảnh hưởng đến tình cảm hai người, chỉ là việc nhỏ bằng con kiến, nhưng..."
"Người bạn tướng quân đang nói đến chắc không phải ngài đâu nhỉ?"
Cố Liễm Chi nghe thế nào cũng cảm thấy vậy, chàng mới vào tướng phủ một khoảng thời gian không lâu, lúc nghỉ ngơi, đám hạ nhân đều túm tụm nói chuyện phiếm, đại ý là về hai vị chủ tự, nói tướng quân khó hầu hạ thế nào, tướng quân phu nhân bình dị dễ gần ra sao, hôm nay tướng quân chọc phu nhân tức giận đến độ nào, tương quân nháo đến độ là phu nhân bực mình ra sao.
"Không phải." Thẩm Tương Uyên dứt khoát trợn mắt phủ nhận.
Hai nam nhân 4 mắt nhìn nhau, không gian trầm mặc bao lấy hai người, mãi về sau Cố Liễm Chi mới chủ động lên tiếng phá vỡ cục diện.
"Chính là thế."
"Không phải."
"Chính là thế."
"Chúng ta đổi địa điểm khác nói chuyện, nói Triệu Hỉ Mai làm chút điểm tâm, vừa ăn vừa bàn." Thẩm Tương Uyên nhanh chóng thay đổi sách lược.
"Ta rất vui lòng cùng tướng quân thay vị bằng hữu kia của ngài phân ưu." Cố Liễm Chi là người nhanh nhạy, nghe đến đây cũng lập tức sửa lời.
Hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười nắm chắc đối phương.
Một lát sau, tại một đình viện trong tướng phủ, tiểu nha hoàn bê hai đĩa bánh chẻo tinh xảo và một nồi canh bò hầm lên.
Không phải đích thân Triệu Hỉ Mai đưa tới nhưng là chính tay nàng làm, Cố Liễm Chi cảm thấy vô cùng mỹ mãn, chàng hiểu nàng chưa tha thứ cho mình nên mới cố tình không muốn chạm mặt chàng.
Thẩm Tương Uyên nhìn biểu cảm kia, cực kỳ nghi hoặc, khó hiểu, nét mặt này của y chàng chưa thấy bao giờ, trong cao hứng còn có mãn nguyện, hạnh phúc. Chàng không hiểu cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Liễm Chi đường đường là tân khoa trạng nguyên được hoàng đế đích thân khâm điểm vậy mà có thể vì một nha hoàn nhỏ nhoi sẵn sàng từ bỏ tiền đồ vô lượng phía trước, Triệu Hỉ Mai gì đó còn nhăn nhó làm bộ làm tịch gây khó dễ cho y.
"Ngươi vì nàng ta như thế, vậy mà nàng ta còn không chịu tha thứ cho ngươi?" Thẩm Tương Uyên nhíu mày, đánh giá Cố Liễm Chi một lượt, lời nói có chút ám chỉ.
Trong phòng ngủ tướng phủ, Diệp Thê bất ngờ hắt xì một cái.
"Thẩm Tướng Quân." Cố Liễm Chi thả chiếc bánh chẻo xuống đĩa, ôn tồn nói: " Ta đã làm sai giống ngài đó thôi cũng... à vị bằng hữu kia của ngài... chúng ta... à không ta và vị bằng hữu kia của ngài đều không thể kiểm soát được việc đối phương có tha thứ cho chúng ta hay không. Người bằng hữu đó, vị bằng hữu đó là..."
"Ta thừa nhận, vị bằng hữu kia chính là ta, đừng nói lắp bắp nữa." Thẩm Tương Uyên đưa mắt nhìn về phía xa xăm.
"Sự tình giữa tướng quân và phu nhân ta có đôi lời ở giữa thế này, không dám tự tiện nhận là cho ý kiến bởi vì đây là việc tình cảm giữa phu phụ hai người, người ngoài không hiểu hết cũng không thể biết tường tận đúng sai mà phân xử." Cố Liễm Chi cười nói; "Nhưng giữa hai người chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, ai trước ai sau đâu quan trọng, chỉ cần ngài chân thành xin lỗi, chắc chắn quan hệ hai người sẽ lại yên ấm, gần gũi như xưa."
