Lại qua một đêm xuân, trời đã sáng lờ mờ.
Diệp Thê không hiểu được, dùng sức nhiều rõ ràng là Thẩm Tương Uyên, bản thân mình chỉ việc nằm mặc cho chàng....sao lại không dậy nổi chứ.
Thẩm Tương Uyên cũng không hiểu được, rõ ràng chưa lăn qua lăn lại được mấy lần, sao tối hôm qua tỷ tỷ lại ngất đi.
Hai người thức dậy với suy nghĩ của mình, nhưng không động đậy, nam tử đang tận hưởng hương thơm ấm áp trong vòng ngực, nữ tử ngược lại còn đang sợ động tác rất nhỏ thôi cũng sẽ khiến cho đối phương nổi lên dục vọng, đến lúc bộc phát không thể cứu vãn được.
Diệp Thê thật sự là bị Thẩm Tương Uyên đâm đến sợ rồi.
"Tỉnh rồi?" Thẩm Tương Uyên nhạy bén cảm nhận được hơi thở của nữ tử.
"Dạ." Diệp Thê không giả bộ được, đành phải trả lời, tay nàng căng thẳng nắm vào cánh tay nam tử,.
"Vậy dậy đi." Kết quả, phản ứng của nam tử nằm ngoài dự đoán.
Nữ tử rút vật bừng bừng một nửa của Thẩm Tương Uyên ra khỏi cơ thể nàng, vách động bị căng cả đêm hơi xót, nàng nghi hoặc nhìn vật dài dưới háng chàng.
Diệp Thê thề, nàng không muốn, chỉ là có chút lo lắng tướng quân có phải lập tức dùng quá mức, cho nên mới....
Thẩm Tương Uyên đang áp chế dục vọng, đảo mắt nhìn thấy ánh mắt nữ tử đang dừng ở phía dưới của mình, trong ánh mắt là sự lo lắng không nói nên lời, trong nháy mắt chàng hiểu ra, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, "Nhìn cái gì!"
"Không có gì." Diệp Thê thấy chàng mặt đỏ, càng cảm thấy mình đã đoán đúng rồi, không thể nào, thật sự không còn dùng được nữa.
"Thê tỷ tỷ." Thẩm Tương Uyên bắt lấy tay nữ tử trực tiếp ấn vào dương v*t, không cần phải dùng thêm động tác nào nữa, chỉ vậy thôi, vật trong tay Diệp Thê đã dựng đứng lên rồi.
Sự thật mạnh hơn lời hùng biện. Đọc truyện hay, truy cập ngay * trùmtruу ệЛ.v И *
"A." Diệp Thê xấu hổ nắm vật lớn đó.
"Có thể dùng, chưa hỏng." Thẩm Tương Uyên nghiến răng nghiến lợi nói, chàng xoay người xuống giường rót một ly trà để cách đêm đã nguội lạnh rồi uống, ho khù khụ, cơ ngực phập phồng.
Nam tử làm dịu lại, quay lưng về phía Diệp Thê, không nhìn thân hình thoát y một nửa của nàng, Thẩm Tương Uyên chưa bao giờ phát giác ra sức chịu đựng của mình lại kém như vậy, "Nha hoàn của nàng, có phải tên là Triệu Hỉ Mai không?"
"Sao tướng quân biết?" Nghe thấy cái tên quen thuộc, Diệp Thê vội vàng nói.
"Hừ, ta có gì là không biết, bỏ chút công sức ra điều tra là biết."
"Ý tướng quân nhắc tới là."
"Đưa nàng đi gặp, xem xem có sai bảo tốt không." Thẩm Tương Uyên đã uống hết một bình trà, cuối cùng cũng đã ngăn được dục vọng.
Thân hình cao dài của nam tử đứng ngược sáng trước bàn, ánh nắng xuyên qua mành cửa sổ chiếu lên trên cơ thể chàng một ánh hào quang màu vàng kim, trong mắt của Diệp Thê phản chiếu bóng dáng của chàng, sự ngọt ngào trong lòng sôi trào, người này là quan tâm đến từng câu nói thuận miệng của nàng, thực hiện một cách nghiêm túc.
Diệp Thê chịu đựng sự khó chịu đi xuống giường, chậm rãi đi đến phía sau nam tử, hai tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy chàng, "Cảm ơn tướng quân đã đối xử với thiếp như vậy."
Hỏng rồi, uống trà vô ích rồi.
Thẩm tướng quân cảm nhận được ngực mềm mại của nữ tử dán vào lưng chàng, cơ thể không được tự nhiên căng cứng, chàng ho khan vài tiếng, "Chuyện...chuyện nhỏ thôi, mau đi thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh."
"Dạ vâng." Diệp Thê ngoan ngoãn nói rồi buông chàng ra đi thay quần áo.
Thẩm Tương Uyên sợ bóng sợ gió một hồi, thiếu chút nữa không nhịn được lại bắt lấy nữ tử ấn ở dưới thân mà mạnh mẽ xuyên xỏ, chàng còn không cho rằng Diệp Thê yêu xong còn có thể có sức ra ngoài.
"Đem viên châu vàng lên." Nam tử nhớ tới lời nói đêm qua nhắc nhở nàng.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp được gặp lại bạn đã lâu không gặp, Diệp Thê vui mừng nhảy nhót, cơ thể cũng không còn đau như vậy nữa, nàng thay váy áo ngồi ở trước gương trang điểm chải tóc.