"Nếu đã là hiểu lầm nhỏ, hà tất phải xin lỗi, nàng không tín nhiệm ta, còn không thèm tìm ta nói lời xin lỗi." Thẩm Tương Uyên làu bàu mấy câu, "Người có thẻ đối xử với nha hoàn hèn..."
"Thẩm tướng quân, Hỉ Mai đối với ta mà nói là trân bảo." Cố Liễm Tri nghiêm giọng đáp.
Thẩm Tương Uyên đột nhiên nhớ ra chính mình đã từng tuyên bố Diệp Thê chính là thê tử đường đường chính chính của chàng, chàng cái hiểu, cái không gật gật đầu.
"Theo hiểu biết của ta, Thẩm phu nhân tính tình ôn nhu, mềm mỏng, lại hiểu lý lẽ, quyết sẽ không hờn dỗi tướng quân một cách phi lý đâu." Cố Liễm Chi lần nữa chuyển đề tài lên người Thẩm Tương Uyên.
Thẩm Tương Uyên thoáng xấu hổ, nói một cách khách quan, Thê tỷ tỷ quả thực không hờn giận gì chàng cả. Là chàng cứng đầu cứng cổ, ngang ngạnh lại sĩ diện hão muốn nàng chủ động dỗ dành mình mới chịu.
"Ta... không được, ta quả thực không thể làm chuyện mất mặt đó được." Thẩm Tương Uyên bực bội nói, chàng ta quả thực đã quen với việc được thê tử dỗ dành, nhường nhịn, hơn nữa từ sau khi mang thai, nàng không còn chuyên tâm chú ý mình chàng nữa, khiến chàng có chút hờn dỗi, ghen tuông.
"Thẩm tướng quân, thể diện quan trọng hơn, hay phu nhân quan trọng hơn?" Cố Liễm Chi khoan thai phán.
Một câu vô cùng đơn giản, khiến ai đó như tỉnh khỏi cơn mê.
Thẩm Tương Uyên lâm vào trầm tư, vì thể diện mà chàng lạnh lùng với thê tử, ép nàng chịu thua mình, việc này cần thiết hay sao?
Đáp án là gì, không cần nói cũng biết.
Nam tử hoàn toàn thông suốt, tự giễu lắc đầu. Chàng luôn tự phụ cho rằng từ ngày nhận hoàng ân trở thành trấn quốc đại tướng quân đến nay, chàng hành động trực tiếp, quyết đoán, vậy mà đến việc nhà, chàng lại vòng vo, thiếu chủ động đến vậy. Thực sự một nguyên nhân nhỏ là do chàng được Diệp Thê chiều chuộng thành thói, nàng lúc nào cũng nhường nhịn, lo nghĩ cho tâm tình chàng, khiến một Thẩm Tương Uyên từ nhỏ thiếu thốn tình cảm phụ mẫu không biết từ lúc nào đã trở nên ỷ lại nơi nàng, ích kỷ với nàng.
Dùng xong điểm tâm chàng nhất định phải trở về làm lành với Thê tỷ tỷ, Thẩm Tương Uyên cảm kích Cố Liễm Chi, cùng người này giải tỏa mọi hiềm khích trước nay, thuận miệng quan tâm hỏi: "Ngươi nói lý thuyết trôi chảy, rõ ràng như thế vì sao còn chưa chinh phục được Triệu Hỉ Mai?"
Cố Liễm Chi bị hỏi có chút sửng sốt, giận quá mà bật cười: "Thẩm Tướng Quân, ngài nói chuyện phiếm thẳng thắn như thế, hẳn là rất ít bạn bè?"
Nói chuyện phiếm thì liên quan gì đến ít bạn bè, Thẩm Tương Uyên mờ mịt nghĩ.