Nghe xong thấy động tĩnh, xác định nữ tử đã mặc xong quần áo Thẩm Tương Uyên mới dám xoay người lại.
Diệp Thê ngồi trước bàn trang điểm, một bộ váy dài màu xanh nước biển, vải sa mỏng rũ xuống mặt đất, từ phía sau có thể thấy vòng eo thon thả của nàng bị thắt lưng thắt chặt, một tay có thể ôm hết.
Thẩm Tương Uyên hích hích cái mũi để chắc chắn rằng không chảy ra chất lỏng gì, mặc quần lên tiến đến bên cạnh nàng.
Nữ tử vừa mới búi tóc xong, nàng nâng cổ tay lên cầm chiếc bút mảnh nhỏ đã có phấn nước chuẩn bị vẽ lông mày.
Eo phía sau của Thẩm Tương Uyên dựa vào bàn trang điểm, chân dài đứng chống, nhìn một cách đầy hứng thú, lúc trước khi còn nhỏ chàng còn lén lút nghịch phấn của mẫu thân vẽ lên mặt Phúc bá chữ "đồ khốn".
Đương nhiên, cuối cùng bị phụ thân bắt được đánh cho một trận.
"Tướng quân nhìn gì vậy?" Diệp Thê vừa mới vẽ xong một bên, nghiêng đầu hỏi.
"Nhìn nàng, đẹp." Thẩm Tương Uyên nói đúng sự thật.
Diệp Thê sửng sốt, mím môi lộ ra má lúm đồng tiền, chàng như thế này đâu có phải không biết nói lời đường mật chứ.
Nữ tử ngẫm lại, quay bút đầu lại đưa đến trước mặt nam tử, "Tướng quân muốn giúp thiếp vẽ lông mày sao?"
Đến lượt Thẩm Tương Uyên ngây ngẩn cả người, chàng lúng ta lúng túng nhận lấy bút, nhỏ hơn nhiều so với bút thường ngày viết chữ, tay của nam tử hơi hơi run rẩy, hơi sợ mình sẽ vẽ hỏng, nói rồi liền muốn bỏ xuống, "Đại lão gia ai mà vẽ cái này chứ."
"Uyên Nhi." Diệp Thê thấy chàng cầm bút là biết trong lòng nam tử là đã bằng lòng, giọng điệu mềm mại, "Thiếp đã vẽ xong một bên, vẽ giống như vậy là được."
"Vậy được." Thẩm Tương Uyên chép chép miệng, cố gắng gượng làm.
"Cảm ơn tướng quân."
Diệp Thê nhắm mắt lại, cảm nhận được động tác của nam tử, dùng bốn chữ "nơm nớp lo sợ" để miêu tả cũng không quá đáng, nàng lặng lẽ hé mắt nhìn lén lại phát hiện Thẩm Tương Uyên đã thủ thế để giữ cơ thể đứng vững.
Đây, không đến mức vậy chứ?
Thẩm Tương Uyên tập trung tinh thần vẽ, trước đây vẽ bản đồ công phòng chiến lược cũng chưa bao giờ căng thẳng đến vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của nữ nhân gần trong gang tấc, lông mi nhỏ dài giống như cánh bướm bay đập, đôi môi nàng chúm chím, hai cánh môi mềm non hồng hồng, hương vị khi nếm chắc chắn rất tuyệt.
"Xong rồi." Một lát sau, Thẩm Tương Uyên mở miệng, lòng bàn tay chàng hơi hơi ra mồ hôi, ghê gớm, nữ tử trang điểm mệt như vậy sao, thảo nào trước đây mẫu thân bị chàng quấy rầy khi trang điểm thì muốn mắng người.
Diệp Thê thật ra đã chuẩn bị sẵn tâm lý là nam tử vẽ không đẹp, không ngờ tới lại vô cùng đẹp, hai bên cân xứng mà độ đậm nhạt vừa vặn, một nét bút nhẹ nhàng đã phác hoạ ra lông mày lá liễu tinh tế.
"Tướng quân vô cùng lợi hại." Diệp Thê soi gương hết bên này bên kia.
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, còn có chuyện khác cần giúp không, có cần thoa phấn không?" Không nên coi thường tuyệt kỹ sức mạnh trong tay người luyện võ, Thẩm Tương Uyên tin tưởng đại trướng, bước đầu tiên lấy hộp phấn trên bàn lấy một lượng lớn vào lòng bàn tay muốn trát cho nàng.
"Không không không. Không cần." Diệp Thê còn chưa tận hưởng được bao lâu, đã bị động tác của chàng làm kinh sợ, nếu đắp tần ấy phấn lên mặt, có thể đi hát tuồng rồi.
"Ấy." Bị cự tuyệt Thẩm Tương Uyên lại dựa nghiêng, không nhắc tới chuyện giúp đỡ nữa, chỉ là khi nữ tử hơi có động tác thì có ý kiến kỳ quái.
Diệp Thê dùng phấn thơm để che đi những khuyết điểm nhỏ trên mặt. "Ấy, hơi trắng."
Diệp Thê lấy son chấm vào hai bên má.
"Ấy, hơi đỏ."
Diệp Thê bỏ son môi trong tay xuống, bất đắc dĩ, "Tướng quân."
"Ừm?" Tưởng rằng lại có nơi dụng võ cho mình Thẩm Tương Uyên xoa tay tay. "Chàng ra ngoài chơi với A Tả, có được không?"